Vì ngày mai có lịch trình làm việc nên Kim Mê đã cố tình đặt sẵn chuông đồng hồ báo thức.
Thời gian báo thức sớm hơn giờ cô thường dậy để chạy bộ buổi sáng, thế nhưng có lẽ do đặt chuông quá sớm nên nó không thể đánh thức cô tỉnh.
Tuy nhiên, tiếng chuông đồng hồ đã khiến Tạ Trì bên cạnh cô tỉnh ngủ.
Anh mở to hai mắt, im lặng nhìn về cái điện thoại di động vẫn kiên trì không ngừng phát ra nhạc chuông, anh ngồi dậy và cầm lấy nó, dí sát vào lỗ tai Kim Mê.
Kim Mê lập tức giật mình tỉnh dậy.
“Anh làm cái quái gì đấy?” Cô vừa xoa lỗ tai vừa ngồi từ trên giường dậy, cảm giác trong não cứ ong ong tiếng chuông báo thức gà gáy.
Tạ Trì lúc này mới vừa lòng ấn tắt chuông báo thức, trả điện thoại lại cho cô: “Chuông báo thức của cô kêu nhưng cô không nghe thấy. Khỏi phải cảm ơn tôi, chút chuyện nhỏ, không tốn nhiều công sức.”
Kim Mê: “…”
Ai thèm cảm ơn anh chứ? Rõ ràng anh đang trả thù!
“Nếu anh đã tỉnh rồi thì anh có thể tắt báo thức rồi tự mình gọi tôi dậy mà?” Kim Mê mỉm cười nhìn anh.
Tạ Trì cũng học theo cô, gương mặt hơi mỉm cười: “Nếu thế chẳng phải chuông báo thức của cô không phát huy được tác dụng của nó à?”
“…” Nụ cười trên gương mặt Kim Mê cứng đờ, cô biết khi Tạ Trì bị đánh thức sẽ trở nên bực dọc khi rời khỏi giường, nhưng ai mà chẳng phải một công chúa nhỏ chứ?
“Vậy chúng ta chia phòng ra ngủ đi, đảm bảo sau này chuông báo thức của tôi luôn phát huy được công dụng của nó.”
Tạ Trì: “…”
“Chẳng phải hôm nay cô phải đi chụp ảnh tạp chí sao? Giờ này còn chưa đi?” Tạ Trì cực kỳ vụng về chuyển trọng tâm câu chuyện.
Nhưng hiệu quả lại khá tốt.
Bởi Kim Mê lập tức bò dậy, không bỏ lỡ một giây phút nào mà lao về căn phòng của mình. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sáng sớm hôm nay chắc chắn không có thời gian dắt chó đi dạo, Kim Mê sửa soạn cho bản thân xong thì đi xuống lầu, ngồi ở trước bàn ăn ăn bữa sáng đơn giản. Do hôm nay lớp trang điểm của cô do bên tạp chí phụ trách nên Kim Mê không trang điểm nữa, cô đeo khẩu trang và đội mũ chuẩn bị ra ngoài thì bị Gia Quả quấn lấy.
“Mẹ phải ra ngoài làm việc, đợi lát nữa bảo dì Chu dẫn con đi dạo nhé.” Kim Mê duỗi tay vuốt ve lông xù trên người Gia Quả, Gia Quả vẫn níu kéo cô lại, sủa “gâu gâu” làm nũng.
“Gia Quả, lại đây.” Tạ Trì đi từ trên lầu xuống, vẫy tay với Gia Quả, gọi nó đi đến bên người anh: “Cô đi trước đi, lát nữa tôi sẽ dẫn nó ra ngoài.”
Kim Mê liếc mắt nhìn Gia Quả được Tạ Trì vuốt ve thoải mái, nhanh chóng ra ngoài.
Tạp chí [Duyệt Tú] đứng đầu trong nước mấy năm nay, ban biên tập có riêng một tòa nhà văn phòng làm việc riêng. Sau đợt biến động nhân sự trong công ty, kèm theo việc kinh doanh tạp chí có vấn đề, tập đoàn Kinh thị đã thay biển hiệu [Duyệt Tú] trước văn phòng làm việc và cho thêm một ekip về hạng mục khác dọn vào.
Nhân viên làm việc trong tạp chí bị sắp xếp đến trụ sở của tập đoàn, chỉ chừa cho bọn họ ba văn phòng. Lúc đó, Lý Hồng lo ba văn phòng không đủ sức chứa hết nhóm đông người như bọn họ, nhưng vấn đề đã được giải quyết nhanh chóng, bởi vì tập đoàn Kinh thị bắt đầu cắt giảm bớt nhân viên làm việc trong [Duyệt Tú].
