Du An Lý không phải là một người tốt tính.
Sau khi Tả Nhan lần đầu tiên khiến cô khó chịu vì “trả phí tiền điện thoại”, nàng đã hoàn toàn nhận ra điểm này.
So với hầu hết người sinh khí, người như Du An Lý thậm chí còn đáng sợ hơn.
Cô khắc chế mọi cảm xúc của mình, không bao giờ tranh chấp với người khác, không bao giờ bày tỏ hỉ nộ với bất cứ ai, thế nên những người quen biết cô chỉ nghĩ là cô chịu đựng, cũng sẽ theo bản năng nghĩ rằng cô thực sự tốt tính.
Nhưng mà, một khi thực sự chọc tới cô sẽ tuyệt đối không phải trận chiến đơn giản như vậy.
Bởi vì cô thậm chí sẽ không cho ngươi cơ hội cãi nhau với cô, mà sẽ hoàn toàn vô thanh vô tức “Block” người ta, khiến người ta không còn chỗ tranh cãi hay giải thích.
Khi Tả Nhan cẩn thận suy nghĩ điểm này, lần đầu tiên nàng sợ những gì mình đã làm.
——Nếu ngày đó nàng không đến gặp Du An Lý ở Osaka, sợ là hai người còn sẽ không có khởi đầu.
Cho nên những gì nàng làm đêm đó chính là lịch sử xấu hổ nhất trong cuộc đời nàng, Tả Nhan cũng không bao giờ hối hận.
Chỉ là nàng muốn cẩn thận suy nghĩ, nhưng nếu nàng thực sự không bao giờ tìm đường chết, vậy nàng sẽ không gọi là Tả Nhan.
Tung hoành trước kiên nhẫn của Du An Lý là phần lớn cuộc sống hàng ngày của hai người sau khi cùng một chỗ.
——Mặc dù lúc đó hai người không có khái niệm rõ ràng về mối quan hệ này.
Tả Nhan sốt cao cho đến giữa trưa mới hoàn toàn hạ nhiệt.
Khách du lịch nước ngoài chỉ có visa du lịch, việc đi khám ở bệnh viện địa phương rất phiền phức, cho nên buổi sáng Du An Lý đã đưa nàng đến phòng khám gần nhất, sau khi kê đơn thuốc, để đề phòng cũng có hẹn khám ở bệnh viện.
May là phòng khám có thể kê đơn thuốc và truyền dịch, theo lời khuyên của bác sĩ, Du An Lý cùng Tả Nhan đến phòng khám truyền dịch trong hai giờ, theo dõi nhiệt độ trên nhiệt kế ngày càng hạ thấp cho đến khi trở lại bình thường, cuối cùng mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Đương nhiên, nhà trường không thể trì hoãn chuyến bay vì một mình Tả Nhan được, sau khi Tả Tăng Nhạc gọi điện bảo đảm, lão sư liền đưa vé máy bay, tư liệu và hành lý của Tả Nhan cho Du An Lý.
Khi Tả Nhan bắt đầu truyền dịch, máy bay cũng cất cánh.
Phí thay đổi đắt hơn mua vé mới, vé khứ hồi của Tả Nhan đương nhiên sẽ trở thành phế thải. Tả Tăng Nhạc cũng hỏi Du An Lý vé máy bay khứ hồi, lại mua vé mới cho cùng chuyến bay, cuối cùng luôn cảm thấy áy náy với cô, để cô chiếu cố Tả Nhan thêm một chút.
Du An Lý cũng hiểu tính tình của Tả Tăng Nhạc, không khách sáo với ông mà đều đáp ứng tất cả.
“Uống chút nước ấm.”
Du An Lý rót một ly nước, đưa cho người trên giường.
Từ khi hai người từ phòng khám trở về khách sạn đã là hai tiếng đồng hồ, trông Tả Nhan cũng đã có chút tinh thần.
Du An Lý sợ nàng bị gió thổi lại bị sốt nên để nàng vào phòng nằm trên giường, chuẩn bị một mình ra ngoài mua đồ ăn.
