Thời gian quay ngược lại không lâu trước đây.
“Vòng khóa hồn của ngươi đâu?”
Trúc Ẩn Trần rất lo lắng mình sẽ trở thành tinh thần phân liệt không chống đỡ nổi đến khi về Thái Nhất Huyền Tông, nên sau một lúc do dự vẫn đến tìm Túc Ly.
“Mất rồi.”
Túc Ly đặt cánh tay lên bàn, một tay chống cằm nhìn y: “Cùng với vòng tay làm từ phong kiếm thạch đều mất trong khe nứt không gian rồi.”
Trúc Ẩn Trần suy nghĩ một lúc cảm thấy lời này là thật, nếu không phải vậy thì trong cấm địa yêu tộc Túc Ly cũng sẽ không bị y đâm vài lỗ trên người.
Không tìm thấy đồ cần tìm, Trúc Ẩn Trần quay người định đi, sau lưng vang lên một giọng nói: “Nhưng ta có cách khác để giải quyết vấn đề hiện tại của em.”
Trúc Ẩn Trần dừng bước, quay đầu thấy Túc Ly chỉ vào chỗ ngồi đối diện cái bàn.
Ghế này làm từ gỗ thường, còn có tựa lưng cố định, ngồi lên thì đuôi của y đặt ở đâu?
……
Ý thức được suy nghĩ của mình, Trúc Ẩn Trần giật mình.
Y lấy đâu ra đuôi chứ!
Mình không phải rồng, mình là người, không có đuôi.
Mình không phải rồng, mình là người, không có đuôi.
Mình là rồng, mình có đuôi… có đuôi cái gì!
Trong đầu Trúc Ẩn Trần rối loạn, cố gắng đè nén suy nghĩ hỗn loạn, mặt không biểu cảm kéo ghế ngồi xuống, đợi Túc Ly nói tiếp.
“Huyền Cầm, em không yêu ta nữa, nhưng ta vẫn yêu em.” Túc Ly không chớp mắt nhìn y chằm chằm, chuyên chú, thâm tình, cháy bỏng, như thể đang nhìn điều duy nhất trên thế gian này.
Trúc Ẩn Trần hoàn toàn không động lòng: “Vậy sao? Thế thì giải thuật con rối đi, sau đó tự sát trước mặt ta.”
Ngươi chết ta mới vui, yêu ta sao? Vậy thì chết đi.
Túc Ly: “Ta muốn cùng Huyền Cầm sống lâu dài.”
Trúc Ẩn Trần: “Vậy thật đáng sợ, mãi mãi không thể yên tĩnh.” Sống không thành vấn đề, cùng ngươi ở bên nhau mới có vấn đề.
Túc Ly: “Huyền Cầm, làm đạo lữ của ta đi.”
Trúc Ẩn Trần: “Ta có thể để lại danh phận này trên bia mộ của ngươi.”
“Nếu em muốn, ta có thể khắc một bia mộ ngay bây giờ, để trong phòng làm trang trí cũng không tệ.” Túc Ly suy nghĩ, thật sự động tâm, dùng vật liệu gì tốt nhỉ?
“Hiện tại ta không có vật liệu phù hợp, hay là làm trước hai bài vị, đặt chung với nhau.”
Trúc Ẩn Trần: “…” Nói về đầu óc có bệnh vẫn là y thua.
Suy nghĩ phân tách khiến kiên nhẫn của Trúc Ẩn Trần giảm mạnh, đúng lúc sắp hết thì Túc Ly kéo chủ đề trở lại đúng hướng.
“Làm đạo lữ của ta, cung cấp máu, ta giúp em giải quyết vấn đề thức hải, thế nào?”
“Đừng nghĩ đến việc tìm Tiên Tôn giúp đỡ, hắn tu chính là vô tình đạo, sẽ không can thiệp vào bất kỳ chuyện của người nào, ta từng nghĩ cả đời này hắn sẽ không thu đồ đệ nữa, không ngờ cùng lúc thu hai người, tưởng rằng hắn đột nhiên thay đổi, kết quả thu xong, liền ném các ngươi cho ta rồi lại đi bế quan, em trở về cũng không tìm được hắn.”
