[ Em đừng tức giận. ]
*
Lúc này Quan Lãng mới phát hiện ra tay hắn cũng đang run rẩy, gần như không thể nhịn được ham muốn giết người. Hắn vỗ vỗ lưng Khương Dao, an ủi anh không quá thuần thục: “Không sao đâu… Khương Dao, là tôi, Quan Lãng đây.”
Hắn cởi áo sơ mi của mình ra phủ lên người cho Khương Dao, khuỷu tay dùng sức bế bổng anh lên vững vàng đi về phía trước.
Lúc đi ngang qua tài xế, Quan Lãng hơi nghiêng đầu nói: “Kêu lão Trịnh tới xử lý hai người kia đi, hỏi rõ ràng mọi chuyện cho tôi.”
“Vâng, cậu chủ.”
Quan Lãng bế Khương Dao dừng trước chiếc Elfa quen thuộc, hắn mở cửa đặt anh ngồi vào xong mới trở về ghế lái, tự mình lái xe rời khỏi nơi đó.
Quan Lãng nghĩ thế nào cũng không ngờ nổi, hắn chỉ đột ngột nảy ra ý định đến đón Khương Dao lại bắt gặp ngay cảnh tượng này. Vốn muốn trực tiếp đưa người qua thẳng rạp chiếu phim, nhưng sau khi nhận điện thoại Khương Dao lại không nói gì, ngay sau đó, ở thời khắc nghe được tiếng điện thoại rơi xuống đất, hắn đã hoàn toàn không giữ nổi bình tĩnh nữa.
Hắn bất chấp lao khỏi xe rồi chạy khắp khu vực quanh phân xưởng mới nhặt được di động của Khương Dao, sau đó dựa vào thính lực và thị lực tuyệt hảo của mình tìm thấy người.
Thời điểm nhìn thấy Khương Dao bị đè dưới thân một gã xa lạ suýt nữa bị xâm hại, máu toàn thân hắn như dồn hết lên trán, ra tay đánh người hoàn toàn xuất phát từ bản năng. Hắn nghĩ mà không khỏi sợ hãi, lỡ như hắn không tới kịp thì sao? Khương Dao sẽ gặp phải chuyện gì?
Nhớ đến hình ảnh Khương Dao áo quần rách nát nằm dưới bụi cỏ, lần đầu tiên Quan Lãng mới ý thức được rõ ràng, anh là người của hắn, mà hắn lại không có cách nào bảo vệ anh chu toàn.
Khương Dao nằm trên băng ghế sau, cả ý thức lẫn cảm xúc đều dần dần bình phục trở lại.
Quan Lãng đánh xe xuống gara ngầm, lại di chuyển ra băng ghế sau bế Khương Dao lên. Anh thoáng nhìn thấy sắc mặt hắn lạnh như sương nên cũng thức thời giữ im lặng. Mãi đến khi Quan Lãng bế thẳng anh vào phòng khách rồi, Khương Dao mới lên tiếng: “Anh… anh muốn đi tắm.”
Quan Lãng khựng lại một chút rồi ôm người vào phòng tắm vòi sen dưới tầng một. Thời điểm buông tay, Khương Dao để ý hai bàn tay hắn còn hơi hơi run lên. Dù sao mình cũng là đàn ông trưởng thành, thể trọng không nhẹ, Quan Lãng có thể bế anh lâu như vậy xem như đã thách thức thể lực đến cực hạn rồi.
“Anh… để anh tự tắm…” Khương Dao xoay người muốn mở vòi sen, bỗng nhiên lại nghe thấy phía sau vang lên một tiếng trầm đục. Anh giật mình quay đầu lại, thấy nắm tay Quan Lãng vừa nện vào vách tường gạch men, gân xanh nổi giần giật.
“Quan…” Khương Dao không nói được gì nữa, bởi vì đôi mắt Quan Lãng đã đỏ bừng.
