Lan Vọng Sinh do dự một lúc rồi cuối cùng vẫn chọn giữ bí mật.
Trúc Ẩn Trần: “Ngươi thật sự không chịu nói cho ta?”
Lan Vọng Sinh rất kiên quyết về chuyện này: “Không thể nói.”
Trúc Ẩn Trần thở dài một tiếng: “Còn ai biết nữa không?”
Lan Vọng Sinh mím môi, không trả lời.
Trúc Ẩn Trần: “Quả nhiên còn có người khác biết.”
Lan Vọng Sinh: “…”
Trúc Ẩn Trần: “Để ta nghĩ lại xem, mấy năm gần đây ta đều ở Tiểu Nhàn Sơn không ra ngoài, vậy thì là trước đó. Ngươi ta và Bạch Mai cùng nhau du lịch Đông Châu, ngươi biết chuyện này, Bạch Mai chắc cũng biết.”
“Các ngươi cũng không có khả năng động tay chân vào ký ức của ta, vậy chắc chắn là còn một người có tu vi cao lại có thể khiến các ngươi tin tưởng.”
Trúc Ẩn Trần dừng lại một chút, tìm một người phù hợp nhất với điều kiện đó, giọng điệu pha chút chần chừ nói ra bốn chữ: “Sư phụ của ta?”
Lan Vọng Sinh nói: “Đừng hỏi nữa, bọn họ cũng không thể nói cho ngươi biết. Chúng ta đều hy vọng ngươi cả đời này cũng không nhớ ra.”
Trúc Ẩn Trần nhìn Lan Vọng Sinh với ánh mắt lạnh lùng như một tấm gương làm bằng băng, phản chiếu bí mật sâu trong lòng của người trước mặt: “Vậy là các ngươi cùng nhau giấu diếm ta?”
Lan Vọng Sinh nhìn thấy ánh mắt này, cả người cứng đờ, há miệng nhưng không nói ra được một câu nào.
Trúc Ẩn Trần không biết cảm giác của mình là gì, tức giận? Nghi hoặc? Hình như đều có, mà hình như cũng không phải.
Người mà y cố gắng bảo vệ lại cùng nhau giấu diếm một chuyện, lý trí thì y có thể suy đoán ra rằng bọn họ giấu diếm là vì tốt cho y, nhưng về mặt tâm lý thì không thể hoàn toàn không bận tâm.
Không ai thích bị người thân cận giấu diếm, đặc biệt là hiện tại Trúc Ẩn Trần không thích không biết, không biết đại diện cho biến số, bất kỳ biến số nào cũng có thể ảnh hưởng đến kết cục mà y mong đợi.
Thiên Đạo luân hồi, bây giờ y mới hiểu một chút cảm giác của hệ thống khi biết y thay đổi cốt truyện, thật sự là… tồi tệ vô cùng.
Bây giờ không phải lúc nghĩ về những chuyện này, Trúc Ẩn Trần tự nhủ với bản thân, đè nén những cảm xúc bất lợi cho tình hình hiện tại, tiếp tục làm những việc đã chuẩn bị trước đó: “Đi tìm Nam Yên trước.”
Lan Vọng Sinh đi theo sau y, mặt mày ủ rũ, trong mắt tràn đầy lo lắng không tan.
Không ổn, trạng thái của Hàn Trúc không thích hợp, ánh mắt vừa rồi rất giống lúc đó.
“Hàn Trúc, ngươi biết Liễu sư muội ở đâu không?”
Trúc Ẩn Trần: “Trước khi vào đây ta đã thấy nàng, chỗ đó an toàn hơn ngươi.”
So với ngươi bị mọi người đuổi giết, vai vạn người mê có người bảo vệ bên cạnh.
Sau một canh giờ, Trúc Ẩn Trần thu lại suy nghĩ trước đó.
Một nữ tu bình thường đang ngồi trên băng ghế gỗ phối dược, sau lưng nàng là một hàng các tu sĩ với dung mạo xuất chúng, đứng thẳng tắp, mặc trang phục của các môn phái khác nhau. Dưới chân một tu sĩ đang nằm bẹp dưới đất miệng rên rỉ đau đớn.