Từ sáng đến giờ hai người chưa ăn gì, Tả Nhan uống rất nhiều nước, còn chạy vào nhà vệ sinh mấy lần, bụng trống rỗng, có chút đói bụng.
Du An Lý lăn lộn cũng không ăn uống gì, hỏi han Tả Nhan xong, chỉ đơn giản mua một ít bột yến mạch ở cửa hàng tiện lợi đối diện khách sạn, mùi vị cũng không tệ, ăn xong ít ra cũng ấm bụng.
Sau khi ăn xong, Tả Nhan ngủ tiếp, cũng được tính là đã hồi phục tinh thần hơn phân nửa.
Vừa mở mắt ra, nàng đã nhìn thấy Du An Lý đang ngồi bên cửa sổ, trên tay ôm một chiếc máy tính xách tay, chăm chú nhìn vào màn hình.
Thời tiết hôm nay không tốt, ánh nắng bên ngoài đã bị chặn gần hết, trong phòng không có ánh sáng, cô đang làm việc dựa vào ánh sáng hắt qua cửa sổ.
Tả Nhan ngồi dậy, lấy điều khiển từ xa bật đèn.
Du An Lý ngẩng đầu hỏi: “Dậy rồi? Còn khó chịu không?”
Tả Nhan lắc đầu, động vài cái ở trong chăn bông, lăn từ đầu giường đến cuối giường, căn phòng không lớn, nàng ngồi ở cuối giường tìm tòi, có thể thấy rõ máy tính trên đùi Du An Lý.
“Chị mua máy tính khi nào vậy?”
Đây không phải là cái mới, nhưng nhìn dấu vết sử dụng cũng có thể biết là mới mua.
Du An Lý lưu tài liệu vừa làm, chuyển máy tính cho nàng.
“Sau khi đến đây liền mua, trong cửa hàng miễn thuế rất rẻ.”
Đây là lần đầu tiên Tả Nhan thấy cô tiêu tiền mua đồ cho mình, dù sao mua quần áo mặc cũng có thể tạm chấp nhận, đột nhiên mua máy tính mới lại giống như đã phát tài.
Cô nghĩ nghĩ, nói.
“Trong công việc cần có một cái máy tính, mua dùng sẽ thuận tiện hơn một chút.”
Du An Lý bình tĩnh trả lời, đưa tay sờ trán nàng rồi nói: “Hẳn là không còn sốt nữa, lúc xuống giường thì mặc quần áo vào.”
Trên người Tả Nhan chỉ mặc một chiếc áo sơ mi.
Buổi sáng nàng mơ mơ màng màng, chỉ biết Du An Lý kêu nàng dậy nhưng lại không mở được mí mắt, thật sự rất khó mặc quần áo, cuối cùng Du An Lý giúp nàng mặc lại quần áo hôm qua.
Sau khi trở về khách sạn, Tả Nhan cởi quần áo mới phát hiện mình vẫn còn mặc một chiếc áo sơ mi bên trong, đối với chiếc áo sơ mi bên trong không nói lên lời.
“Trời lạnh, em không muốn xuống giường.”
Tả Nhan từ trong miệng nói, nhưng lại vươn tay từ trong kéo tay cô.
“Có phải chị chưa ngủ hay không a? Trước tiên đi ngủ bù đi, bận bịu thì trước tiên phải ngủ một giấc mới được.”
Quầng thâm trên mắt Du An Lý quá rõ ràng, mấy ngày nay đều như vậy.
Tả Nhan lôi kéo tay cô không định buông ra, Du An Lý cũng biết tính tình của nàng — không đáp ứng nàng liền có thể tiếp tục quấy rầy, cô đơn giản đóng máy tính, đặt sang một bên, đứng dậy đi tới.
Tả Nhan bọc chăn lại, ngả lưng về phía đầu giường, làm ấm cả chiếc giường, sau đó nhấc một góc chăn lên, vỗ vỗ giường thúc giục cô.
