Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự tự tin của Vệ Thông đối với chương trình.
Tiêu Hòa nhớ lại ngày đầu tiên lên đảo, anh ta còn rất căng thẳng về việc ghi hình, lo lắng lần này sẽ lại đi vào vết xe đổ của mùa thứ nhất, mỗi ngày đều muốn dán mắt vào màn hình 24 giờ.
Sau đó, theo biểu hiện của Chung Tử Xuyên, anh ta mới dần dần yên tâm.
Mà bây giờ, khi Tiêu Hòa nhìn thấy Vệ Thông, trên mặt anh ta tràn đầy sự vui mừng và tự tin.
Anh ta nhìn Chung Tử Xuyên đang thu dọn cá muối: “Tôi không ngờ Chung Tử Xuyên lại có thể mang đến cho ê-kíp chương trình bất ngờ lớn như vậy! Biểu hiện mỗi ngày đều nằm ngoài dự đoán của mọi người!”
Tiêu Hòa gật đầu: “Hoàn thành ghi hình thuận lợi là tốt rồi.”
“Đâu chỉ là thuận lợi? Quả thực là hoàn hảo!”
Vệ Thông vô cùng kích động nói: “Tôi đã nói chuyện với đài truyền hình rồi, tập đầu tiên sẽ phát sóng vào chủ nhật tuần này, chờ xem đi, tất cả mọi người sẽ bị cậu ta làm cho kinh ngạc, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu người phải kinh ngạc đến rớt cả mắt kính, tôi đã không thể chờ thêm rồi!”
Anh ta vừa nói, trong mắt vừa lóe lên tia sáng, xoa tay.
Đây là tác phẩm lật ngược tình thế mà anh ta đã chờ đợi một năm, chỉ để xóa bỏ tiếng xấu của mùa thứ nhất, bây giờ mặc dù vẫn chưa bắt đầu phát sóng nhưng anh ta đã nhìn thấy thành công.
Chỉ cần xem Chung Tử Xuyên sinh hoạt, không ai là không bị chinh phục.
Cũng giống như ê-kíp chương trình hiện tại, tất cả mọi người đều coi Chung Tử Xuyên như một vị thần tiên.
“Chờ xem đi! Chương trình chỉ cần phát sóng, tất cả mọi người sẽ phát cuồng vì Chung Tử Xuyên!”
Tiêu Hòa không nói gì, nhìn chàng trai không xa.
Chung Tử Xuyên tháo gỡ hàng rào mình làm, thả những con vịt biển và gà rừng đã nuôi nhốt trong thời gian này ra ngoài, để chúng trở về với tự nhiên, sau đó mới lưu luyến rời đi, chạy đến trước mặt Tiêu Hòa.
“Đội trưởng, chúng ta đi thôi!”
Tiêu Hòa nhìn thoáng qua.
Chỉ thấy trên người Chung Tử Xuyên treo đầy cá muối, ít nhất cũng phải hai ba chục con, trên tay còn xách một túi trứng chim, một túi rong biển và rau dại phơi khô.
Những thứ này đều là chiến lợi phẩm cậu ta thu được trên đảo trong nửa tháng qua.
“Mang theo những thứ này làm gì?”
Chung Tử Xuyên vui vẻ nói: “Tặng mọi người đặc sản ạ.”
Nói xong, lấy ra một xâu cá muối đưa cho Tiêu Hòa.
“Xâu này tặng đội trưởng, những xâu còn lại mang về tặng Hoắc An và mọi người.”
Tiêu Hòa nhìn mấy con cá muối được ướp theo phương pháp cổ truyền, nhất thời không biết xử lý thế nào, dứt khoát nhét thẳng vào ba lô.
Sau khi tất cả mọi người đã tập hợp đông đủ, ê-kíp chương trình lên tàu, chính thức rời khỏi hòn đảo này.
Mới vừa đi, sự ràng buộc vô hình trên đảo dường như biến mất trong nháy mắt, mấy con thú dữ trước đây bị đàn áp ở nửa bên đảo đều thở phào nhẹ nhõm, lần lượt trở về lãnh địa ban đầu của mình.
Tàu tiến rất nhanh, không lâu sau, hòn đảo chỉ còn là một hình ảnh mờ nhạt.
Chung Tử Xuyên ngồi trên boong tàu, vẫn luôn nhìn hòn đảo nhỏ đó.
“Không nỡ rời đi sao?” Tiêu Hòa hỏi.
Cậu ta gật đầu, dường như đang hồi tưởng lại cuộc sống nửa tháng trước, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt.
“Đội trưởng, nếu sau này em còn có cơ hội tham gia chương trình, em muốn thử xem.”
“Cậu không sợ người khác nữa?” Tiêu Hòa quay đầu nhìn cậu ta.