Đầu tiên, tổ tạo hình trang phục bị cắt giảm hơn phân nửa, sau đó là nhiếp ảnh gia và chuyên viên điều chỉnh ánh sáng rồi đến biên tập viên tạp chí, cuối cùng, số nhân viên còn lại chỉ ngồi đủ hai văn phòng.
Nếu không phải do Lý Hồng cố gắng đấu tranh thì có khả năng ngay cả studio bọn họ cũng không giữ nổi.
Kim Mê từng chứng kiến thời kỳ huy hoàng nhất của Duyệt Tú, cho nên hôm nay, khi cô đi vào trong văn phòng ở nơi hẻo lánh nhất trong tập đoàn Kinh thị, cô không thể nào bình tĩnh nổi.
Trong văn phòng chất đống rất nhiều tạp chí, có thể thấy tạp chí ở khắp mọi nơi, giá quần áo giản dị trước cửa sổ bị đẩy vào trong góc, bên trên treo từng hàng váy đủ màu sắc.
Lý Hồng ngồi ở bàn làm việc trong cùng văn phòng, cô ấy đang nghe điện thoại.
Lý Hồng vẫn luôn mặc trang phục thời thượng và thanh nhã, cho dù hiện tại tạp chí [Duyệt Tú] nghèo túng nhưng khi cô ấy ngồi trong văn phòng chen chúc như thế vẫn duy trì được phong độ của chủ biên tạp chí thời trang nên có.
Thấy Triệu Nghệ Nam và Kim Mê bước vào, cô ấy vừa nói chuyện điện thoại, vừa gật đầu với bọn cô, dường như ý bảo hai người chờ một chút.
Triệu Nghệ Nam dẫn Kim Mê đi vào trong, ngồi xuống đối diện với Lý Hồng. Lý Hồng nói chuyện điện thoại xong thì mới ngẩng đầu nhìn hai người: “Đúng lúc studio bên kia liên hệ, đã sắp xếp gần như xong xuôi hết rồi, lát nữa tôi sẽ đích thân sang bên đó kiểm tra. Hôm nay, chúng ta tranh thủ chụp xong cảnh trong studio, ngày mai, đợi tôi xác nhận hành trình chụp ngoại cảnh không có vấn đề hậu trường gì xong sẽ báo cho hai người. À đúng rồi, vì bên vòng cổ chỉ tài trợ cho chúng ta quay chụp trong nhà nên ngày mai trang sức sẽ thay đổi thành những thứ khác. Tôi đã bàn bạc xong với người phụ trách bên tập đoàn Hứa Thị, bọn họ sẽ tài trợ cho chúng ta.”
Cô ấy nói nhanh một tràng dài, tác phong làm việc không khác gì so với năm đó.
“Bên tôi không thành vấn đề, khi nào thì bắt đầu trang điểm?” Triệu Nghệ Nam hỏi cô ấy.
“Hiện tại có thể bắt đầu luôn, nhưng phía vòng cổ hẹn chín giờ sáng sẽ đưa đến, tôi đích thân ra tiếp.” Lý Hồng nói xong lại ấn điện thoại trên bàn, nối máy với một chuyên viên trang điểm: “Tiểu Lâm, Mạnh Xán Nhiên đến rồi, có thể dẫn cô ấy đi trang điểm.”
“Được.”
Lý Hồng gọi điện thoại xong thì nói với Kim Mê và Triệu Nghệ Nam: “Lát nữa tôi sẽ lấy trang phục và vòng cổ mang đến cho hai người, nếu hai người có vấn đề gì thì có thể thảo luận với chuyên viên tạo hình.”
Cô ấy mới vừa dứt lời thì điện thoại lại vang lên, Tiểu Lâm từ bên ngoài bước vào, tìm thấy Triệu Nghệ Nam và Kim Mê, dẫn hai người đi vào phòng trang điểm ở cách vách.
Vì hôm nay, chuyên viên tạo hình vẫn chưa nhìn thấy chiếc vòng cổ lục bảo ngoài đời thật nên chỉ có thể tham khảo những tạo hình có trên mạng internet. Sau khi vòng cổ được đưa đến, lập tức khiến cho ban biên tập túm tụm lại ngắm nhìn.
