Sợ nhất là bầu không khí đột nhiên im ru như ve sầu mùa đông.
Nhìn sắc mặt của Triệu Nghệ Nam, Kim Mê những tưởng cô ấy muốn xé xác bản hợp đồng mới vừa ký ra làm đôi.
Để đề phòng Triệu Nghệ Nam sẽ thực hiện hành vi vượt kiểm soát ấy, Kim Mê nhanh tay lẹ mắt bảo vệ hợp đồng thật kỹ: “Cái đó, mặc dù tụi em kết hôn nhưng cũng sắp ly hôn rồi!”
Triệu Nghệ Nam: “…”
Cô ấy cứ ngỡ gần đây chỉ có mình tất bật với việc ly hôn, hoá ra ở đâu cũng vậy à?
“Kết hôn từ khi nào? Chồng cô là ai? Có phải người trong giới không? Tại sao lại ly dị? Còn ai biết nữa không?” Triệu Nghệ Nam liến thoắng, tuôn một loạt câu hỏi. Kim Mê câm nín một hồi rồi từ từ giải thích đầu đuôi câu chuyện với cô ấy.
“Bọn em kết hôn được hơn nửa năm rồi, nói chung là trước khi em tham gia trại huấn luyện. Hôn nhân của bọn em chỉ là một cuộc hôn nhân hỗ trợ lẫn nhau mà thôi. Anh ấy muốn có được sự ủng hộ của bà nội, em muốn có người giúp em có cơ hội ra mắt, bây giờ cả hai đều đã đạt được mục đích, đương nhiên có thể ly dị được rồi.”
Triệu Nghệ Nam nhìn cô với vẻ thăm dò như thể đang kiểm tra xem cô có nói thật không: “Không phải vì chuyện cô và Thẩm Thịnh Tinh thật à?”
“… Em, em và Thẩm Thịnh Tinh thì có chuyện gì chứ? Bạn gái của anh ta là Trịnh Mỹ Việt cơ mà!” Nếu có thì cũng là Mạnh Xán Nhiên và anh ta có gì đó với nhau, liên quan gì tới Kim Mê cô chứ?
Câu chuyện tình yêu của Thẩm Thịnh Tinh và Trịnh Mỹ được đưa tin rầm rộ trên mạng xã hội như vậy, Triệu Nghệ Nam cũng từng được nghe kể. Cô ấy không gặng hỏi chuyện này nữa, hỏi sang vấn đề khác: “Chồng cô tên gì?”
“Tạ Trì, một người bình thường, không nằm trong giới giải trí.” Kim Mê nói: “Chỉ có người trong hai nhà chúng em mới biết chuyện kết hôn thôi, quản lý của em cũng không biết.”
Triệu Nghệ Nam hừ lạnh, mở miệng nói: “Chứ gì nữa? Họ mà biết chuyện thì sau khi cô hủy hợp đồng, thể nào họ cũng tung tin tức này lên toàn mạng xã hội, để xem cô còn làm được gì?”
Kim Mê: “…”
Thành thật mà nói, cô hơi nhớ Triệu Nghệ Nam của lúc trước.
“Chồng cô có công khai quan hệ của hai người không?”
“Hả?” Từ trước đến nay, Kim Mê thật sự chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này: “Chắc hẳn anh ấy còn không muốn công khai hơn em nữa.”
Triệu Nghệ Nam: “…”
Mặc dù biết đây là cuộc hôn nhân thương mại nhưng có cần phải ghẻ lạnh nhau như vậy không?
“Hai người sống chung với nhau hay sao?”
“… Vâng, cơ mà đó là một khu biệt thự cao cấp, hệ thống an ninh ở đó nghiêm ngặt hơn cả nơi này, paparazzi chắc chắn không trà trộn vào được.”
“Không phải vấn đề này, cô chắc chắn phải có một trợ lý bên cạnh để lo việc đưa đón cô trong cuộc sống thường ngày.” Triệu Nghệ Nam hơi nhức đầu: “Còn chuyện kết hôn của cô thì càng ít người càng tốt, đó là điều dĩ nhiên rồi.”
