Người quản lý lắc đầu.
Khách mời nữ nghe vậy, gật đầu nói: “Thì ra là vậy, nếu anh không yên tâm thì cứ qua đó xem đi.”
Họ nói rất bình tĩnh, người quản lý do dự một lúc, vẫn quyết định đích thân qua xem.
Nếu không được thì phản hồi lại với bộ phận tuyên truyền vậy.
Để một cô gái bổ dưa hấu, sao mà nỡ chứ?
Anh ta đến khu bán trái cây, thấy nhiếp ảnh gia đang trong quá trình quay chụp, nhân viên công tác xung quanh lúc này mỗi người đều cầm một miếng dưa hấu ruột đỏ.
Cô gái yếu đuối Ôn Khả Khả đứng ở khu bán dưa hấu, cầm lấy một quả dưa hấu to hơn cả đầu mình, tay phải giáng xuống một cú đấm.
Âm một tiếng!
Quả dưa hấu chắc nịch lập tức vỡ thành mấy miếng, để lộ phần thịt đỏ.
Cô ấy cầm một miếng, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào hỏi: “Ai chưa ăn thì nhanh đến lấy đi, không đủ tôi bổ tiếp!”
Nhân viên bán dưa hấu cầm d.a.o bổ dưa, do dự đứng tại chỗ, không biết làm sao.
Bổ xong dưa hấu, Ôn Khả Khả lại cầm quả sầu riêng bên cạnh.
“Đạo diễn, sầu riêng đâu? Có muốn tôi biểu diễn một tuyệt chiêu cho mọi người xem không!”
Nhiếp ảnh gia sợ hãi vội vàng chạy đến, ngăn cô ấy lại.
“Được rồi! Được rồi! Để lại chút đồ cho siêu thị đi.”
Ôn Khả Khả miễn cưỡng đặt quả sầu riêng xuống, luyến tiếc rời đi, có vẻ như rất muốn bổ một quả.
Người quản lý đã không còn trẻ nữa, ở ngay tại hiện trường học được một bài học.
Lúc mới bắt đầu, anh ta thương xót cho Ôn Khả Khả.
Bây giờ, anh ta thương cho quả dưa hấu.
Người quản lý đứng từ xa nhìn một lúc, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lặng lẽ rời đi, quay lại nơi quay chụp của hai vị khách mời nữ khác.
Vừa ngồi xuống, người quản lý lấy điện thoại ra mở chương trình Bạn Đã Rung Động Chưa, bắt đầu xem.
“Thời thế thay đổi, tôi phải bổ sung kiến thức cho mình thôi.”
Trong lúc quay quảng cáo, Tiêu Hòa cũng không rảnh rỗi.
Bên tổ chức siêu thị tặng cho mỗi người đại diện một thẻ mua sắm trị giá hai nghìn tệ, có thể dùng để mua sắm tại bất kỳ cửa hàng nào trong hệ thống.
Tiêu Hòa cùng hai người đại diện khác đang cùng nhau lựa đồ trong siêu thị.
Đi một vòng, hai người đại diện kia lần lượt mua đồng hồ và ngọc bích, nhưng mãi không thấy Tiêu Hòa mua gì.
“Tiêu Hòa, rốt cuộc cô muốn mua gì vậy? Vàng bạc hay ngọc bích, chúng tôi giúp cô tham khảo nhé.”
Tiêu Hòa lắc đầu nhẹ.
“Tôi đã nghĩ ra muốn mua gì rồi.”
Nói xong, cô đi thẳng vào bên trong.
Hai người đại diện thấy vậy cũng nhanh chóng đi theo, thấy ánh mắt Tiêu Hòa kiên định, ngay cả khi đi qua khu mỹ phẩm và trang sức cao cấp, cô cũng không thèm nhìn lấy một cái, nhất thời càng thêm tò mò.
“Quả không hổ danh là người đại diện có thể liên tiếp lăng xê thành công ba nghệ sĩ, chưa từng xảy ra sai sót, từ lúc bước vào cửa đã có mục đích rõ ràng.”
“Với địa vị hiện tại của cô ấy, chắc chắn
sẽ không coi trọng những món trang sức
bình thường này, thứ cô ấy muốn mua
chắc chắn không tầm thường! Chúng ta
học hỏi chút kinh nghiệm, có thể sẽ có
ích cho việc lăng xê nghệ sĩ.”
“Có lý.”
Hai người vừa thì thầm bàn tán, vừa nhanh chóng đi theo bước chân của Tiêu Hòa.
Nhưng thấy cô đi qua khu mỹ phẩm, đi qua khu quần áo và trang sức, đi mãi vào bên trong, cuối cùng dừng lại bên cạnh kệ đồ dùng hàng ngày.
Cô cúi xuống, quan sát kỹ lưỡng những mặt hàng trên kệ, nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, còn căng thẳng hơn cả Ôn Khả Khả khi ghi hình.