Du An Lý không đi tắm là sẽ không đi ngủ, cô cởi áo khoác, lại cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm, đơn giản tắm sạch sẽ, thay đồ ngủ xong mới đi ra.
Tả Nhan không ngừng vỗ vỗ giường, giống như người đòi nợ, càng ngày càng mất kiên nhẫn.
Du An Lý chỉ có thể đi tới, cởi dép chuẩn bị nằm xuống giường, nhưng người trong chăn lại như cá chép lộn nhào ngồi dậy, ngẩng đầu nhanh chóng bò tới, cắn môi cô một cái.
Sau đó lập tức chui vào chăn bông, cả người đều bị bọc chặt vào trong chăn bông.
Du An Lý bị đánh lén thành công, vẫn duy trì tư thế một gối quỳ trên giường, ánh mắt sau một lúc mới tập trung lại.
Tả Nhan hồi lâu không nghe thấy động tĩnh gì, cuối cùng lo lắng ló đầu ra, muốn nhìn cô một cái.
Đầu bù xù vừa mới chui ra, Du An Lý liền tay mắt lanh lẹ bắt được nàng, kéo nàng ra khỏi chăn bông.
Khi Tả Nhan phản ứng lại đã không kịp chạy.
Nàng bị chế trụ thắt lưng, nửa người buộc phải treo trên cánh tay của Du An Lý.
Người mặc đồ ngủ cúi đầu, ánh mắt khóa chặt khuôn mặt đỏ bừng của nàng, lại gần một chút.
Tim Tả Nhan đập như sấm, nhưng nàng không dám chớp mắt, ngừng thở nhìn vào mắt cô.
Du An Lý nhẹ giọng nói, hô hấp đánh vào chóp mũi nàng.
“Insignifit viết thế nào?”
Tả Nhan: “…?”
Nửa phút sau, Tả Nhan nhìn ánh mắt áp bách của cô, không biết tại sao mình càng ngày càng hoảng, cho nên chỉ có thể trầm mặc nhỏ giọng trả lời.
Du An Lý cười thành tiếng, nói: “Sai chính tả rồi.”
Đột nhiên Tả Nhan có dự cảm xấu, nàng lập tức muốn thoát khỏi cánh tay cô, trong lúc giãy dụa, chiếc áo sơ mi khó khăn lắm mới có thể che đi đôi chân cũng bị lăn lộn đến tràn ngập nguy cơ.
Du An Lý siết chặt tay nàng, đưa tay còn lại lên vỗ nhẹ vào vòng eo đang không an phận của nàng một âm thanh giòn giã.
Trong đầu Tả Nhan “Ầm” một tiếng, ngớ người ngay tại chỗ.
Du An Lý mang thần sắc tự nhiên tiếp tục nói, “Accelerate viết thế nào?”
Tả Nhan định thần lại, thấy cô đang nghiêm túc, nàng muốn khóc không ra nước mắt.
Trong khoảng thời gian này, nàng căn bản không có tâm tư đọc từ vựng trong sách, Du An Lý đã làm nàng sớm quên sạch sẽ.
Thấy Du An Lý lại định giơ tay, Tả Nhan nhanh chóng nắm lấy góc áo của cô, dán lên lấy lòng nói: “Em sai rồi, chị mau ngủ đi, em thấy quầng thâm trên mắt chị rất nghiêm trọng, nếu không ngủ gương mặt này sẽ rất khó coi a.”
Nàng hoảng hốt, mở miệng liền nói lung tung, lảm nhảm không ngừng.
Du An Lý nhìn nàng một lúc lâu mới hỏi: “Hiện tại em cảm thấy tôi rất khó coi, phải không?”
Tả Nhan: “……”
“Không phải! Em không có ý đó! Sao chị lại khó coi được! Em nhìn chị trước tiên liền cảm thấy chị còn xinh đẹp hơn nữ yêu tinh trong Tây Du Ký a!”
Nghe xong những lời này, Du An Lý trầm mặc, sau đó mỉm cười nhìn nàng.