Khương Dao không thể thấy rõ sau lưng, lúc nãy ở bên ngoài quá tối tăm Quan Lãng cũng không nhìn kỹ, nhưng hiện giờ dưới ngọn đèn phòng tắm sáng rõ, hắn nhìn thấy toàn bộ bả vai, lưng và mông anh hiện đầy dấu tay và vết đánh, giữa những vết thương bầm tím còn lẫn cả bùn đất, cổ tay cổ chân hằn dấu dây thừng thô to, vài chỗ trầy da chảy máu vì giãy giụa trông rất ghê người, toàn thân thoạt nhìn như vừa bị người ta ngược đãi.
Trong lòng Quan Lãng ngập đầy phẫn nộ không biết trút vào đâu, vừa mắng chửi lũ côn đồ cũng vừa quở trách chính mình, lửa giận tán loạn khắp thân thể.
“Anh… Anh không sao…” Khương Dao kéo tay Quan Lãng xem xét, mu bàn tay hắn đã đỏ bừng, vùng da giữa đốt ngón tay trầy trụa, “Em đừng như vậy…”
“Để tôi làm cho, anh đừng nhúc nhích.” Giọng Quan Lãng xen giữa tiếng nước chảy nghe không quá rõ ràng.
Quan Lãng tắm cho cả hai người giữa bầu không khí nặng nề u ám, bởi vì trên người Khương Dao toàn bùn đất, hắn bất chấp cả phần da bên trong đùi anh vẫn chưa thể dính nước, chỉ có thể rửa sạch sẽ rồi từ từ xử lý sau.
Tắm rửa xong, Quan Lãng khoác áo tắm rồi đỡ Khương Dao ra ngoài.
Hai người lên đến phòng ngủ tầng hai, Quan Lãng mở tủ lạnh nhỏ trong phòng lấy ra một cục đá, lại tìm thêm bình thuốc trị trật khớp hắn hay dùng khi luyện võ để giúp Khương Dao xoa vết bầm tím.
Quan Lãng đẩy áo tắm của Khương Dao ra, ai ngờ anh lại từ chối, lắp bắp nói: “Anh… anh tự làm được…”
Khương Dao thật sự không quen được người ta chăm sóc, cũng không thể yên tâm thoải mái hưởng thụ. Lại nói hôm nay anh suýt nữa bị người ta xâm hại, trên thân thể dường như vẫn còn lưu lại cảm giác xấu hổ nhục nhã không muốn ai chạm vào.
Nhưng vì không biết biểu đạt ra sao nên lại biểu hiện như thể muốn từ chối lòng quan tâm của Quan Lãng.
Lửa giận trong lòng hắn không phát được, cười lạnh một tiếng: “Sao hả? Người khác chạm vào được còn tôi thì không à?”
Nghe vậy, Khương Dao đột ngột ngẩng đầu không tin nổi, sắc mặt đau đớn, miệng mấp máy lại không dám phản bác một câu.
Quan Lãng biết bản thân ăn nói quá đáng, nhưng tưởng tượng đến tình cảnh thân thể Khương Dao bị người ta vô tư nhìn ngó sờ soạng, trong lòng hắn như có một cảm xúc xa lạ đang quay cuồng.
Hắn không rõ cảm xúc này là thứ gì, lại không nỡ nhìn dáng vẻ anh tổn thương, bèn kiên quyết nói: “Tôi có chê anh đâu.”
Khương Dao hít sâu một hơi rồi run rẩy cởi áo tắm ra, toàn thân trần trụi nằm ngửa trước mặt Quan Lãng.
Mùi thuốc xương khớp tỏa ra khắp phòng, Quan Lãng xoa nóng dầu thuốc trong lòng bàn tay, động tác thuần thục xoa ấn lên toàn bộ những vết sưng bầm trên người Khương Dao. Dưới lòng bàn tay hắn là thân thể trơn nhẵn, đường cong eo hông đẹp đẽ, xúc cảm mềm mại. Quan Lãng nỗ lực tập trung hết lực chú ý vào những chỗ bị thương, không để mình suy nghĩ nhiều.