“Còn các trưởng lão khác, có lẽ có vài người sống đủ lâu biết một vài cái, nhưng bí mật trên người em, em dám nói với bọn họ sao?”
Vật viễn cổ, bị người dòm ngó, ngay cả hóa thần đại năng cũng không ngoại lệ.
Túc Ly nhìn y, giọng trầm xuống: “Em dám để bọn họ vào thức hải của mình không?” Bí mật nhỏ của em giấu rất kỹ, nhưng không có nghĩa ta không biết gì.
Trúc Ẩn Trần phản bác hỏi: “Vậy ngươi dám để người khác vào thức hải của ta không?” Hồn ấn có khí tức thần hồn của ngươi còn đang ở đó.
Túc Ly: “Vì vậy ta đang thương lượng với em, chứ không phải trực tiếp dùng thuật con rối thêm một chút cấm chế.”
Trúc Ẩn Trần cười lạnh một tiếng, còn không phải là vì đuôi của băng long phá nát hồn ấn sao, người này lo lắng mới bất ngờ đến giao dịch với y.
“Máu có thể cho ngươi, đạo lữ không bàn nữa.”
Trở thành đạo lữ phải kết đạo lữ khế, dù là đạo lữ khế thấp nhất cũng có chức năng biết vị trí đối phương, có thứ này, y còn tự do hoạt động thay đổi (sửa) cốt truyện thế nào.
Mu bàn tay đột nhiên có thêm một bàn tay khác đặt lên, Trúc Ẩn Trần rút tay nhưng bị đối phương giữ lại.
“Huyền Cầm à, em thật sự không có chút ý nghĩ nào với ta sao?”
Túc Ly như một con ác thú nhạy bén với mặt tối của con người, khơi gợi tội ác sâu thẳm bên trong rồi châm thêm lửa.
“Ta bây giờ trúng tình cổ, không thể tự kiềm chế yêu em, em thật sự không muốn, nhân cơ hội này, lợi dụng ta, chinh phục ta?”
Một kẻ áp bách mạnh mẽ lộ ra sơ hở, cúi đầu trước em, em thật sự không có chút ham muốn chinh phục ác liệt nào sao?
Thật sự không muốn thấy hắn như một con chó làm hài lòng chủ nhân, vây quanh bên cạnh em, cúi đầu khuất phục, vẫy đuôi lấy lòng ư?
Trúc Ẩn Trần… Y chưa từng nghĩ tới, cười chết, đầu óc y đã đủ loạn rồi, đâu có thời gian nghĩ mấy chuyện này, mà bây giờ, Túc Ly nói vậy, y không khỏi liên tưởng đến cảnh đó.
Thành thật mà nói có chút động tâm, nhưng nhiều hơn là cảm giác sai sai, quá sai rồi, những gì Túc Ly làm trong cấm địa yêu tộc y chưa quên, kéo y cùng trúng tình cổ, đây mới là việc Túc Ly có thể làm, thành thành thật thật theo đuổi lấy lòng gì đó, dù có cũng chắc chắn là giả vờ.
Trúc Ẩn Trần gạt tay hắn ra: “Đừng lắm lời, máu của ta đổi cách của ngươi, không được thì thôi.”
【Ha ha ha ha ha.】Linh hồn bia mộ phát ra tiếng cười lớn đầy vui sướng trên nỗi đau của người khác.
【Y thật sự không có chút tà niệm nào với ngươi, thế nào, cảm thấy thất bại không?】
Túc Ly bất đắc dĩ cười, thất bại sao? Cũng không đến mức đó, chỉ là có chút không cam lòng, hắn động lòng, đối phương lại thờ ơ, đứng ngoài cuộc, thế này không được.
【Huyền Cầm còn chưa thông suốt, không sao, ta sẽ dạy em ấy.】
【Tội nghiệp tiểu tu sĩ.】
Trúc Ẩn Trần không hiểu sao cảm thấy lạnh sống lưng, ánh mắt cảnh giác nhìn Túc Ly, người này lại tính kế gì nữa đây?
