[ Tự cởi quần ra ]
*
Rửa chén bát thu dọn phòng bếp xong đã là 12 giờ đêm, Khương Dao lên lầu vào phòng ngủ thấy ngay Quan Lãng đang ngồi bên mép giường, laptop đặt trên đầu gối, ngón tay gõ như bay trên bàn phím.
Thời điểm Khương Dao từ phòng vệ sinh rửa mặt đi ra, Quan Lãng cũng vừa vặn cất máy tính lên tủ đầu giường, thuận tay mở cả ngăn kéo bên dưới.
“Này.. chờ đã!” Khương Dao lao tới định ngăn cản động tác của Quan Lãng, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Hắn đã nhìn thấy đồ vật cất trong ngăn kéo —— một hộp bao cao su và một lọ gel bôi trơn
Phòng ngủ đột nhiên im lặng như tờ.
Đây là ngày đầu tiên Quan Lãng và Khương Dao ở chung dưới một mái nhà. Từ buổi sáng đi làm đăng ký kết hôn đến vừa rồi ở dưới lầu ăn uống, cho đến lúc này ở trong căn phòng đóng kín cửa sổ, ngồi trên chiếc giường mềm mại, Quan Lãng mới ý thức được rõ rằng hai người bọn họ đã là bạn đời chính thức của nhau.
Hắn liếc Khương Dao một cái, ngữ khí mang theo tia hài hước: “Anh mua?”
Lúc này Khương Dao đang khom lưng, Quan Lãng ngồi, khoảng cách giữa mặt hai người rất gần nhau. Mặt Khương Dao nóng đến sắp cháy, anh căng da đầu gật gật, hai mắt lảng tránh không dám nhìn Quan Lãng.
Giây tiếp theo, Khương Dao chưa kịp phản ứng đã bị ấn ngã xuống giường, khuôn mặt Quan Lãng phóng đại ngay trước mắt.
“Mất kiên nhẫn đến thế cơ à? Cả gel bôi trơn cũng chuẩn bị sẵn luôn?” Lần đầu tiên Quan Lãng mới có dịp nhìn Khương Dao ở khoảng cách gần, hắn phát hiện tuy làn da Khương Dao không trắng nhưng rất mềm, ngữ quan khá tầm thường, ghép chung một chỗ không hiểu sao lại rất khả ái.
Chuyện quan trọng nhất là vóc dáng Khương Dao rất đẹp, cường tráng mà không mập, cơ bắp săn chắc cân xứng. Quan Lãng chợt nhớ lại mấy hành động nhỏ của Khương Dao lúc ngồi ký giấy hôn thú, không thể không thừa nhận, cảm giác được người ta yêu thích đúng là không quá tệ.
Lại nói hắn vừa ăn cơm do người ta nấu, có qua có lại, nếu Khương Dao đã muốn bị hắn đè như vậy, hắn cũng không ngại thỏa mãn anh.
“Ừm, chuẩn… chuẩn bị đủ.”
Khương Dao hít sâu một hơi, nhớ kỹ bản thân phải cho Quan Lãng “trải nghiệm tốt nhất”, vừa định mở miệng đã thấy Quan Lãng xé bao bì lọ gel bôi trơn, đồng thời hất cằm nói với anh: “Tự cởi quần ra.”
Khoan đã, tình huống như như hơi không đúng… Khương Dao mất một lát để tiêu hóa ý tứ Quan Lãng, sau khi xác định mình không hiểu sai, anh bèn chống khuỷu tay ngồi dậy, thất thần nói: “Anh… anh không phải 0.”
Quan Lãng chớp chớp mắt: “Anh không phải 0? Vậy anh mua cái này làm gì?” Hắn chợt nghĩ ra một khả năng hoang đường, nhất thời không tin nổi, “Anh… đừng nói anh định dùng nó lên người tôi đấy chứ?”
Thấy Khương Dao im lặng, Quan Lãng lập tức khiếp sợ: “Mẹ nó anh đang nghĩ cái đ” gì thế? Ông đây cũng không phải 0!”
Không khí xấu hổ lan tràn khắp căn phòng. Trong đêm tân hôn, hai thanh niên làm 1 không hề dự liệu mà đâm quàng vào nhau.
Hứng thú của Quan Lãng cứ thế bay sạch, hắn xoay người đóng nắp gel bôi trơn ném vào ngăn kéo, đoạn đi qua một bên giường xốc chăn nằm xuống không nói một lời.
Khương Dao yên lặng ngồi dậy xoa xoa mặt, muốn giải thích lại không biết nên nói gì cho phải, cũng chỉ đành chui vào ổ chăn.
Chiếc giường này rất lớn, vốn có thể giúp hai người có một đêm vui sướng phiên vân phúc vũ, cũng có thể giúp hai vị chủ nhân mỗi người nằm một đầu thoải mái, nước sông không phạm nước giếng.
Thật đáng tiếc, lúc này bọn họ chỉ có thể chọn vế sau, chuyện đó khiến Khương Dao rất buồn bực.
“Tạch” một tiếng, Quan Lãng tắt đèn, căn phòng chìm vào bóng tối.
Một lát sau, đột nhiên hắn nhớ ra chuyện khác, liền mở miệng giữa bóng đêm yên tĩnh: “Làm sao anh biết mình không phải 0? Từng hẹn hò rồi à?”
Khương Dao thành thật đáp: “Ừ, đã từng có đối tượng.”
Từng hẹn hò, lại còn từng làm 1, đột nhiên Quan Lãng cảm thấy chán chường.
“Em thì sao? Từng quen mấy người rồi?” Khương Dao hỏi rất đương nhiên, cứ như chắc chắn rằng Quan Lãng phải có kinh nghiệm hẹn hò yêu đương rồi vậy.