May mắn là vết phỏng trong đùi Khương Dao không chuyển biến xấu, Quan Lãng lặp lại động tác giống tối hôm qua, nhanh chóng dùng tăm bông bôi thuốc.
“Xoay người lại.”
Khương Dao im lặng xoay người, hai mắt không dám nhìn thẳng vào Quan Lãng.
Hắn bôi thuốc xong đâu đấy, lại dùng băng gạc bọc một cục đá ném cho anh: “Tự lăn lên mặt đi, giúp tiêu sưng đấy.”
Liếc thấy nắm dấu ngón tay đỏ tươi trên mặt Khương Dao, Quan Lãng không nhịn được đề nghị: “Anh nghỉ việc đi, sau này đừng làm ở chỗ đó nữa.”
Quan Lãng càng nghĩ càng cảm thấy phương án này rất tốt, dù sao cũng chỉ là một chức danh quèn, có gì đáng phải để ý? Nhà họ Quan làm gì mà nuôi không nổi Khương Dao, nếu dùng cách này, về sau hắn sẽ không còn lo lắng anh ra đường gặp phải tình cảnh nguy hiểm thêm lần nữa.
Động tác trên tay Khương Dao dừng lại, anh cúi đầu, lông mi run rẩy, cất tiếng rất nhỏ nhưng rất kiên định: “Không được, anh không thể……”
“Mẹ nó, hôm nay anh nhất quyết đối nghịch với tôi đúng không?! Tôi nói gì anh cũng từ chối, không đáp ứng một lần nào, rốt cuộc anh có ý gì?” Quan Lãng thật sự tức giận, tại sao Khương Dao hoàn toàn không nghe lời hắn? Hắn suy nghĩ là muốn tốt cho anh, còn không đồng ý nữa là muốn gì?!
“Công việc này rất quan trọng đối với anh, anh… sau này nhất định sẽ cẩn thận hơn…”
“Cẩn thận thì được tích sự gì! Nếu hôm nay tôi không tới kịp là anh bị hiếp dâm rồi đấy!”
Đây là lần đầu tiên Quan Lãng phát hỏa một trận lớn như vậy, cũng nói nhiều như vậy. Khương Dao không chống đỡ nổi, hơn nữa lời nào của hắn cũng giẫm vào vết sẹo trong lòng anh, làm đầu óc anh kêu ong ong, thần kinh căng chặt suốt một buổi tối không thả lỏng nổi lấy một giây.
“Anh có biết lúc ấy tôi…” Quan Lãng nói được một nửa thì im bặt, đoạn vươn tay vuốt mặt.
Khương Dao không chú ý đến những lời này của Quan Lãng, vội vàng tìm lý do thuyết phục.
“Không… Không phải… hôm nay là chuyện… ngoài ý muốn. Anh… anh sẽ đi báo cảnh sát, camera an ninh chắc chắn có ghi lại…”
“Việc này không cần anh lo, tôi sẽ xử lý.” Lúc này di động trong túi Quan Lãng vang lên, ngữ khí hắn chậm lại, khẽ sờ lên mặt anh, “Khương Dao, anh ngoan một chút đi, cứ an phận chờ ở nhà. Mấy ngày tới không cho phép anh ra ngoài, biết chưa?”
Nói xong hắn liền rời khỏi phòng, Khương Dao nằm một mình trên giường yên lặng nhìn trần nhà, mất cả buổi mới hoàn hồn trở lại.
Anh nghĩ, với trạng thái này của mình quả thật không nên đi làm, càng không muốn mối quan hệ giữa hai người vất vả lắm mới hòa hoãn lại bị kéo về vạch xuất phát.
Khương Dao lập tức mở điện thoại xin quản lý nghỉ phép, sau đó nhắn tin cho Quan Lãng.
[ Anh xin công ty cho nghỉ rồi. ]
[ Em đừng giận nữa. ]