Một tu sĩ rụt rè bưng một cây linh thảo đến bên cạnh nữ tu, cẩn thận đặt lên bàn đá vuông vắn trước mặt nàng.
“Lá hồng lân ba lá, cũng còn dùng được, Tiểu Hắc đưa thuốc cho hắn.”
Tu sĩ dâng linh thảo lên nước mắt ngắn nước mắt dài, bước đến trước mặt một nam tử mặc đồ đen, ngũ quan tuấn tú có thêm vài phần xấu xa trên người, từ trong tay hắn nhận lấy một viên thuốc.
Nhận được thuốc, tu sĩ mặt đầy vẻ vui mừng như được cứu mạng, bưng lấy bình thuốc vội vã rời đi, như thể phía sau có mãnh thú hoang dã, chậm một bước là mất mạng.
Trúc Ẩn Trần chớp mắt, cảnh tượng y thấy trong gương mờ dường như không phải cảnh này.
Lan Vọng Sinh dùng ngón tay chọc vào eo Trúc Ẩn Trần: “Hàn Trúc, hình như sư muội ngươi không cần chúng ta đến cứu.”
“Tiểu Hắc, bên cạnh là Tiểu Bạch, Tiểu Lục, Tiểu Hồng?”
Nhìn từ xa, những người đứng cùng Tiểu Hắc vừa vặn mỗi người một màu, không lẫn lộn, rất dễ nhận ra.
“Ai đó?!” Nam tử được gọi là Tiểu Hắc nhạy bén, cảm nhận được có người lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn vị trí của Trúc Ẩn Trần và Lan Vọng Sinh.
Trúc Ẩn Trần đẩy tay Lan Vọng Sinh ra, bước ra ngoài.
Nhìn rõ người, ánh mắt cảnh giác của Liễu Nam Yên tan thành mây khói, khuôn mặt lạnh lùng nở một nụ cười chân thật từ tận đáy lòng: “Sư huynh!”
“Tiểu Hắc” thấy phản ứng của nàng có chút ngạc nhiên, sau đó thu lại thù địch, lười biếng tựa vào cây phía sau.
Nụ cười của Liễu Nam Yên nhanh chóng chuyển thành kinh hoảng, đứng bật dậy, các chai lọ va chạm phát ra một loạt âm thanh thanh thuý: “Sư huynh! Tóc của huynh?!”
Câu này gần như là hét lên, làm Tiểu Hắc giật mình, đôi mắt mơ màng như chưa tỉnh ngủ cũng mở ra.
Mũ trùm trên đầu Trúc Ẩn Trần trượt xuống một chút, lộ ra mái tóc trắng như tuyết: “Tóc, là…”
Giải thích như thế nào đây? Nói thật hay bịa một cái lý do, hoặc giống như giải thích cho Túc Ly nói là không biết?
Nói thật không thể được, Túc Ly có thể đang lén nhìn ở bên ngoài, thật là, một con chó vô đạo đức.
Lan Vọng Sinh kéo mũ trùm của y xuống, tóc dài trắng như thác nước, không một chút tạp sắc, khuôn mặt biến đổi một hồi cuối cùng hiện lên tức giận pha lẫn quan tâm: “Ta nói ngươi sao lại mặc một cái áo choàng đen thùi lùi như vậy.”
Liễu Nam Yên ba bước thành hai bước lao đến trước mặt Trúc Ẩn Trần, đưa tay một sợi tơ bạc quấn lấy cổ tay y, vẻ mặt nghiêm túc.
Một lát sau, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng, khiến Lan Vọng Sinh giật mình: “Lưu sư muội, Hàn Trúc hắn?”
Liễu Nam Yên: “Mạch tượng không có vấn đề.” Mạch tượng rất khỏe mạnh, thậm chí thân thể còn mạnh mẽ hơn trước.
Liễu Nam Yên nhìn chằm chằm vào mái tóc của Trúc Ẩn Trần, không có vấn đề mới là vấn đề lớn nhất, đang êm đẹp tại sao một tu sĩ lại có một đầu tóc bạc?
