Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Hà kinh ngạc —— cuucon?
Cứu con?
Anh nhanh chóng trả lời tin nhắn cho đối phương: 【 Con có đó không? Có sao không? 】
Không có trả lời.
Nguy rồi.
Cái tên biến thái Phạm Kiệt đi tìm Hạ Tử Hân?
Cảnh sát chưa bắt được người?
Tạ Hà ngẩng đầu lên, nói với tài xế: “Đừng về nhà vội, đến trại trẻ mồ côi đã.”
Tài xế sửng sốt: “Gì cơ?”
“Đến trại trẻ mồ côi, nhanh lên! Càng nhanh càng tốt!”
“Được được, cậu hai đừng nóng vội.”
Cô bé vẫn không trả lời tin nhắn của anh.
Tạ Hà siết chặt di động, trong lòng căng thẳng không biết bây giờ cô bé như thế nào.
Thậm chí còn không gõ được tin nhắn nên đã gửi trực tiếp bính âm cho anh, vậy có lẽ tình hình rất nguy hiểm.
Phạm Kiệt sẽ không thực sự xuống tay với một đứa nhỏ mười mấy tuổi đâu phải không?
Tạ Hà vừa giục tài xế nhanh lên, vừa gọi điện cho Tạ Hành Dữ.
Cún nhỏ Tạ vẫn chưa biết gì, giọng điệu rất bất đắc dĩ: “Chú nhỏ, con thật sự đến trường, sẽ học tập thật tốt.
Chú nhỏ không cần sát sao con đến vậy chứ?”
“Không phải.” Tạ Hà không có thời gian giải thích nhiều như vậy “Hạ Tử Hân xảy ra chuyện rồi, cậu mau đến trại trẻ mồ côi đi!”
“Gì cơ?” Tạ Hành Dữ sửng sốt “Đã biết, con đến ngay đây.”
Tạ Hà lại thông báo với cảnh sát, tắt điện thoại xong anh nhìn ra ngoài cửa sổ, ra lệnh: “Đừng đi cửa chính, vào từ cửa sau.”
“Cửa sau?” Tài xế ngạc nhiên “Cửa sau ở đâu?”
“Quẹo phải.”
Nếu Phạm Kiệt đến tìm Tạ Tử Hân thì chắc chắn sẽ vào từ cửa sau.
Nhưng cửa sau đã được sửa nên nếu gã muốn mở ra thì nhất định sẽ mang theo dụng cụ đến.
Có thể trốn thoát dưới mắt cảnh sát thì gã phải đi xe đến.
Quả nhiên, anh nhìn thấy từ xa một chiếc ô tô đậu bên đường.
Tài xế đậu xe phía sau, Tạ Hà xuống xe ngay lập tức.
Anh nhìn thấy cốp xe vẫn mở nhưng trong xe không có người.
Xe của Phạm Kiệt.
Tạ Hà đi đến cạnh hàng rào, anh nhìn thấy dưới mặt đất có một cái lan can rơi xuống, trên đó có vết cắt còn mới, chiếc kìm lớn dùng để cắt sắt cũng bị ném ở bên cạnh.
Anh thuận tay nhấc lên đi vào từ chỗ trống ở hàng rào.
Ở trên xe anh đã thông báo cho trại trẻ mồ côi, nhờ họ tìm tung tích của Hạ Tử Hân nhưng đã mấy phút trôi qua rồi, hẳn là không ai tìm thấy.
Không biết Phạm Kiệt đã mang đứa nhỏ đi nơi nào rồi.
Anh mơ hồ nghe thấy có người gọi tên cô bé, có lẽ là người bên trong đang đi tìm.
Anh quay đầu nói với tài xế “Chia nhau đi tìm”, rồi mình thì đi về phía trước.
Bởi vì cô nhi viện mở rộng nên diện tích lớn hơn nhiều so với hai mươi năm trước.
Anh nín thở nghe kỹ, cố gắng đi nhẹ hết mức có thể.
Đi được một đoạn bỗng nhiên anh nghe thấy tiếng “Ư ư” khe khẽ ở phía trước, như đang có người giãy dụa.
Anh cẩn thận đi vào góc ngoặt của tòa nhà, nghe thấy âm thanh giãy dụa lớn hơn —— Cô bé bị một người đàn ông ấn ngã xuống đất, dùng sức bịt miệng.
Quần áo trên người bé gái đã bị xé hơn một nửa, đang hoảng sợ đạp mạnh hai chân.