Kim Mê thầm nghĩ trong bụng, quả thật trợ lý mới tuyển không dễ tin cậy như Triệu Nghệ Nam: “Hiện tại tài xế của em là người được Tạ Trì cắt cử cho em, chắc chắn ông ấy sẽ không tiết lộ đâu, trợ lý thì chỉ cần cho cô ấy biết địa chỉ phòng làm việc là được.”
“Bây giờ chỉ đành làm vậy thôi, tạm thời công việc của cô chưa nhiều, trợ lý từ từ tìm cũng được.” Dứt lời, Triệu Nghệ Nam hỏi thêm một câu nữa: “Cô nói tài xế đưa đón cô là người của Tạ Trì, vậy ông tài xế đó có báo cáo hành tung của cô cho Tạ Trì mỗi ngày không?”
“… Em nghĩ chắc Tạ Trì không rỗi hơi như vậy đâu.” Một tổng giám đốc kiếm được trăm triệu mỗi giây như anh không nhất thiết phải lãng phí thời gian vào chuyện này. Hơn nữa, với mối quan hệ lúc trước của anh với Mạnh Xán Nhiên, có khi hai người không nói với nhau câu nào mười ngày nửa tháng cũng được nữa là.
“Vậy được rồi, hôm nay tới đây thôi, khi nào có thời gian cô sửa sang lại chồng tài liệu của cô rồi đưa cho tôi một bản, để tôi dễ chuẩn bị trước.”
“Vâng…”
“Khi nào liên hệ với phòng làm việc xong, tôi sẽ thông báo cho cô đi chụp hình. Mấy ngày nay cô cũng đừng ngồi không, ở nhà tập thể dục nhiều hơn đi. Tôi xem video trước của cô rồi, mới nhảy có ba phút mà đã thở hồng hộc rồi.” Triệu Nghệ Nam giao nhiệm vụ cho Kim Mê xong xuôi mới rời khỏi phòng làm việc. Song, đi được nửa đường thì cô ấy lại nhắn tin bảo cô gửi video tập thể dục cho mình mỗi ngày, không cho cô lười biếng.
Hôm nay, Kim Mê hồi tưởng lại sự hãi hùng mà “ách áp bức” của chị Nam đem lại cho mình.
Cô ngồi trên xe, gửi nhãn dán cười toe toét cho cô ấy rồi ngước lên nhìn tài xế đang ngồi lái xe ở phía trước. Cô khá tin tưởng người được Tạ Trì cử đến chỗ mình, có điều quả thật Tạ Trì là chủ của ông ấy, có lẽ Tạ Trì sẽ không nắm lộ trình mỗi ngày của mình rõ như lòng bàn tay đâu nhỉ?
“Tài xế Lý, tôi hỏi ông câu này.” Kim Mê nhìn gáy tài xế, cười hỏi: “Ông có báo cáo lộ trình mỗi ngày của tôi cho tổng giám đốc Tạ không?”
Dường như tài xế ngẩn ra một lát mới trả lời: “Chỉ khi tổng giám đốc Tạ căn dặn, hoặc tổng giám đốc Tạ nói tôi chở mợ chủ đến nơi nào nhưng giữa chừng mợ muốn đổi đường thôi.”
“Ồ… Vậy tổng giám đốc Tạ của ông có quan tâm mỗi ngày tôi đi đâu không?”
“…” Lần này thời gian im lặng của tài xế dài hơn lần trước đó thấy rõ. Ông ấy chỉ là một tài xế thôi mà, tại sao phải đối mặt với câu hỏi đáng sợ này chứ?
“Ông đừng căng thẳng quá, tôi chỉ hỏi cho biết thôi.” Kim Mê tiếp tục hỏi: “Bình thường anh ấy có hỏi ông về lộ trình của tôi không?”
“Cậu ấy cũng không dặn.”
“Vậy ông cũng đừng báo cáo chuyện hôm nay tôi đi nghĩa trang công cộng cho anh ấy biết nhé.”
“Vâng, thưa mợ chủ.”
Sau khi rời khỏi biệt thự Kim Hải, Kim Mê không về nhà mà ra nghĩa trang công cộng Vọng Long ở ngoại ô. Mặc dù tài xế có phần bất ngờ nhưng cũng không hỏi gì, trái lại Kim Mê mới là người vặn hỏi ông ấy khá lâu.
