Cái sọt mà Tưởng Thành Lương úp xuống đã không thể dập tắt được vì có người trợ giúp, biểu tình náo loạn suốt hai ba ngày, đến chính phủ cũng không thể không ra tay. Trước sức ép của các bên, Tưởng Thành Lương đã đóng cửa xưởng sản xuất dược phẩm, thậm chí bệnh viện Thánh Quang bị thu hồi giấy phép, sau đó ông cụ Tưởng đã phải ra mặt để đăng báo xin lỗi, không còn chút mặt mũi nào nữa.
Ông cụ Tưởng muốn anh ta yên tĩnh, giả ngốc một năm rưỡi, để cho sóng gió dịu bớt rồi mới bắt đầu lại từ đầu. Tưởng Thành Lương chỉ có thể co đầu rút cổ ở nhà rồi cãi nhau với vợ mình sau đó lại cãi nhau nhị gia, thấy ai cũng không vừa mắt.
Cùng lúc đó, xưởng dược phẩm của Tưởng Sở Phong cũng rầm rộ khai trương.
“Đứng mũi chịu sào khai trương, anh không sợ anh ba không đứng đắn của anh liên lụy à?” Vì chuyện của Tưởng Thành Lương gây náo loạn mà trường học của Phù Đại cũng tham gia biểu tình, vì vậy đã nghỉ hai ngày, cô ở nhà rảnh rỗi đến mốc meo.
Tưởng Sở Phong xoa xoa đầu cô, đang định giải thích thì Hàn Nguyên Thanh đã cười ngả nghiêng nói rõ: “Cửu ca của tôi và Tưởng tam gia có quan hệ thế nào thì đối với người bên ngoài đều là ‘Cửu gia của Hồng Môn’, chưa từng nhắc đến ‘cửu gia của nhà họ Tưởng’ nhỉ? Cửu tẩu yên tâm đi!”
Phù Đại không hiểu lắm những ô cửa này, thầm hỏi Tưởng Sở Phong: “Chẳng lẽ anh cũng không phải là con ruột của ông Tưởng ư?”
Tưởng Sở Phong nhếch lên khóe miệng: “Cũng?”
“Em không nghĩ rằng ba em cũng là con ruột của nhà họ Phù. Bà nội em có phần bất công hơn so với nhị thúc, cũng không thích em!” Phù Đại nói với một chút tức giận khó mà nguôi được.
“Đó là do bọn họ ngốc, không biết nịnh bợ cửu phu nhân tương lai này.”
Từ lâu Phù Đại đã quen với việc anh thỉnh thoảng lại nói ra những lời vượt quá thực tế này, cười hỏi anh: “Là Cửu phu nhân hay là Cửu thái thái?”*
*Ý chỉ là vợ cả, vợ chính thức (cửu phu nhân) hay là vợ lẻ (cửu thái thái).
Tưởng Sở Phong nghi ngờ cô cố ý hiểu lầm ý của mình thì duỗi ngón tay búng trán cô. Phù Đại không ngồi vững mà ngả về phía sau nên vội vàng ôm lấy tay anh, ánh mắt choáng váng như cừu non vô hại, khiến cho thú tính của Tưởng Sở Phong không thể không dâng lên, nhưng lại cũng chỉ có thể xoa bóp ngón tay của cô, thỉnh thoảng hôn lên đầu ngón tay rồi nhìn cô hờn dỗi.
Hàn Nguyên Thanh là một người đàn ông độc thân ngồi bên cạnh không khỏi nghiến răng, nói khẽ: “Hoa tiêu nấu đầu lợn.”
Phù Đại và Tưởng Sở Phong đều không hiểu rõ, vì vậy quay đầu nhìn về phía anh ta thì nghe được nửa câu trả lời sau của anh: “Buồn nôn!”
“…”
Phù Đại đứng dậy nắm lấy một nắm đậu phộng định ném đi, nhưng anh ta lại thuận tay nhặt lên rồi bóc ăn, không may đụng phải Tưởng Hành Châu vừa bước vào cửa. Phù Đại le lưỡi, thầm gọi một tiếng “Thất ca” rồi chạy lại bên cạnh Tưởng Sở Phong nhanh như chớp.