“Cho nên, em vẫn luôn cảm thấy tôi là hồ ly tinh câu dẫn người a. Khó trách lúc trước em không thích tôi như vậy.”
“…”
Tả Nhan cảm thấy mình muốn chết.
Trước kia nàng đã biết Du An Lý là người trong ngoài không đồng nhất, nhưng nàng không biết cô có thể che giấu sâu như vậy.
Nơi nào là trong ngoài không đồng nhất a, cái này con mẹ nó căn bản chính là hoa ăn thịt người ngụy trang thành tiểu bạch hoa a, Bên ngoài cùng bên trong không có gì khác biệt, đều lừa người!
Sớm biết sẽ như vậy, nói cái gì nàng đều sẽ không tìm đường chết.
Nếu mất một nụ hôn là mất nửa cái mạng, nàng nhất quyết sẽ “giữ kín như bưng”.
Mười phút sau, Du An Lý thư thái nằm xuống, nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ.
Tả Nhan nằm trên giường, xoa xoa cơn đau sau thắt lưng, vừa ủy ủy khuất khuất vừa nhỏ giọng oán trách.
“Cái này lại nói sai rồi, lặp lại mười lần.”
Người nằm nghiêng quay lưng về phía nàng đột ngột nói.
Tả Nhan run rẩy.
Câu thoại này quá quen thuộc, mỗi lần được Du An Lý dạy kèm cho bài tập về nhà, không biết nàng đã nghe bao nhiêu câu thoại tương tự.
Nhưng lúc đó, người bình tĩnh như không biết giận kia chỉ dùng ngôn ngữ bạo kích, chưa từng động đến nàng một ngón tay.
Tả Nhan hoang mang, không biết hiện tại mình “Xin hàng” có muộn quá hay không.
Nàng nghĩ nghĩ, đột nhiên cả người run rẩy.
—— La Mã không phải xây dựng trong một ngày, tâm hắc của Du An Lý hiển nhiên cũng không phải dưỡng thành trong một ngày.
Vậy không có nghĩa là nàng không ở bên bờ vực của “cái chết”.
“Nói thật cho em biết, có phải trước kia chị đã sớm muốn thu thập em rồi phải không?”
Cảm giác nóng nảy còn chưa giảm bớt, Tả Nhan đã ủy khuất đến mức quên cả bài học vừa mới ăn, lại đi trêu chọc người bên cạnh.
Một lúc sau, thanh âm của Du An Lý không mặn không nhạt vang lên.
“Không nhớ, có lẽ là ngày đầu tiên đưa em đi học.”
Trái tim Tả Nhan bị một câu ngắn gọn này gặp cơn gió lốc tàn sát, thật lâu vẫn chưa bình ổn.
“… À ừm, những lời hôm qua em đã nói, chính là, chính là, câu nói cả đời… chị có thể xem như chưa…”
“Không thể.”
Chuyến bay của Du An Lý là đêm hôm sau, hai người vẫn còn nhiều thời gian, cũng không nóng vội đi thu thập hành lý.
Tả Nhan nhớ từ vựng chưa đến mười phút lại tiếp tục ngủ, lúc nằm mơ cũng không quên dùng tay chân ôm lấy Du An Lý, giống như bôi keo dán chó trên da, không kéo ra được.
Đến 10h tối cả hai tỉnh dậy thì không ngủ được nữa, ngoài trời quá lạnh không ai muốn ra ngoài.
Một giấc này dưỡng đủ tinh thần, Tả Nhan tự giác uống liều thuốc cuối cùng, nghĩ rằng sáng mai nhất định có thể sung huyết sống lại.
Sau khi rửa mặt xong, Du An Lý gọi một cuộc điện thoại trước khi ra ngoài.
Tả Nhan liếc nhìn cô vài lần, xoắn xuýt ngượng ngùng một lúc lâu mới hỏi: “Chị đang gọi anh trai của Lý Minh Minh phải không?”
Du An Lý nghe vậy quét mắt nhìn nàng một cái, vừa đi rót nước vừa đáp: “Ngày mai sẽ đi, tôi phải giải thích rõ ràng công việc một chút.”