Túc Ly: “Huyền Cầm, ta có thể giúp em, nhưng vết thương trên thần hồn ta mãi không khỏi, lòng có thừa mà lực không đủ.”
Vết thương là do Trúc Ẩn Trần đâm, hắn đương nhiên biết vì sao không khỏi, diệt tuyệt kiếm ý còn sót lại ở chỗ vết thương một ngày không trừ sạch, vết thương này vĩnh viễn không thể lành.
Suy nghĩ một lúc, Trúc Ẩn Trần nói: “Ta giúp ngươi trừ kiếm ý.” Cùng lắm sau này tìm cơ hội đâm lại lần nữa.
Túc Ly cười đầy tình cảm với y: “Được thôi.” Bất đắc dĩ đối phương hoàn toàn không nhận được tín hiệu trong lĩnh vực này.
Trúc Ẩn Trần chuyên tâm loại trừ kiếm ý, không có nghĩa Túc Ly cũng an phận thủ thường, vài lần bị động chạm làm y bực mình, Trúc Ẩn Trần trực tiếp động thủ đánh nhau với hắn.
Đánh một hồi đến bên giường, không biết ai mất thăng bằng trước, hai người cùng ngã xuống giường.
Trúc Ẩn Trần mặt đen chuẩn bị đứng dậy, tay đặt trên eo y giữ chặt y lại.
Ngay lúc đó, cửa mở ra, hai người chạm mặt với ánh mắt kinh ngạc của Thượng Quan Túy.
Cạch!
Cửa lại đóng lại.
“Thượng Quan tỷ.”
“Buông ra!”
Trúc Ẩn Trần giật tay Túc Ly ra, đứng dậy mở cửa, đỡ Thượng Quan Túy đang ngả người về phía sau: “Cẩn thận.”
Thượng Quan Túy đứng vững, quay lại nhìn Trúc Ẩn Trần, lén lút quan sát sắc mặt của y, không có dấu hiệu nào cho thấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảnh vừa rồi chắc chắn không phải là ảo giác của nàng.
“Thượng Quan tỷ, tỷ…”
“Hàn Trúc, đệ thật sự đã suy nghĩ kỹ muốn ở bên hắn sao?”
Trúc Ẩn Trần bất đắc dĩ nhắm mắt lại, biết ngay nàng sẽ hiểu lầm mà.
“Thượng Quan tỷ, ta và hắn không phải loại quan hệ đó.”
Không phải loại quan hệ đó, tức là chưa thành, Thượng Quan Túy cười vài cài: “À, không phải à, thế thì tốt.”
Thượng Quan Túy thở phào nhẹ nhõm, ngay lúc đó thấy từ phía sau Trúc Ẩn Trần thò ra một cái đầu, cằm tựa lên vai y, miệng gần sát tai, giọng trầm thấp: “Không phải gì? Huyền Cầm, chúng ta không phải đã nói rõ rồi sao?”
Thượng Quan Túy:…Không phải loại quan hệ đó?
Trúc Ẩn Trần đẩy đầu hắn ra, tay vừa chạm vào đỉnh đầu đối phương, dây xích trên cổ tay bị người phía sau giữ lại, treo lơ lửng giữa không trung.
“Buông ra, ta không đồng ý cái này.”
Thượng Quan Túy dựng thẳng tai, đồng ý cái gì? Nói rõ hơn đi.
“Huyền Cầm lúc nãy bỏ rơi ta, ta không đồng ý.” Túc Ly không chỉ không buông, ngược lại còn tới gần hơn.
Trúc Ẩn Trần lạnh lùng: “Cút, đây là ngươi tự chuốc lấy, ta không tin ngươi không giải quyết được.”
Y không tin Túc Ly không biết nguồn gốc của tình cổ, lần theo cũng có thể tìm ra cách giải, nếu không được thì có thể cầu cứu điện yêu hoàng, có lý có căn cứ, nhưng Túc Ly lại không làm gì cả.