Nhìn một lúc, cô quay sang nói với nhân viên bán hàng của siêu thị:
“Dãy này, dãy này, còn dãy kia nữa, tôi lấy hết.”
Nghe vậy, hai người đại diện trợn tròn mắt, vội vàng chạy đến, thấy những thứ Tiêu Hòa muốn mua:
Giấy rút
Giấy vệ sinh
Giấy ăn
Băng vệ sinh
Khăn ướt
…….
Đây là những thứ Tiêu Hòa muốn mua sao?
Hơn nữa còn mua cả một dãy!
“Tiêu Hòa, siêu thị tặng chúng ta thẻ mua sắm, cô không đi mua mỹ phẩm, mua những thứ này làm gì?”
Tiêu Hòa mắt sáng rực nhìn kệ đồ dùng hàng ngày.
“Đây đều là những thứ tốt.”
Một khi đến ngày tận thế, tất cả đều trở thành tiền tệ cứng, mỹ phẩm và ngọc bích, ngược lại trở thành những thứ không quan trọng nhất.
Huống chi cô vừa tính toán kỹ rồi.
Mỹ phẩm, bản thân cô không cần.
Ngọc bích ư?
Ngọc bích hai nghìn tệ không có giá trị sưu tầm lớn.
Tính đi tính lại, vẫn là những thứ này thiết thực hơn.
Đặc biệt là bây giờ trong không gian của cô đã chứa đủ vật tư, thật sự thiếu đồ dùng hàng ngày.
Cứ tích trữ thành một ngọn núi trước, dù sao cũng không đè c.h.ế.t người.
Nhân viên bán hàng của siêu thị nở nụ cười vui mừng: “Số lượng hàng hóa cô mua nhiều như vậy, không biết có cần giao hàng tận nơi không?”
Tiêu Hòa gật đầu, để lại một địa chỉ.
“Các anh cứ giao hàng đến kho này là được.”
Nghe câu này, hai người đại diện lại một lần nữa rối tung.
Để chứa những thứ này, Tiêu Hòa thậm chí còn có hẳn một cái kho riêng!
Hai người cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ và vòng ngọc mình vừa mua, rơi vào nghi hoặc, không biết có phải họ mua nhầm không?
Hay là mua đồ dùng hàng ngày mới là xu hướng hiện nay?
Mua hàng xong, mấy người đại diện quay
lại khu quay phim, quảng cáo đã quay xong, mấy nhân viên công tác đang ăn dưa hấu.
Người quản lý siêu thị đang xem chương trình tạp kỹ, lúc thì cười, lúc thì giận, hoàn toàn đắm chìm vào đó.
Tiêu Hòa dẫn theo Ôn Khả Khả chào họ một tiếng, chuẩn bị quay về ký hợp đồng.
Ôn Khả Khả đã mong chờ chuyện này từ lâu.
Từ khi phát hiện ra ưu điểm của Tiêu Hòa, cô lấy uôn lo lắng vì trước đây mình phạm quá nhiều lỗi, sau khi hợp đồng hết hạn sẽ không được gia hạn, mấy ngày ghi hình này cô ấy đều lo được lo mất.
Nghe nói sắp ký hợp đồng, cả người cô ấy phấn khích hẳn lên.
“Đội trưởng, ký lâu nhất được mấy năm ạ? Em muốn đi theo chị cả đời.”
Tiêu Hòa: “…..”
“Đợi đến lúc cô bảy tám mươi tuổi, cô còn muốn chống gậy lên chương trình đập trai đểu không?”
“Sao lại không được?” Ôn Khả Khả lý lẽ hùng hồn: “Đập trai đều là niềm vui cả đời của em, chỉ cần chị đồng ý, em dám đi!”
“Tôi chỉ muốn nghỉ hưu.”
Tiêu Hòa rất bình tĩnh nói: “Hiện tại hợp đồng ngắn nhất của công ty là năm năm, đợi năm năm sau, nếu cô vẫn muốn gia hạn hợp đồng với tôi, đến lúc đó chúng ta sẽ ký tiếp.”
Nghe vậy, Ôn Khả Khả rõ ràng có chút không hài lòng.
“Hoắc An và Từ Nhất Chu là bao nhiêu năm?”
“Trước đây bọn họ ký hợp đồng mười năm.”
Là ký với Tiêu Hòa trước đây.
Ôn Khả Khả nghe xong, lập tức ghen tị. “Vậy em cũng phải ký mười năm, đợi bọn họ đi hết thì đội trưởng chỉ là của riêng em thôi.”
Tiêu Hòa: Ý nghĩ này của cô có chút nguy hiểm.
Cô suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu.
“Được rồi, cô ở đây đợi một lát, tôi bảo bộ phận pháp chế chuẩn bị hợp đồng.”
Nói xong, cô nhanh chóng thu dọn tài liệu đi ra ngoài.