Tả Nhan nói: “Ò”, ngồi trên giường véo góc chăn một lúc mới cúi đầu hỏi: “Vậy, vậy anh ta muốn đi chung với chúng ta sao?”
Du An Lý uống một ngụm nước, quay đầu nhìn nàng, trả lời: “Anh ấy là người rất bận rộn, chút nữa tôi đưa tư liệu xong, anh ấy sẽ đến sân bay.”
Lúc này Tả Nhan mới nhẹ nhàng thở ra, ôm chăn bông lăn trên giường.
Du An Lý nhìn nàng, cau mày nói: “Vali của em đã sớm đưa đến, mau mặc nội y vào.”
Khi Tả Nhan nghe thấy ngữ khí của cô, phản xạ có điều kiện chính là run lên.
“Em mặc, em mặc ngay.”
Du An Lý thấy nàng té lộn nhào xuống giường mở vali mới miễn cưỡng hài lòng một chút.
—— Có một số người chính là không thu thập liền không được.
Khi trời vừa sáng, Lý Tiêu đã rời khỏi phòng lấy tư liệu theo thời gian đã thỏa thuận.
Tả Nhan không muốn nhìn thấy hắn, trốn trong phòng tắm, Du An Lý nhìn nàng nhưng không nói gì.
Đứng ở cửa, Lý Tiêu nhìn thấy người mở cửa, vừa định nói gì đó thì Du An Lý đã bước ra, đóng cửa lại.
Hắn dừng một chút, chuyển sang giọng khách khí, cảm tạ cô đã hỗ trợ.
Du An Lý đưa tư liệu cho hắn, cũng nói hai câu cảm tạ.
So với khách khí của Lý Tiêu, khách khí của cô là phát ra từ nội tâm, dù sao, trải nghiệm này đối với cô thật sự rất khó có được.
Lý Tiêu nhìn ra cô không có gì muốn nói, thức thời cầm tư liệu nói lời tạm biệt với cô.
“Sau này có yêu cầu gì cứ liên hệ với tôi.”
Du An Lý lễ phép gật đầu, không trả lời.
Khi cô quẹt thẻ chìa khóa vào cửa phòng, kẻ dán vào cửa nghe lén không kịp né tránh liền bị tóm gọn.
Tả Nhan lập tức ngẩng đầu lên, giả vờ nhìn xung quanh, cố gắng che giấu xấu hổ của mình.
Du An Lý đi vào phòng, đóng cửa rồi khóa lại mới nói: “Yên tâm chưa?”
Tả Nhan dùng sức ho hai tiếng, làm ra vẻ mà hắng giọng hỏi: “Em có không yên tâm cái gì sao?”
Du An Lý cho nàng một ánh mắt xem thường, lướt qua nàng đi vào.
Tả Nhan mất một lúc lâu mới phản ứng lại những gì mình vừa thấy.
Trợn mắt.
Du An Lý trợn mắt với ai.
Du An Lý trợn mắt trước mặt nàng!
Nói ra ai tin được a?
Tả Nhan càng nghĩ càng cảm thấy có cái gì không đúng.
Rất không đúng.
Có phải nàng đã thực sự bị hình tượng đóa hoa cao lãnh của Du An Lý lừa?
Hoa thực sự là hoa, đẹp cũng thực sự rất đẹp.
Nhưng đóa hoa này nhìn từ xa thì không sao, nếu đến gần nhìn chỉ sợ không thể bảo toàn cái mạng nhỏ.
Tả Nhan thầm hận chính mình tại sao không có hỏa nhãn kim tinh của Tôn Ngộ Không.
Không thể nhìn thấu nữ yêu tinh hoa ăn thịt người Du An Lý này.
Qua bài học “đọc từ vựng”, buổi tối hôm nay Tả Nhan không dám chọc tức Du An Lý.
Một người bận rộn làm việc với máy tính bên chiếc bàn nhỏ, người còn lại ngồi bên giường chơi điện thoại, bầu không khí thoạt nhìn rất ấm áp cùng yên bình.