Thật sự vì tình cổ mà mất lý trí sao, hừ, có quỷ mới tin, từ khi ra khỏi cấm địa yêu tộc, Đông Ngự ngày nào cũng chạy đến bên cạnh Túc Ly, còn Túc Ly thì chưa từng lộ mặt trước hắn ta, tình cổ ảnh hưởng đến hắn ta chưa đến mức mất trí hoàn toàn.
Nếu không tại sao y bảo Túc Ly đi chết thì hắn lại không tự sát!
Ngay cả hy sinh vì tình cũng không muốn, còn nói yêu y, toàn là nói dối.
“Nhưng hiện tại chưa giải quyết được, Huyền Cầm, ta không thể rời xa ngươi.” Túc Ly đầu hơi nâng lên, môi càng ngày càng gần tai Trúc Ẩn Trần, từ góc nhìn của Thượng Quan Túy, như thể đang ngậm lấy tai của y.
Thượng Quan Túy đã từng thấy những cảnh ái muội hơn thế này nhiều, ngay cả xuân cung đồ nàng cũng có thể bình thản xem xong, còn bình phẩm.
Nhưng cảnh trước mắt, một trong số đó là đệ đệ của nàng, bị một nam nhân chiếm tiện nghi ngay trước mặt nàng, điều này có thể chịu được sao?
Dù là bạn lữ thật sự cũng nên kiềm chế trước mặt nàng, huống hồ Hàn Trúc còn chưa đồng ý!
Giọng Thượng Quan Túy không tốt: “Túc Ly đạo hữu, Hàn Trúc nói không có tình cảm với ngươi, ngươi làm vậy có phải quá thất lễ không.”
“Lễ nghĩa là để tôn trọng người khác, mà Huyền Cầm là người ta yêu, nên không phải quan trọng lễ nghĩa.”
Túc Ly vừa nói, vừa thật sự cắn vào vành tai y, răng nhọn mài trên thịt mềm của vành tai.
Trúc Ẩn Trần giật mình, quay đầu sang một bên, bả vai dừng lực mạnh đẩy Túc Ly ra, hàn khí tỏa ra khắp người.
Ánh mắt lạnh như băng quét qua Túc Ly, cảnh cáo hắn đừng làm bậy, sau đó cứng nhắc nhìn Thượng Quan Túy: “Hắn trúng tình cổ.”
“Tình cổ?” Thượng Quan Túy lập tức cảm thấy mọi thứ đã rõ ràng, người trúng tình cổ khác thường cũng là bình thường.
“Thế còn đệ?”
Trúc Ẩn Trần: “Ta cần hắn giúp đỡ, đợi về tông môn sẽ tìm sư tôn giải cổ cho hắn.”
“Huyền Cầm, không cần vội, đêm nay ngươi chuyển đến phòng ta trước.” Túc Ly bị đẩy ra, tay vẫn giữ dây xích, nhẹ nhàng kéo, làm cổ tay Trúc Ẩn Trần lay động theo, giọng nói mơ hồ ái muội.
Trúc Ẩn Trần mạnh mẽ vung tay rút dây xích, lạnh lùng quát: “Câm miệng!”
“Thượng Quan tỷ, muộn rồi, tỷ về nghỉ ngơi đi.”
Thượng Quan Túy nhíu mày, thấy Trúc Ẩn Trần kiên quyết, không định để nàng can thiệp, lo lắng nói: “Hàn Trúc, đệ… có chuyện thì đi tìm Vân Phiến trưởng lão.”
Trúc Ẩn Trần gật đầu: “Được.”
Bực bội, ngứa tay, muốn đâm người, kiếm của y đâu!
Cạch!
Cánh cửa mạnh mẽ đóng lại, lần này y không quên dựng kết giới cách âm.
Sau đó Trúc Ẩn Trần không khách khí đấm thẳng vào mặt Túc Ly, nắm đấm bị lòng bàn tay chặn lại, tiếp theo là đá, cũng bị đối phương hóa giải.
Hai tu sĩ tay không đánh nhau trong phòng, đồ đạc đều bị vạ lây.