Chung Tử Xuyên bây giờ trông đã khác hẳn so với lần đầu tiên gặp mặt.
Cậu ta nói: “Em phát hiện ra, không phải tất cả mọi người đều là kẻ xấu. Trong chương trình này, em đã kết bạn mới, hơn nữa còn sống rất vui vẻ.”
“Sẽ có mà, thêm…”
Tiêu Hòa dừng giọng một chút, nhìn lịch, lại nói: “Hai ngày nữa. Hai ngày nữa, sẽ có chương trình mới mời cậu.”
“Tại sao lại là hai ngày nữa?”
“Hai ngày nữa, tập đầu tiên của Cầu Sinh sẽ phát sóng, đến lúc đó sẽ có vô số lời mời bay vào hộp thư của tôi. Tôi sẽ giúp cậu chọn ra chương trình phù hợp nhất với cậu, cho cậu vui vẻ tham gia.”
Giống như Vệ Thông đã nói, với biểu hiện lần này của Chung Tử Xuyên, muốn không nổi tiếng cũng khó.
Nghe vậy, Chung Tử Xuyên tràn đầy mong đợi nhìn Tiêu Hòa: “Thực ra mấy năm trước, sau khi ký hợp đồng với chị, em vẫn luôn có chút hối hận, cứ cảm thấy bị chị lừa. Nhưng bây giờ, em phát hiện ký hợp đồng với chị cũng không tệ.”
Tiêu Hòa sửng sốt: “Đây là sự công nhận của cậu đối với công việc của tôi sao?”
“Đúng vậy.” Chung Tử Xuyên trả lời chắc chắn: “Đội trưởng, thật tốt vì có chị làm người đại diện của em.”
Nghe vậy, trong lòng Tiêu Hòa bỗng dâng lên một cảm giác mãn nguyện mãnh liệt, tràn ngập lồng n.g.ự.c cô.
Sau khi đến thế giới này, tất cả nội dung công việc của cô đều được thực hiện theo quy tắc của người đại diện, hoàn thành từng yêu cầu trên một cách có nguyên tắc.
Cô vẫn luôn cho rằng đây chỉ là một công việc đơn giản, là công việc kiếm tiền để mua vật tư.
Nhưng không ngờ, lại có người vì công việc của mình mà thay đổi, từ đó thay đổi quỹ đạo cuộc đời, từng bước thoát khỏi vũng lầy, phát triển ngày một tốt hơn.
Tiêu Hòa kinh ngạc phát hiện ra điều này, thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trên người Chung Tử Xuyên.
Không chỉ Chung Tử Xuyên.
Hoắc An, Từ Nhất Chu và Ôn Khả Khả, lúc này cũng không còn thấy được dáng vẻ ban đầu của họ nữa.
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác mãn nguyện kỳ lạ.
Đây chính là niềm vui khi làm người đại diện sao?
Tâm trạng Tiêu Hòa đang nhảy nhót, khóe miệng không nhịn được nở nụ cười.
Cô như thể đã phát hiện ra niềm vui lớn hơn cả việc g.i.ế.c zombie.
Trong sách, Tiêu Hòa đã ký hợp đồng với bao nhiêu người nữa nhỉ?
Đã đến lúc tìm ra tất cả bọn họ rồi!
Hôm đó, Tiêu Hòa đưa Chung Tử Xuyên về trước, sau đó đến Giải Trí Lam Tinh báo cáo.
Đi vào văn phòng của anh Kiếm, ném một xâu cá muối lên bàn.
Anh Kiếm trợn tròn mắt, nhìn mấy con cá muối giản dị, mang đậm hơi thở quê mùa trên bàn, đôi mắt xám trắng vô hồn nhìn cô.
“Cái này ở đâu ra?”
“Đặc sản Chung Tử Xuyên tặng mọi người.”
“Cậu ta không phải đi sinh tồn trên đảo sao?”
Trong ấn tượng của anh ta, sinh tồn nơi hoang dã đều là ăn rau dại lá cây, chưa từng nghe nói còn có thể mang đặc sản ra ngoài.
“Rốt cuộc cậu ta đến đó để làm gì?”
Tiêu Hòa: “Quay chương trình.”
Nghe vậy, anh Kiếm lập tức lo lắng.
Mùa trước của Cầu Sinh, chính là vì khách mời không muốn chịu khổ, căn bản không thực hiện được sinh tồn trên đảo hoang cho nên mới bị khán giả mắng chửi.
Mùa này, sẽ không lại đi vào vết xe đổ chứ?
Dù sao, có thể xuất hiện xâu cá muối trước mắt cũng rất kỳ lạ.
Nghĩ đến đây, anh Kiếm cảm thấy mùa thứ hai chắc có lẽ cũng tàn rồi: “Chương trình phát sóng khi nào?”