Nhưng chỉ có Tả Nhan mới biết trái tim nàng không hề có chút yên bình.
Bởi vì nàng đang dùng mạng không dây của khách sạn tìm ra một số “vấn đề” mà nàng không hiểu, vấn đề này không thể để người khác trong phòng phát hiện ra.
Tả Nhan lặng lẽ liếc nhìn Du An Lý, xác định cô không chú ý tới mình mới nhập vài từ vào công cụ tìm kiếm.
“Làm thế nào không khiến một nữ nhân tức giận?”
Tả Nhan không có nhiều hy vọng, nhưng nàng không mong đợi cụm từ tìm kiếm này trở nên phổ biến, hay nhiều liên kết tìm kiếm liên quan xuất hiện.
—— Chuyện này có nghĩa là nhiều người cũng hoang mang như nàng mới tìm kiếm câu hỏi này.
Tả Nhan đột nhiên cảm thấy mình đã tìm về tự tộn của chính mình.
Trong khi chú ý đến động tĩnh của Du An Lý, nàng vuốt qua màn hình, nhấp vào một liên kết có vẻ hữu ích.
Đây là một diễn đàn nhỏ mà nàng chưa từng xem qua, nhưng xét về số lượng phản hồi thì có khá nhiều người dùng tích cực.
Không đăng ký sẽ không thể đọc tất cả các câu trả lời. Tả Nhan chỉ có thể đăng ký tài khoản bằng địa chỉ email của mình, sau đó bắt đầu đọc các câu trả lời trong bài đăng.
Vấn đề được người đăng mô tả trùng hợp với hoàn cảnh của nàng, đều là khiến người ta tức giận, đối phương phát giận xưa nay chưa từng có, đặc biệt đáng sợ.
Những người trả lời bài đăng nói gì đều có đó, Tả lọc ra một số thông tin vô bổ gây buồn cười, cẩn thận lựa chọn các kiến nghị được đề xuất xem.
“Khi một nữ nhân tức giận, có đôi khi căn bản không phải thực sự tức giận, tôi khuyên các anh em nên học cách phân biệt đâu là tức giận đâu là làm nũng, cái này có khác biệt rất lớn”,
Tả Nhan cảm thấy câu nói này tựa hồ có đạo lý, cho nên nàng nhanh chóng nhấp vào xem từng cái.
Người đăng đàn hỏi hắn: “Lão ca nói đúng, nhưng học thế nào a? Tôi không có kinh nghiệm, mỗi lần cô ấy tức giận đều dọa tôi sợ chết khiếp, sợ cô ấy đá tôi đi tìm người khác”.
Tả Nhan kỳ quái đồng tình với câu nói này.
Từng lời từng chữ, đều nói hộ lòng nàng.
Này sợ là anh em cùng cha khác mẹ nhiều năm xa cách a.
Người trả lời: “Nhìn phản ứng của cô ấy, nếu cô ấy không nói chuyện với cậu hoặc không để ý đến cậu, vậy thì đó chính là tức giận, cậu phải nhanh chóng đi dỗ dành, nếu không sẽ liền gg. Nếu cô ấy vẫn đang nói chuyện với cậu, nhưng ngữ khí là âm dương quái khí, lúc này cũng đừng lúng túng, mạnh dạn lời ngon tiếng ngọt hôn ôm phục vụ, có thể sẽ làm lão hổ biến thành mèo con, sau đó nên làm cái gì đã hiểu rồi phải không?”
Tả Nhan đọc vài câu trước, không khỏi gật đầu, cảm thấy có lý cho đến khi nhìn thấy câu cuối cùng.
“…?”
Nên làm cái gì? Ngươi còn chưa nói xong sao?
Nàng vội vàng lướt xuống, nhưng dù là người trả lời, người đăng bài hay những người khác chen ngang đều mang bộ dáng “đã hiểu”, làm cho nàng gấp muốn chết.
Rốt cuộc mấy người hiểu cái gì a!
Cho tôi biết a!