Trúc Ẩn Trần: “Yên tâm, ta không sao.”
Liễu Nam Yên: “Ừm.”
Sư huynh không muốn nàng lo lắng vậy trước cứ theo ý y, ở đây người có y thuật cao nhất chính là bản thân nàng, nàng còn nhìn không ra thì người khác cũng không có cách nào, trước tiên phải tìm cách rời khỏi đây đã.
Chờ ra khỏi bí cảnh Tiểu Thanh Lan, về tìm sư thúc của Dược Tông xem cho sư huynh, sư tôn của nàng thì thôi, người chỉ giỏi chơi với độc dược.
Sao mà không tin đứa trẻ mà mình nuôi lớn, Trúc Ẩn Trần sao mà không nhìn ra Liễu Nam Yên đang nghĩ gì? Khi ra ngoài phải để những đại năng quyền uy của sư môn xem qua thì nàng mới yên tâm.
Trước tiên là, tất cả bọn họ đều phải sống sót trở về.
Trúc Ẩn Trần chuyển đề tài về việc chính: “Trận pháp này…”
Lời vừa dứt, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, nhìn về bên trong khu rừng sâu.
Cùng lúc nhìn về phía đó còn có “Tiểu Hắc”, thấy động tác của Trúc Ẩn Trần đuôi mắt hơi nheo lại.
Trúc Ẩn Trần cũng chú ý đến động tác của hắn, cũng không ngạc nhiên, theo những người xuất hiện trong kịch bản suy đoán, y đã biết được thân phận thực sự của “Tiểu Hắc”.
Thiếu chủ Ma Tông Tuyên Kỷ, tu vi xuất khiếu trung kỳ, hiện đang trúng độc bị thương, thực lực giảm sút, cảm giác thần hồn mạnh hơn tất cả mọi người ở đây.
Ngoại trừ y sử dụng Thiên Ngoại Kính và công pháp thần hồn để gian lận.
Lan Vọng Sinh: “Có người?”
Trúc Ẩn Trần: “Ừ, tà tu, thực lực không cao, Mặc Lan, ngươi đi bắt gã về đây.”
“Chậc, biết ngay là lại sai bảo ta, ta gần như trở thành chân chạy việc của ngươi rồi đấy.” Nói vậy nhưng Lan Vọng Sinh vẫn tiến vào rừng.
Kiếm tu bên cạnh Tuyên Kỷ thấy anh mặc cùng tông phục, tuy không quen nhưng cũng đi theo, chuẩn bị giúp đỡ.
Không lâu sau, vài tiếng rên rỉ đau đớn kèm theo tiếng động nặng nề vang lên trong rừng.
Bịch
Một tà tu bị trói chặt như cái bánh tét bị ném xuống đất.
Lan Vọng Sinh xoay cổ tay: “Con chuột chết này còn mang bùa ẩn tức, làm ta tốn công mới tìm được.”
Kiếm tu bên cạnh gật đầu đồng ý, ánh mắt lướt qua mặt mũi bầm dập của tà tu, nụ cười dữ tợn của Lan Vọng Sinh, nhất thời không biết ai mới là kẻ ác.
Kiếm tu hỏi Lan Vọng Sinh: “Ngươi mới nhập môn à?” Anh ta chắc chắn mình chưa từng gặp qua người này trước đây, nếu không sẽ có ấn tượng.
Lan Vọng Sinh: “À? Đúng vậy, ta mới nhập môn từ đại hội tân tú, còn chưa bái sư. Vị sư huynh tương lai này, quy củ của Kiếm Tông sao khác với các môn phái khác vậy? Nói ta nghe chút được không?”
Kiếm Tông và các môn phái khác không nhận sư phụ ngay tại chỗ, mà phải đợi về tông môn mới bái sư, Lan Vọng Sinh và Tư Nguyệt Nhã đều tò mò hỏi tại sao, nhưng các trưởng lão Kiếm Tông đều tránh không nói.
Kiếm tu quét mắt qua một vòng những người đang dựng tai nghe lén xung quanh, trầm giọng nói: “Ngươi về sau sẽ biết.” Chuyện xấu trong nhà không thể để lộ, càng không thể từ miệng anh ta truyền ra ngoài.