Mua một bó hoa tươi ở ngoài nghĩa trang công cộng, Kim Mê tìm được bia mộ của mình dựa trên vị trí mà mẹ đã nói.
Đúng là chuyện lạ khó tin, cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình tự thăm mộ của bản thân.
Đối với cô, hôm nay sẽ là một khởi đầu hoàn toàn mới. Cô sẽ tiến bước trên con đường này một lần nữa với thân phận Mạnh Xán Nhiên này.
Lúc cúi người đặt hoa xuống, cô nhìn thấy một bó hoa hồng màu kem còn tươi được đặt ở bên cạnh.
Hoa hồng màu kem là loại hoa mà cô thích nhất, hôm nay cũng không phải ngày giỗ hay sinh nhật của cô, thế mà vẫn có người đến viếng cô à?
Ngoại trừ ba mẹ và Triệu Nghệ Nam ra, còn ai vào một ngày bình thường tự dưng nhớ đến cô, sau đó bất chấp đường xá xa xôi, lặn lội tới nghĩa trang công cộng Vọng Long để tặng cô một bó hoa hồng mà cô thích nhất không nhỉ?
Kim Mê cầm bó hoa đó lên nhìn, không có tấm thiệp hay tờ giấy nào được đính kèm trên đó, không biết ai là người tặng hoa.
Cô ôm bó hoa, nhẹ nhàng ngửi, sau đó đặt hai bó hoa cùng một chỗ trước bia mộ của mình.
Cô nhất định sẽ tìm ra chân tướng của hai mươi năm trước, trả lại sự trong sạch cho bản thân!
Đứng trước bia mộ một lát, Kim Mê xoay người ra về. Khi về đến nhà, Kim Mê phát hiện có thêm một bình hoa trong phòng khách, bên trong còn cắm một bó hoa hồng đỏ. Cô lấy làm kỳ lạ, gọi dì Chu đến: “Bó hoa hồng này từ đâu ra vậy?”
Dì Chu cười khúc khích, nói: “Cậu chủ mang về đấy ạ, chắc chắn là tặng mợ chủ rồi.”
Kim Mê: “…”
Nếu là tặng cô thì sao lại cho người cắm thẳng vào bình hoa chứ? Cô thấy chắc có khi anh đem đi đâu tặng mà bị từ chối, đành mang hoa về nhà cắm bình thì đúng hơn.
Kim Mê thầm tặc lưỡi, đi lên ngửi hoa hồng trong bình hoa.
Hoa nở rất tươi và rực rỡ, hương thơm ngào ngạt len lỏi vào chóp mũi cô.
Nể tình hoa vô tội, Kim Mê quyết định tiếp tục cho nó ở trong bình hoa.
“Tạ Trì đâu?” Cô hỏi: “Hoa đã ở đây rồi, chắc anh ấy về rồi chứ nhỉ?”
Dì Chu gật đầu: “Đúng vậy, cậu chủ và trợ lý Trần đang bàn công việc trong phòng làm việc ạ.”
“… Thế thì trợ lý Trần thảm thật, phải tăng ca theo tên cuồng công việc này.” Hôm nay là cuối tuần mà, chỉ có người đi làm là khổ thôi.
Buổi tối Trần Giác cũng ở lại đây ăn cơm tối. Kim Mê cầm đũa gắp đồ ăn vào bát, nhìn Trần Giác ở phía đối diện và hỏi: “Trợ lý Trần, bình thường anh bận rộn với công việc như vậy, bạn gái của anh có ý kiến không?”
Vành tai Trần Giác đỏ bừng, rõ ràng một người đàn ông cao một mét tám mươi mấy đĩnh đạc là thế mà lại trông bẽn lẽn đến lạ lùng: “Tôi chưa có bạn gái.”
“Hả?” Kim Mê làm bộ sửng sốt, che miệng: “Tổng giám đốc nhà anh không giới thiệu ai cho anh à? Đáng lẽ ra anh ấy phải quen biết với nhiều cô gái cực kỳ xinh đẹp mới đúng chứ?”
Trần Giác: “…”
Chuyện gì đang xảy ra thế này, có gì đó sai sai, đừng nói là cô Mạnh định tìm tổng giám đốc nhà họ để cãi nhau đấy nhé?