Trong lòng Tả Nhan oán hận, mặc kệ là bài đăng một năm trước, nàng dùng tài khoản mới đăng ký trả lời tất cả những người nói “hiểu”, hỏi hắn nên làm cái gì.
Sau đó, nàng ngồi bên giường chờ vài phút, làm mới trang mà không đợi được người trả lời mình.
Tả Nhan vẫn chưa bỏ cuộc, nàng lưu trang web vào sách được ghim, định tìm kiếm lại từ khóa thì nghe thấy một thanh âm trên đầu truyền đến.
“Em đang xem gì vậy?”
Tả Nhan giật mình một cái, không chút suy nghĩ giấu điện thoại ra sau lưng, vội vàng trả lời: “Không có a.”
Du An Lý nhìn nàng, suy nghĩ hồi lâu có nên dạy nàng bốn chữ “Có tật giật mình” viết thế nào hay không.
Nhưng cuối cùng không nói ra cái gì.
Nếu thực sự dạy dỗ sẽ không thú vị.
Du An Lý thu lại tầm mắt, cầm máy tính lên hỏi: “Muốn xem phim một lát không?”
Tả Nhan còn tưởng cô bận việc cả đêm, muốn điều chỉnh lại tâm thái. Hiện tại nghe được câu này liền có cảm giác “Một cái bánh từ trên trời rớt xuống trúng đầu.”
“Có thể sao? Chị không bận nữa sao?” Nàng không nhịn được hỏi.
Du An Lý kêu nàng nằm xuống giường, ôm máy tính lên giường, hai người tựa vào nhau.
“Bận xong rồi, em muốn xem gì?”
Du An Lý nói, mở trang web.
Tả Nhan chỉ nói: “Xem gì cũng được.”
Nàng thường xem không gì khác hơn là anime Nhật Bản, phim chiếu rạp và Disney DreamWorks, hiện tại nói ra cũng quá ngượng ngùng.
Du An Lý không thể nào hiểu mấy thứ này, bởi vì cô dành toàn bộ thời gian để kiếm tiền, nghe Tả Nhan nói vậy cô chỉ bấm vào một bộ phim trên trang web để xem.
Cô mở một trang web địa phương, tốc độ internet sẽ nhanh hơn, đánh giá từ bìa của d
phim, rất văn học cùng tươi mới, cho nên sẽ phù hợp với các cô gái nhỏ.
Du An Lý nghĩ, vặn âm thanh máy tính to hơn một chút, chỉnh không quá ồn mà vẫn có thể nghe rõ.
Sau khi bộ phim bắt đầu, Tả Nha phát hiện không có phụ đề, đột nhiên nói, “Em không biết có thể nghe hiểu hay không.”
Du An Lý thản nhiên nói, “Không phải em đều nghw hiểu bác sĩ nói gì sao? Trình độ này là đủ rồi, thật sự không hiểu thì để tôi phiên dịch cho em.”
“Phiên dịch đồng thanh sao?” Tả Nhan nhớ tới những gì Lý Minh Minh đã nói.
Du An Lý nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Chuyện này tôi đều biết, không cần tra.”
Tả Nhan có chút chột dạ.
Kỳ thực lúc đó nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ muốn biết người giao tiếp với Du An Lý là loại người gì, nhân tiện kiểm tra xem có ý tứ gì không.
Nhưng mà, vừa điều tra xong hiềm nghi thì gặp phải hai người trong trung tâm thương mại…
Nghĩ đến đây, Tả Nhan lập tức không cảm thấy chột dạ, quay đầu nhìn Du An Lý, chua chát nói: “Em còn chưa hỏi, ngày sinh nhật ba em đi cùng em, chị nói có việc không tới, kết quả quay đầu liền nhìn thấy chị cùng nam nhân kia đến trung tâm thương mại, nhìn đến còn rất vui vẻ.”
Bộ phim trên màn hình máy tính đã phát được vài phút, Du An Lý dời tầm mắt, nhìn về phía nàng.