Tưởng Hành Châu nâng kính mắt, cười hiền lành nói: “Có phóng viên của nhiều tờ báo bên ngoài đang chờ phỏng vấn chú, thế mà chú lại lười biếng ở đây.”
Hàn Nguyên Thanh vội vàng xua tay, phủi sạch mọi quan hệ: “Một là tôi không ra tiền, hai là tôi không góp sức, chỉ để cái tên và chờ được chia hoa hồng thôi. Những chuyện quan hệ xã hội này thì mọi người làm đi.”
Phù Đại nhìn thấy anh ta như con công vậy, không hề khiêm tốn chút nào, lại vội vàng tránh còn không kịp như thế thì mỉm cười nói: “Chẳng phải suốt ngày anh cứ nói mình là đàn ông độc thân, cô đơn trống trải hay sao, sao không nhân cơ hội này quảng bá hình ảnh của mình để thu hút các quý cô khác?”
“Hình tượng này của tôi mà còn cần phải quảng bá nữa? ‘Căn chính Miêu Hồng’, đứng ở đâu thì chỗ đó chính là cảnh đẹp!” Hàn Nguyên Thanh mở miệng phóng đại mà không hề đỏ mặt, nhưng sau đó lại trở nên thiếu kiên nhẫn: “Hơn nữa, những phóng viên kia cũng không phải là đèn cạn dầu, mỗi câu hỏi đều rất xảo trá, tính tình của tôi tốt rồi mà còn muốn lấy hai viên gạch đập hắn!”
Nghe thấy những lời “tốt tính”, Phù Đại bất giác nhìn Tưởng Sở Phong và tự hỏi rằng người tự xưng “rất hung dữ” này sẽ như thế nào khi đối mặt với đám phóng viên đó.
Có lẽ là biết suy nghĩ của cô, Tưởng Sở Phong cúi đầu đi đến gần cô: “Làm mẫu cho em xem một chút?”
Phù Đại lắc đầu liên tục, cô không muốn nhìn thấy cảnh băng nhóm đánh nhau.
Đồng hồ quả lắc trong góc vang lên, Phù Đại cầm lấy túi xách đứng dậy, Tưởng Sở Phong lười biếng ngồi trên sô pha kéo lấy ngón út của cô: “Đi đâu thế?”
“Em vẫn còn tiết học, phải đến trường học.”
“Anh đưa em đi.” Tưởng Sở Phong đứng lên nói.
Phù Đại đẩy anh lại: “Em có hẹn với bạn học.”
“Đàn ông à? Chờ em ở đâu? Anh có biết hay không?” Tưởng Sở Phong hỏi ba vấn đề liên tiếp, lại cảm thấy cực kỳ oan ức: “Sao anh không thể lộ mặt chứ?”
“Mặc dù mẹ em biết, nhưng bạn học của em cũng chưa biết. Đừng làm họ sợ!”
Tưởng Sở Phong sờ sờ cằm, không nhịn được muốn tìm một tấm gương xem anh đáng sợ như thế nào.
Hàn Nguyên Thanh và Tưởng Hành Châu nhìn nhau cười đến khó lường, lại còn mang dáng vẻ đang cười trên nỗi đau của người khác.
Khi Phù Đại rời đi, Hàn Nguyên Thanh đột nhiên thở dài xúc động: “Xem như tôi đã biết cái gì gọi là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cửu ca hô mưa gọi gió của tôi thế mà lại có ngày ấm ức như thế.”
Ngược lại, Tưởng Sở Phong nói một cách tự hào: “Vậy cũng không phải, nỗi đau này cũng chính là hạnh phúc, cậu không thể nào cảm nhận được đâu.”
Loại lời nói này đã mang theo cảm giác hơn người vô hình, khiến Hàn Nguyên Thanh nghiến răng nghiến lợi: “Còn dám khoe khoang lên, chẳng phải vẫn chưa giải quyết xong ba vợ hay sao?”