Đúng, điều kiện của Quan Lãng tốt như thế, sao có thể chưa yêu ai được?
Quan Lãng không trả lời, sắc mặt lại bắt đầu kém đi, may mà đèn đã tắt rồi nên Khương Dao không nhận ra chỗ khác thường.
Khương Dao cho rằng mình sẽ không nghe được câu trả lời, anh nghiêng đầu nhìn bóng dáng mơ hồ nằm ở đầu giường bên kia, đột nhiên nghe thấy đối phương lạnh lùng cất tiếng: “Đối tượng hẹn hò của tôi đứng xếp hàng từ đây ra tới cửa còn không hết.”
Cái này nằm trong dự kiến của Khương Dao, anh cũng không lấy làm thất vọng. Cơn buồn ngủ đánh úp làm anh ngáp một cái: “Ừ, ngủ ngon.”
Nói xong cứ thế ngủ luôn.
Quan Lãng nghe tiếng hít thở vững vàng của anh, càng nghĩ càng thấy khó chịu. Hắn rút di động nhắn tin cho thư ký Lâm, cuối cùng lăn qua lộn lại hơn một tiếng đồng hồ mới ngủ được.
Ngày hôm sau là thứ bảy, 6 giờ sáng Khương Dao đã thức dậy theo đồng hồ sinh học, anh chạy bộ trong tiểu khu khoảng nửa tiếng rồi trở về tắm rửa dưới tầng một, lúc trở ra Quan Lãng cũng vừa từ trên lầu bước xuống.
“Tối qua em ngủ không ngon à?” Khương Dao cảm thấy tinh thần Quan Lãng không tỉnh táo cho lắm.
Quan Lãng nhìn anh một cái, tầm mắt vô thức dừng lại khoảng vài giây.
Khương Dao đang mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, mái tóc nửa ướt nhỏ xuống cần cổ, giọt nước trượt từ phần cơ ngực đầy đặn xuống sâu thêm, cuối cùng cọ qua phần vải áo đen co giãn, bị che phủ hoàn toàn.
Không biết vì sao Quan Lãng hơi khát nước, liền dời ánh mắt đi xuống bếp.
Khương Dao cũng đi theo vào bếp, thấy Quan Lãng lấy ra một chai nước có ga ướp lạnh, chuẩn bị mở nắp uống.
“Kìa! Chưa ăn sáng đã uống nước lạnh rồi!” Khương Dao giật cái chai lại.
“Gì cơ, mỗi ngày tôi đều uống thứ này đấy.” Quan Lãng mất kiên nhẫn nói.
“Uống mỗi ngày chưa chắc đã là thói quen đúng đắn, như vậy không tốt cho dạ dày đâu. Em ra ngoài ngồi chờ một lát đi, anh chuẩn bị bữa sáng, ăn xong em hãy uống.”
“Tôi không…” Quan Lãng đang định từ chối thì chuông cửa đúng lúc vang lên.
Trong bếp cũng có trang bị điện thoại video nối với cửa chính, trong màn hình là một cô gái mặc đồ công sở, chính là thư ký Lâm.
Quan Lãng nhớ đến chuyện tối hôm qua mình dặn dò, đành bỏ qua chuyện tranh cãi với Khương Dao mà đi ra mở cửa.
Khương Dao nướng vài miếng bánh mì, chiên bốn quả trứng, lại lấy mứt trái cây và bơ lạc vừa mua tối hôm qua xếp vào mâm bưng lên bàn.
Quan Lãng và thư ký Lâm đang ngồi trên bàn cơm xem xét tài liệu.
“Chào anh Khương.” Thư ký Lâm đứng lên chào hỏi, “Tôi là thư ký của sếp Quan, họ Lâm.”
Khương Dao gật đầu, thân thiện cười nói: “Chào thư ký Lâm, cô ăn sáng chưa?”
Đây là lần đầu tiên thư ký Lâm nhìn thấy Khương Dao, hóa ra vị này chính là “người định mệnh” mà đại sư Hoành Dẫn đã nói. Nhưng chợt nghĩ đến phần tài liệu mình mang tới hôm nay, cô lại không khỏi thở dài trong lòng.
“Tôi ăn rồi, hai người cứ tự nhiên.”
Quan Lãng nhìn những món Khương Dao chuẩn bị, ánh mắt dừng lại trên hộp bơ lạc nhiều hơn mấy giây. Khương Dao vẫn luôn chú ý mọi động tĩnh lập tức nhận được tin tức, anh vặn nắp hộp bơ lạc ra, phết bơ lên bánh mì rồi đưa cho Quan Lãng, lại thuận tay đặt đĩa trứng chiên trước mặt hắn.
Quan Lãng nhận lấy rất tự nhiên, hoàn toàn không cảm thấy có cái gì không đúng.
Thư ký Lâm càng xem càng nghi hoặc, chẳng phải là… quan hệ cũng khá tốt à? Tại sao còn muốn…
Khương Dao ngồi xuống bàn kẹp trứng vào hai miếng bánh mì, cắn vài miếng đã ăn xong, sau đó lại tự làm thêm một phần tương tự.
Quan Lãng cũng đã ăn xong phần mình, hắn rút khăn giấy ướt cẩn thận lau tay, chậm rãi nói: “Khương Dao, anh xem phần thỏa thuận này đi, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta cùng ký vào.”
Thư ký Lâm đặt giấy tờ ngay ngắn xuống trước mặt Khương Dao.
“Anh Khương, đây là bản thỏa thuận.”
Khương Dao cúi đầu nhìn, lập tức ngẩn cả người.
Trên bàn là một tập giấy khổ A3, ngoài bìa in đậm một hàng chữ to: 《 Thỏa thuận về dự định chấm dứt quan hệ hôn nhân 》.