Chiếc vòng cổ này được đánh giá cao không chỉ bởi bản thân ngọc lục bảo có giá trị xa xỉ mà thiết kế sản phẩm là một điểm sáng lớn, nó đập vỡ ấn tượng “già dặn” mà ngọc lục bảo mang lại, thiết kế trẻ trung lại giàu hơi thở nghệ thuật. Ngoại trừ màu xanh lục bắt mắt, chiếc vòng còn có nhiều màu sắc kích thích thị giác, tạo hình con bướm càng làm cho toàn bộ thiết kế trở nên uyển chuyển, sinh động, nhẹ nhàng hơn.
Đây là lời bình trước đó Kim Mê đã xem ban giám khảo trong cuộc thi đưa ra.
Ngoài giá trị vật chất mà bản thân nó đã có, chiếc vòng này còn có giá trị nghệ thuật cực kỳ cao, từ bước thiết kế đến bước tạo ra thành phẩm, bước nào cũng được làm một cách hoàn mỹ tuyệt đối.
Nhân viên bảo vệ trang sức của tập đoàn Hứa Thị đứng canh giữ bên cạnh, mọi người chỉ có thể ngắm nhìn, cuối cùng, người may mắn duy nhất là Kim Mê có thể đeo chiếc vòng này lên cổ.
Vì để tạo hình của cô trông không có vẻ quá đơn giản, Hứa Thị còn đặc biệt đưa đến hoa tai và lắc tay phối hợp, bên cạnh đã có nhân viên lén hóng hớt, không biết cô và nhà họ Hứa có quan hệ gì.
Bộ đầu tiên, tạo hình của Kim Mê theo phong cách Trung Quốc cách tân, bản thân Kim Mê cực kỳ thích phong cách này, nhất là lúc lựa chọn màu sắc tạo hình phối với đồ trang sức, màu đen và màu xanh lục của ngọc lục bảo phối với nhau, tạo ra cảm giác thời thượng.
Nhiếp ảnh gia là người bên ngoài do Lý Hồng mời đến cứu viện, thật ra nói vậy cũng không chính xác lắm, bởi vì nhiếp ảnh gia đó vốn là nhiếp ảnh gia át chủ bài của tạp chí [Duyệt Tú], chẳng qua sau này tạp chí xuống dốc, anh ta đành phải tìm con đường khác.
Lần này anh ta quay về để giúp đỡ, phần lớn là nể mặt Lý Hồng và vòng cổ, thế nhưng biểu hiện của Kim Mê khiến anh ta cảm thấy rất bất ngờ.
Năng lực biểu hiện cảm giác thời thượng của cô rất mạnh, cảm giác ống kính cũng rất tốt, cô không cần làm biểu cảm hay tư thế đặc biệt gì, chỉ cần Kim Mê đứng ở đó thôi là đã như một trang tạp chí thời trang mới ra lò.
Loại khí chất này cực kỳ hiếm thấy, sáng nay, khi anh ta nhìn thấy trang phục chụp ảnh đã lo lắng, không biết liệu Mạnh Xán Nhiên mặc vào có gây ra thảm họa không, nhưng thực tế đã chứng minh, rằng cô có thể dễ dàng mặc những bộ đồ đơn giản thật đẹp.
Trong vòng hai ngày, Kim Mê chụp tổng cộng ba bộ đồ, còn phải chạy đến địa điểm chụp ngoại cảnh cực kỳ xa xôi ngay cả bản đồ trong điện thoại di động cũng không định vị được, cuối cùng cũng kết thúc lần chụp ảnh này.
“Em phục sát đất rồi, sao Lý Hồng tìm được nơi như thế này? Chị ấy còn trâu bò hơn cả vệ tinh.” Trên đường về nhàm Kim Mê vẫn còn lải nhải chuyện đó. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Triệu Nghệ Nam ngồi cạnh cô, nhìn nhiếp ảnh gia phát mấy tấm ảnh ban đầu của cô, đầu không thèm ngẩng lên chút nào, đáp: “Lúc trước thì còn gọi một tiếng Lý chủ biên, chớp mắt đã thành Lý Hồng.”
Kim Mê bĩu môi không nói tiếp lời, cô dựa vào gối trên ghế nhắm mắt thư giãn: “Chụp ảnh hai ngày còn mệt hơn so với quay phim hai ngày, ngày mai em sẽ ngủ sang ngày kế thì mới có thể tỉnh táo lại.”
“Đúng là có hơi mệt một chút nhưng ảnh chụp xong có hiệu quả rất tốt.” Triệu Nghệ Nam thuận tay đưa cho Kim Mê một tấm ảnh gốc: “Cô đừng nhìn nơi đó bằng ánh mắt bình thường, trong ống kính của nhiếp ảnh gia, nó khác biệt lắm.”