Nhưng sức lực của một bé gái căn bản không có khả năng địch nổi một người đàn ông trưởng thành.
Dù cô bé giãy dụy thế nào cũng không thể khiến đối phương ngừng lại được.
Đồng tử Tạ Hà co rút lại, không chút suy nghĩ vọt lên, cầm kìm sắt trong tay mạnh mẽ đập vào đầu Phạm Kiệt một cái.
Phạm Kiệt bị va chạm mạnh nên ngã thẳng sang một bên.
Tạ Hà căng thăng đến mức hô hấp nhanh hơn, cũng không có thời gian quan tâm mình có lỡ tay đập gã chết rồi hay không.
Anh vội vàng tiến lên nâng cô bé dậy, cởi áo ngoài khoác lên cho cô bé, nói năng có chút không mạch lạc: “Không sao rồi, đừng sợ.”
Hạ Tử Hân nước mắt giàn giụa, toàn thân run rẩy, gần như thở không ra hơi, đột nhiên mở to mắt nhìn về phía sau Tạ Hà: “Chú cẩn thận!”
Tạ Hà không kịp phản ứng đã cảm thấy tóc mình đang bị túm chặt.
Phạm Kiệt lại đứng dậy sau khi bị anh đập, ấn mạnh đầu anh vào tường, gã nhổ nước bọt: “Lại là mày, vì sao lúc nào cũng là mày? Tóc vẫn để dài như thế, y như đàn bà, rốt cuộc là mày định mời gọi ai?”
Trán Tạ Hà đập vào tường, chỉ cảm thấy đầu mình “Bốp” một tiếng.
Suýt nữa thì anh ngất ngay tại chỗ, giá đỡ trên kính đập vào sống mũi của anh, khiến mũi anh đau xót, lập tức rơi nước mắt.
Hạ Tử Hân gào lên: “Cứu mạng! Cứu mạng ——!”
Phạm Kiệt dường như không định tha cho anh.
Gã sờ gáy mình một chút, sợ được máu lại càng thêm giận dữ: “Mày có gì đặc biệt hơn người khác! Dựa vào cái gì mà mà có thể được loại người như Tạ Tu Quân nhận nuôi! Dựa vào cái gì!”
Tạ Hà bị gã đập đầu như vậy có chút không rõ ràng, đã mất đi sức lực phản kháng.
Giờ phút này đáy lòng anh chỉ còn một giọng nói anh không được ngất.
Anh khó khăn giữ lại ý thức, mắt kính trượt từ trên sống mũi xuống.
Có một thứ ấm áp trào ra từ sống mũi, rơi từng giọt lộp bộp trên mặt đất.
Phạm Kiệt đang muốn tiếp tục đánh đập thì đột nhiên phía trước có tiếng người: “Tìm được rồi! Ở đằng kia!”
Bảo vệ trong trại và nhân viên công tác nghe thấy tiếng la hét của cô bé nên nhanh chóng chạy lại đây.
Phạm Kiệt nghiến răng, mong muốn sống sót của gã vẫn chiếm ưu thế, không quan tâm đến Tạ Hà và Hạ Tử hân nữa, quay đầu chạy trốn.
Tài xế đi cùng Xie Xia lúc trước cũng nghe thấy tiếng động, hắn chạy như điên về bên này, vừa lúc nghênh diện Phạm Kiệt.
Phạm Kiệt hoảng loạn muốn chạy trốn từ chỗ hổng hàng rào, vừa chui qua được nửa người thì đã bị tài xế nhào đến giữ lấy chân gã.
“Mày đứng lại đó cho tao!” Tài xế liều mạng giữ chặt không cho gã chạy, vừa ngẩng đầu liền vui mừng khôn xiết “Cậu nhỏ Hành Dữ! Mau giúp tôi!”
Tạ Hành Dữ cũng đúng lúc đến nói, dường như rất thông minh sắc xảo, cậu cũng chọn cửa sau giống Tạ Hà.
Cậu đứng bên ngoài hàng rào, từ trên cao nhìn xuống Phạm Kiệt đang bò ra.
Cậu đưa tay năm lấy cổ áo gã.
Tài xế theo bản năng buông tay ra, chỉ thấy lực cánh tay của Tạ Hành Dữ mạnh lên, kéo Phạm Kiệt như một con chó chết ra ngoài.
Cậu xách cổ áo gã để gã đứng trên mặt đất, nhưng không đợi gã đứng vững đã nâng chân lên, đạp một phát vào ngực gã.