“Chuyện đó thì sớm hay muộn thôi. Trái lại thì mấy người còn chẳng biết ba vợ họ gì, nhanh lên đi.”
Chỉ một câu nói thôi cũng khiến hai người phải cùng nhau im lặng, biết thức thời mà cách xa người đàn ông luôn chua ngoa đang đắm chìm trong tình yêu.
Phù Đại chuyển nhà nên cũng không thể đi học cùng với Ôn Thiến nữa nên chỉ có thể gặp nhau ở nửa đường, Ôn Thiến cũng vì thế mà phàn nàn: “Bác hai của cậu thật đáng ghét, chẳng phải nói là nhậm chức trong chính phủ gì sao, vậy mà nhà còn không mua nổi? Tu hú chiếm chỗ chim sáo!”
“Chứ còn gì nữa, ở lì đến mức yên tâm thoải mái, nếu là mình thì sẽ xấu hổ đến chết mất!”
“Sao cô chú lại chuyển đi? Như vậy thì quá hời cho bọn họ rồi!”
Phù Đại nhún vai, cảm thấy có chút bất lực: “Vì bà của mình nhất định không chịu rời đi, hơn nữa ba mình cũng không thể đuổi bà ấy đi, nên quyết định đưa nhà cho bọn họ, xem như tận lòng hiếu thảo, sau này sẽ không còn nợ nần gì với bà ấy.”
Ôn Thiến gật đầu: “Đúng vậy, loại họ hàng này thật quá đáng, cách xa sớm chừng nào thì tốt chừng đó.”
“Đừng nói chuyện này nữa, tan học chúng ta ra ngoài chơi đi!”
“Cậu còn nói nữa, trước đó mình đã gọi cho cậu nhiều lần thế mà cậu cứ trốn tránh một mình làm gì chứ?”
Phù Đại cũng không muốn nói về việc đã bị Tưởng Sở Phong ngăn cản, nhưng cô không muốn che đậy mối quan hệ của hai người thêm lần nữa. Ban đầu Ôn Thiến còn nghĩ rằng đó là trò đùa của cô, thấy cô nói chuyện vô cùng có bài bản nhưng lại không thể không tin.
“Phù Đại, Phù Đại à, cậu…”
“Sao?” Mặt của Phù Đại đỏ bừng, như đang đắm chìm trong giấc mơ lãng mạn, Ôn Thiến nói ra những lời nói không biết nên tuôn ra khỏi miệng như thế nào, trái lại Phù Đại còn an ủi cô: “Tiểu Thiến, mình biết mình đang làm gì mà. Thật sự anh ấy không giống như những gì mà người khác nói đâu, mình không dám nói hai bên đều xác định chắc chắn, nhưng nhất định anh ấy sẽ không gạt mình đâu.”
Ôn Thiến nắm tay cô, cười gượng gạo nhưng nỗi lo lắng trong lòng cũng không thể nguôi ngoai.
Con người là vậy, họ tin vào những lời đồn mà không hề nghi ngờ, tin vào định kiến những tin đồn thất thiết nên khó mà thay đổi vì đã có ấn tượng.
Ôn Thiến chưa bao giờ tiếp xúc với Tưởng Sở Phong và những người khác, bây giờ khi nghe Phù Đại vì anh mà lên tiếng thì cô ấy cảm thấy cô đã bị tình yêu làm cho mờ mắt.
Phù Đại không biết rằng Ôn Thiến vẫn có ý nghĩ cứu rỗi mình, nên vô cùng hào hứng chia sẻ những tâm sự của thiếu nữ cho cô ấy, nhưng nghe qua tai của Ôn Thiến thì lại giống như kết cục đã định sẵn của cừu non và sói xám già, khơi dậy lòng bảo vệ khuyết điểm, Ôn Thiến còn tức giận hơn Phù Đại nên lôi ra một đống tin tức ngoài lề rối ren của Tưởng Sở Phong.