Trần Giác tự giác im lặng là vàng, cầm bát lên, cắm cúi ăn cơm.
Quả nhiên, nghe Kim Mê nói vậy, Tạ Trì lên tiếng: “Ý cô là gì?”
“Tôi có ý gì đâu? Tôi chỉ nghĩ rằng, với thân phận và địa vị của anh thì biết nhiều người khác giới có ngoại hình xinh đẹp cũng là lẽ đương nhiên thôi.” Kim Mê nhìn anh, hỏi ngược lại: “Chứ anh nghĩ tôi có ý gì?”
Tạ Trì: “…”
Anh nghĩ cô cố tình bới lông tìm vết.
“Gâu!” Gia Quả đang ngồi xổm bên bàn cơm nhìn hai người, sủa một tiếng như khuyên giải.
Trần Giác lặng lẽ liếc sang Gia Quả, mặc dù đầu nó được thắt một cái nơ bướm màu hồng cực kỳ to nhưng nó là dũng sĩ danh xứng với thực của cái nhà này.
Kim Mê cúi người vuốt ve Gia Quả, không nói chuyện với Tạ Trì nữa. Sau khi cơm nước xong, cô dắt Gia Quả ra ngoài đi dạo ngay.
“Có vẻ tối nay sẽ mưa đây.” Kim Mê dắt Gia Quả đi dạo trong khu biệt thự, thấy sắc trời âm u hơn bình thường, gió cũng khá to: “Chúng ta đi nhanh hơn đi, không là chưa về mà trời đã mưa mất.”
“Gâu!” Gia Quả bước nhanh hơn như thể hiểu lời cô nói.
Quả nhiên, không lâu sau khi họ về nhà, trời đổ mưa như thác lũ, đến khi Kim Mê đi ngủ vẫn còn chưa tạnh. Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ kêu lạch cạch ồn ào đến mức chẳng thể nào ngủ được, Kim Mê dứt khoát thức dậy, xuống lầu tìm một chai rượu vang rồi ngồi uống trên ghế sô pha.
Tạ Trì vốn đã khó vào giấc, tối nay thì gió bão giật đùng đùng, anh cũng khó chìm vào giấc ngủ vì quá ồn. Tạ Trì đi từ tầng trên xuống để lấy cốc nước đá uống, không ngờ mới vừa đi tới phòng khách thì phát hiện bóng người trên ghế sô pha.
Trong nhà không mở đèn, Tạ Trì chỉ có thể mượn ánh sáng lảng bảng hắt vào từ ngoài cửa sổ để nhìn rõ người nọ: “Mạnh Xán Nhiên, đêm hôm khuya khoắt cô không ngủ mà ngồi ở đây uống rượu làm gì?”
Nghe thấy giọng anh, Kim Mê dành một lúc để tìm xem anh đang ở đâu, sau đó mỉm cười với anh và giơ ly rượu đang cầm trên tay lên: “Tổng giám đốc Tạ à? Nào, uống một ly với tôi đi.”
Tạ Trì: “…”
Anh nhìn chai rượu đã vơi đi một nửa, đi tới giật ly rượu ra khỏi tay Kim Mê: “Cô biết chọn thật đấy, khui chai rượu tôi thích nhất là sao?”
“Ai cho anh cướp rượu của tôi?” Kim Mê vươn tay ra để giật ly rượu ra khỏi tay Tạ Trì: “Gì mà nhỏ mọn thế, cùng lắm tôi đền tiền cho anh là được chứ gì?”
Tạ Trì ỷ vào tay mình dài, đặt ly lên chiếc bàn nhỏ có độ cao đủ để Kim Mê không với tới được: “Cô say rồi, này thì nửa đêm nửa hôm còn uống rượu.”
“Ai say hả, tôi đâu có say!” Kim Mê nhìn chằm chằm vào anh, bỗng dưng cười tươi rói với anh: “Do tôi vui quá thôi. Hôm nay phòng làm việc của tôi chính thức thành lập rồi, dĩ nhiên tôi phải uống rượu, ăn mừng chứ!”
“Vậy à? Uống rượu giải sầu một mình, chắc là giống ăn mừng.”