Không người nào có thể chịu nổi một cú đạp của cậu như vậy.
Phạm Kiệt bị cậu đạp bay thẳng đập vào xe của gã, phát ra tiếng “Ầm” lớn.
Tạ Hành Dữ bước tới, xách gã lên lần nữa rồi ném vào cốp xe.
Phạm Kiệt bị gã đá đến nỗi hai mắt đều biến thành màu đen, giãy dụa muốn đứng dậy, hai chân gã vẫn buông thõng bên ngoài cốp xe.
Gã vừa nhấc đầu đã thấy Tạ Hành Dữ vô cảm nhìn mình, một cánh tay đặt trên cửa cốp xe.
Như thể đoán được cậu muốn làm gì, Phạm Kiệt hoảng sợ: “Không không…”
Tạ Hành Dữ đóng mạnh cửa cốp xe xuống.
Phạm Kiệt đau đớn hét lên thảm thiết, Tạ Hành Dữ lại mở cốp lên, kéo tên chó chết này vứt xuống mặt đất: “Còn chạy?”
Hai chân Phạm Kiệt đau nhức, xương cốt có lẽ đã bị kẹp gãy.
Gã đau đến mức lăn lộn trên đất, Tạ Hành Dữ đút tay vào túi, lạnh lùng nói: “Lần này là hai cái đùi, lần sau là cái chân thứ ba.”
Xe cảnh sát nhanh chóng bao vây trại trẻ mồ côi, tiếng còi cảnh sát lần lượt vang lên.
Tạ Hành Dữ không quan tâm đến tên ngã trên mặt đất nữa, cậu vào trong trại, hỏi tài xế: “Chú nhỏ đâu?”
Tài xế sợ tới mức sững sờ vì một loạt hành động của cậu, duỗi tay chỉ sang bên cạnh: “Kia…!Bên kia.”
Hắn còn chưa nói hết, Tạ Hà và Hạ Tử Hân đã được bảo vệ đưa qua bên này.
Tạ Hành Dữ vừa quay đầu lại thì nhìn thấy trên mặt Tạ Hà có máu, đang dùng khăn giấy người khác đưa che lại trán.
Tạ Hành Dữ như ngừng thở, vội chạy về phía anh: “Tạ Hà!”
Tạ Hà không biết mình bây giờ trông như thế nào, bởi vì bị mất kính nên không thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh, nghe giọng nói của Tạ Hành Dữ, trong lòng đột nhiên thả lỏng.
Anh vô thức nói: “Nói nhỏ chút, đừng dọa đứa nhỏ.”
Tạ Hành Dữ lập tức im bặt, liếc nhìn Hạ Tử Hân vẫn còn đang nức nở bên cạnh.
Cậu duỗi tay ôm Tạ Hà về phía mình, nhỏ giọng vội vàng nói: “Chú còn quan tâm đến người khác? Con đã bị chú làm cho sợ chết khiếp rồi.”
“Không phải tôi không có việc gì sao.” Tạ Hà tháo khăn giấy ra, thấy khăn giấy thấm đẫm máu “Tôi đâu có ngờ gã bị đánh ngất rồi vẫn có thể bò dậy —— Còn đánh lại tôi một phát.”
“Chú đừng lau, mau đến bệnh viện choc con!” Tạ Hành Dữ nắm chặt cổ tay đối phương, đột nhiên cảm thấy trong lòng ngực có sức nặng.
Người nào đó vừa rồi còn nói mình không có việc gì đã mềm như bông mà ngất xỉu trong lòng ngực cậu.
“…Tạ Hà!”
*.
Ngôn Tình Sắc
Thầy Tạ dường như chưa bao giờ bị thương nặng như vậy trong đời —— Không đúng, là sau khi xuyên sách chưa bao giờ bị.
Trước khi xuyên sách thì thầy đã phải hứng chịu nhát dao giận dữ của cậu bé tỏ tình không thành công.
Anh vẫn còn nhớ khi anh bị thương phải nhập viện, nhiều đồng nghiệp đã mang trái cây đến thăm anh, cũng từng có người hỏi “Cơ thể cậu yếu như thế còn nhất định phải xông về phía trước, không suy nghĩ đến hậu quả sao” kiểu vậy.
Anh chỉ có thể cười trừ, không biết nên nói gì.
Anh cũng không muốn.
Nhưng ai bảo anh là một người thầy chứ.