Liễu Nam Yên ngồi xổm bên cạnh tà tu: “Sư huynh, ta có loại dược làm đứt hết kinh mạch mà không chết, có muốn cho gã thử không?”
Mắt tà tu sưng thành bánh bao đột nhiên trừng lớn: “Không, không cần! Ta biết chuyện về trận pháp, sẽ nói hết cho các ngươi, đừng cho ta uống loại dược đó!”
Trúc Ẩn Trần: “Lời tà tu, không thể tin.”
Tà tu nóng nảy nói: “Ta thề ta nói đều là thật!”
Lan Vọng Sinh: “Xì, một tên lính tép riu thì biết được cái gì.”
Bị nỗi sợ hãi ép đến đường cùng, tà tu hét lớn: “Thủ lĩnh của chúng ta có bản vẽ trận pháp!”
Trúc Ẩn Trần: “Bản vẽ cũng có thể là giả.”
Tà tu: “Là thật! Chúng ta bố trí trận pháp theo bản vẽ đó.”
Mọi người nhìn nhau một cái, tiếp tục dùng uy hiếp và đe dọa để hỏi rõ tu vi và thực lực vị trí của thủ lĩnh tà tu, mục đích tiến vào trận pháp và nhiều thông tin khác.
Sau khi rút hết thông tin từ tà tu, hắn ta bị dọa sợ đến mức lăn ra ngất xỉu.
Lan Vọng Sinh: “Hàn Trúc, tên này chẳng còn giá trị gì nữa, có giữ lại không?”
Lời này của ngươi nghe không giống người tốt chút nào, Trúc Ẩn Trần thầm nghĩ, lời nói ra cũng lãnh khốc vô tình không kém: “Giữ lại, tận dụng triệt để, gã còn giá trị lợi dụng.”
Liễu Nam Yên đề nghị: “Hay là ta bỏ độc dược lây truyền cho gã rồi để gã chạy về?”
Trúc Ẩn Trần: “Sẽ rút dây động rừng, trước hết chuẩn bị tốt, dò thám tình hình bên tà tu rồi mới hành động.”
Tuyên Kỷ đứng quan sát toàn bộ quá trình, có cảm giác như về quê nhà, mấy người này thực sự là tu sĩ chính đạo? Hạ độc, uy hiếp, lợi dụng, không thua kém gì người ma tông bọn họ.
Hắn hỏi mấy tu sĩ đi cùng: “Các tu sĩ đại tông môn các ngươi bây giờ đều…. anh minh quyết đoán như vậy sao?”
Chẳng lẽ hắn đã lâu không ra khỏi ma tông nên không biết không khí tu chân giới hiện nay?
Đan tu áo xanh: “Chắc là không.”
Khí tu áo đỏ: “Hổ thẹn không bằng.”
Kiếm tu áo trắng: “…”
Lan Vọng Sinh đá một cái vào tà tu đang ngất: “Gan chuột nhắt mà cũng làm tà tu.”
Sắc trời dần tối, bụi đất tung lên như một đám sương đen nhỏ.
Trúc Ẩn Trần kéo áo trên vai Lan Vọng Sinh, kéo đến trước mặt Liễu Nam Yên: “Nam Yên, xem cho hắn, hắn dùng linh lực là bốc khói đen.”
“Bốc khói đen?” Liễu Nam Yên lập tức có hứng thú, nhìn Lan Vọng Sinh bằng ánh mắt như muốn nghiên cứu một mẫu vật quý hiếm: “Thả ra xem nào.”
Lan Vọng Sinh bị nhìn lạnh cả sống lưng, nhưng vì muốn giải quyết vấn đề, trước mặt lại là người đáng tin cậy, nên thả ra một ít linh lực, lập tức khói đen cuộn quanh người.
Ba tu sĩ chính đạo liền cảnh giác nhìn sang.
Tuyên Kỷ nhìn Lan Vọng Sinh còn giống ma tu hơn cả ma tu, ánh mắt trở nên kỳ lạ, người này thật sự không phải đồng đạo với hắn?