“Khó trách hôm đó tôi vừa trở về nhìn em giống như ăn phải thuốc súng, sau này hiểu rõ tình hình trước rồi hẵng sinh khí.”
Du An Lý nói, bồi thêm một câu: “Lần sau gặp Lý tiên sinh cũng đừng không lễ phép như vậy. Quan hệ của em với đồng học kia tốt như vậy, anh Lý, đừng thô lỗ như vậy, trong lòng người khác sẽ có thành kiến.”
Tả Nhan đột nhiên cân nhắc tới chuyện này.
“Em cảm thấy mỗi lần em nhắc đến anh trai của Lý Minh Minh, chị liền nhắc đến quan hệ của em với Lý Minh Minh nga…”
Tả Nhan không chớp mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, như muốn nhìn ra manh mối từ vẻ mặt bình tĩnh của cô.
Giây tiếp theo, nhìn ánh mắt hơi nghiêng sang một bên của cô, hai tròng mắt của Tả Nhan vừa chuyển, nở nụ cười.
“Du An Lý, chị bị em tóm được rồi.”
Du An Lý che giấu cảm xúc chỉ trong vài giây, thần sắc tự nhiên đưa tay lên đè đầu Tả Nhan, để nhìn vào máy tính.
“Tập trung xem phim.”
Tả Nhan cũng không dò hỏi tới cùng, dù sao đã bắt được nhược điểm, sau này sẽ có cơ hội.
Nàng xem bộ phim không phụ đề trên màn hình máy tính, “bất động thanh sắc” nghiêng người một chút, lại nhích người lại gần một chút, cuối cùng cả thân thể đều dựa vào trên người của Du An Lý.
Du An Lý đưa tay vòng qua người nàng, mắt vẫn chăm chú vào trên màn hình.
Bộ phim tựa hồ kể về câu chuyện giữa hai chị em, hai nhân vật chính trở thành chị em sau khi hai gia đình được sống cùng, từ ghét nhau đến từng bước phá vỡ lớp băng, chấp nhận sự tồn tại của nhau.
Hình ảnh được đạo diễn quay rất đẹp, nghệ thuật u buồn mang một chút tươi mới của tuổi trẻ. Tuy câu chuyện đơn giản nhưng được thể hiện rất hay.
Nhưng Tả Nhan nhìn nhìn, bắt đầu cảm thấy có cái gì không đúng.
Nàng còn tưởng đó chỉ là vấn đề của mình, vẫn luôn không dám hé răng, cho đến khi hai nữ chính trong phim ngủ chung một giường, bầu không khí dần trở nên khẩn trương.
Tả Nhan không dám chớp mắt, nhìn họ ôm, hôn, thậm chí cởi quần áo của nhau.
Màn hình diễn biến quá nhanh, cả người Tả Nhan đều choáng váng.
“Cô ấy, bọn họ…”
Nàng lắp bắp nửa ngày cũng không nói được câu hoàn chỉnh, cuối cùng trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm màn hình nói: “Ngọa tào, còn có thể như vậy!”
Du An Lý phục hồi tinh thần lại, hoàn hồn, giơ tay lên che mắt nàng, dùng một tay lướt qua khu vực cảm ứng, một lúc lâu sau, trang web mới đóng lại.
“Đừng tắt, đừng đừng đừng, em xem còn chưa hiểu a!”
Tả Nhan giãy dụa trong tay cô, muốn đoạt lấy máy tính.
Du An Lý nhanh chóng đặt máy tính lên trên bàn đầu giường, dùng cánh tay ngăn nàng lại.
Lúc này Tả Nhan tức khắc bùng phát sức lực hiếm có, nàng đang nghĩ về những hình ảnh mình vừa thấy, lật người khỏi giường, tách ra khỏi Du An Lý, khóa ngồi trên người cô, duỗi thẳng tay đi lấy máy tính.
Du An Lý chậm rãi ngẩng đầu nhìn áo sơ mi xộc xệch của nàng, lúc nói ngữ khí vô cùng bình tĩnh.
“Không phải tôi đã nói, em mặc quần áo cho tốt rồi sao?”