Kim Mê chạm vào tấm ảnh và xem xét, đúng là như hai nơi khác biệt trong mắt cô, cực kỳ giống những điểm tham quan của người nổi tiếng trên mạng đang lừa mọi người đăng ký: “Nếu nơi này phát triển hơn, nó có thể trở thành điểm du lịch nóng, lừa mọi người đổ về đây.”
“Cô đừng nói thế, đợi sau khi tạp chí phát hành, nói không chừng thật sự có thể khiến một nhóm fan hâm mộ đổ về đấy.”
“Chu choa, liệu Thái Vinh có tức chết không?” Kim Mê nghĩ đến cảnh tượng đó, bỗng nhiên cảm thấy sự vất vả trong hai ngày nay đều xứng đáng: “Chị nói xem, chuyện năm đó liệu có phải do nhà họ Vương giật dây, sai bảo Thái Vinh làm không?”
Bàn tay lướt điện thoại di động của Triệu Nghê Nam hơi khựng một chút, cô ấy mở miệng nói: “Không biết nữa, thế nhưng mấy năm nay, Thái Vinh thăng chức một mạch ở trong điện ảnh Vương Quan, chứng tỏ Vương Cảnh Sanh rất trọng dụng cậu ta.”
Năng lực của Thái Vinh như nào, Kim Mê hiểu rất rõ. Bằng thực lực của anh ta, không có khả năng ngồi vào vị trí này trong điện ảnh Vương Quan, nhà họ Vương không bao giờ đối tốt với anh ta đến thế mà không có lý do.
Mấy năm nay Tạ Trì vẫn đối phó với nhà họ Vương, Thái Vinh bên này có quan hệ với nhà họ Vương, thế nên ngày đó người xông vào phòng cô không phải Đặng Chấn Văn, nhưng khắp nơi lại lộ ra bóng dáng của nhà họ Vương.
“Chị Nam, lúc trước Kim Mê gặp nạn, đã ngồi trên một du thuyền xa hoa để về nước, chị còn ấn tượng chứ?”
Điều này làm cho hành động của Triệu Nghệ Nam đột ngột khựng lại. Cô ấy cất điện thoại, nghiêng đầu nhìn cô và hỏi: “Sao cô biết?”
“À thì, hành trình này đã được công khai mà? Hơn nữa vẫn có thể tìm thấy bản tin đưa ra trước đó.” Tuy rằng lúc ấy Kim Mê không có ý đồ công khai, với độ nóng của của cô thời điểm đó vốn chẳng có sự riêng tư nào đáng nói, cô vừa lên thuyền đã có truyền thông đưa tin.
“Em nhớ rõ ràng lúc đó trên bản tin có nói, hai anh em nhà họ Vương cũng ở trên du thuyền.”
“Đúng vậy, Kim Mê còn ăn cơm với bọn họ.”
“Thế chị còn nhớ rõ chi tiết về ngày hôm đó không?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đỉnh lông mày của Triệu Nghệ Nam giật giật, cô ấy nhìn Kim Mê như muốn tìm ra manh mối nào trên mặt của cô: “Cô muốn biết chi tiết gì? Bữa tiệc ngày đó tôi không tham dự, không biết những chuyện cụ thể, tuy nhiên…”
“Tuy nhiên thế nào?” Kim Mê vô thức ngồi thẳng dậy, ngay cả giọng điệu cũng trở nên căng thẳng.
Triệu Nghệ Nam trầm ngâm một lúc rồi nói với cô: “Danh tiếng của hai anh em nhà họ Vương không tốt, thật ra Kim Mê không muốn đi ăn cơm cùng bọn họ nhưng không cách nào từ chối được. Cô ấy lo lắng sẽ có chuyện phát sinh trên bàn ăn nên mang theo một cái bút ghi âm vào.”
Kim Mê sửng sốt. Một câu của Triệu Nghệ Nam khiến cô bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Đúng là lúc đó cô có mang theo một cái bút ghi âm vào trong túi! Cô không muốn ghi lại gì cả, chẳng qua chỉ là cách thức để bảo vệ bản thân, nhưng rất có thể cái bút ghi âm này vô tình ghi lại điều then chốt gì đó!
Trong bữa cơm đó, cô từng đi toilet một lần, lúc đó cô không cầm túi xách mà để nó ở chỗ ngồi. Chờ đến khi cô quay lại, hai anh em nhà họ Vương dường như gặp vấn đề gì đó, cô thấy vậy bèn lấy cớ rời đi, hai người họ cũng không làm khó cô.
Bởi vì cả bữa cơm không có xung đột nào xảy ra nên cô cũng hề để tâm đến cái bút ghi âm đó.