Mong muốn lớn nhất cuộc đời của anh là được sống tốt, nhưng đôi khi mong muốn này va chạm với những ý nghĩ khác bức thiết hơn, anh sẽ chọn thứ sau mà không do dự.
Hạ Tử Hân vẫn còn là một đứa nhỏ.
Dù mất đi cha mẹ, cơ thể tàn tật nhưng vẫn không thể dập tắt nhiệt huyết sống của cô bé.
Thế nhưng khả năng chịu đựng của con người là hữu hạn, cô bé không thể đau khổ hơn so với bây giờ.
Tạ Hà mở bừng hai mắt, phát hiện mình đang nằm trên giường.
Chung quanh vô cùng an tĩnh, không gian cũng có chút quen thuộc.
…Bệnh viện.
Vẫn là gian phòng lần trước từng ở.
Phòng bệnh phong phú thế mà không thể đổi phòng khác cho anh sao? Giữ nó cho anh một như một VIP trọn đời độc quyền hay gì?
Trong phòng bệnh không có ai, anh chật vật ngồi dậy sờ vào một cặp kính trên đầu giường.
Đó không phải là cặp trước đây anh đeo, cặp đó có lẽ là hỏng rồi.
Anh cũng không quan tâm nhiều như thế, đeo mắt kính lên trước.
Sau đó anh cảm thấy sống mũi đau nhói, vết thương do va chạm chạm vào khiến anh xuýt xoa một tiếng, suýt nữa thì chảy nước mắt sinh lý ra.
Đầu còn hơi choáng váng, anh không có sức đứng dậy nên đành ngồi trên giường.
Không quá hai phút cửa phòng đã bị mở ra, một giọng nói quen thuộc truyền vào: “Lần thứ mấy rồi cậu hai Tạ? Tôi nói này, cậu có phải có thể chất của người hay gặp tai nạn không vậy? Lâu lâu lại phải đến bệnh viện ở lại một tuần.”
Tạ Hà ngẩng đầu nhìn hắn, cảm thấy có chút mờ mịt, cặp kính này có vẻ không thích hợp.
“Đừng có nói mấy lời châm chọc nữa.” Tạ Hành Dữ dịch Khương Hoài sang một bên, đến trước mặt Tạ Hà: “Đã cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
“Tôi không sao.”
“Yên tâm, não có chấn động rất nhỏ thôi.
Về nghỉ mấy ngày sẽ không có việc gì.” Khương Hoài chỉ trán mình “Miệng vết thương đã được khâu lại cho cậu rồi, dùng kim thẩm mỹ nên sẽ không để lại sẹo đâu.”
Tạ Hà cũng không tâm việc này: “Hạ Tử Hân đâu?”
Tạ Hành Dữ: “Đã đến bệnh viện rồi.
Bác sĩ nói không bị xâm hại, chỉ là quá hoảng sợ nên cần phải nghỉ ngơi một thời gian.”
Tạ Hà thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Hành Dữ ngồi cạnh giường, vén tóc của anh ra phía sau tai: “Con nói chú, có thể đừng chuyện gì cũng phải xông lên trước được không? Chú không thể gọi người sao?”
“Lúc đó tôi lấy đâu ra thời gian để gọi người khác?” Tạ Hà nói “Cô bé không sao là tốt rồi.
Bắt được Phạm Kiệt chưa?”
Khương Hoài: “Bắt được rồi.
Cún nhỏ nhà cậu còn đánh người ta không nhẹ đâu.
Nghe nói đá gãy bảy tám cái xương sườn, xương hai đùi cũng gãy, không đứng dậy nổi —— Lại còn lãng phí tài nguyên của bệnh viện để chữa cho gã.”
Tạ Hà nghe được nhăn mày lại, cảm giác Tạ Hành Dữ đã ở bên bờ làm trái pháp luật.
Anh vừa định nói chuyện, bỗng nhiên bị đối phương ôm chặt lấy: “Có thể đừng khiến con lo lắng nữa được không, Tạ Hà?”
____________________
Sâm: Thấy mọi ngừi có vẻ thích giữ nguyên.
Thật ra tui khá thích Em – Chú nhỏ và Tôi – Em mà bạn Mít Mật rcm cho tui ớ.
Nếu đổi thì câu cúi sẽ là “Có thể đừng khiến em lo lắng nữa được không, Tạ Hà?”
Á há há há há nghe cũng cute
Hết chương 52.