*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khuôn viên trường vẫn náo nhiệt như mọi khi.
Mỗi khi đến giờ hoạt động ngoại khóa, vẫn có một nhóm học sinh háo hức tụ tập ở cổng trường, đếm ngược từng phút đến giao thừa. Dù sắp sang năm mới, học sinh khối 10, 11 vẫn sôi nổi tham gia các hoạt động như thi kéo co, thi đấu bóng rổ và dạ hội mừng năm mới.
Tối giao thừa, Trình Bắc Mạt đang làm bài tập, bỗng nhiên nhớ đến lúc này năm ngoái, cô và Bùi Tụng cùng nhau ngắm pháo hoa bên bờ sông.
Dưới màn pháo hoa rực rỡ, cậu đã kìm nén mà ôm cô vào lòng.
Như một giấc mơ.
Đối với lớp 12, ngày tháng trôi qua đều đều, ảm đạm và đơn điệu. Mỗi ngày đều chìm trong núi bài tập chất chồng và những kỳ thi bất ngờ ập đến. Có khi chỉ vừa tranh thủ đi vệ sinh lúc giải lao, quay về đã thấy bài kiểm tra mới tinh phủ kín mặt bàn. Thậm chí còn chẳng phân biệt được đó là bài tập mới hay là điểm bài kiểm tra hôm trước.
Thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt, tựa như cát chảy qua kẽ tay, dù cố gắng nắm chặt cũng chẳng thể giữ lại. Vừa mới đây thôi, tháng 12 ảm đạm còn hiện hữu, vậy mà ngẩng đầu lên đã thấy thế giới khoác lên mình chiếc áo mới rực rỡ sắc màu.
Sau kỳ nghỉ đông ngắn ngủi, điểm thi năng khiếu của Trần Vận Cát và Chu Thiến Như cũng được công bố.
Chu Thiến Như đỗ khoa Biên kịch Điện ảnh – Truyền hình của Đại học Sư phạm Kinh Giang.
Trần Vận Cát đã thi rất nhiều trường trong và ngoài tỉnh, bố cô đóng cửa hàng, đưa cô đi thi khắp nơi, nhưng kết quả lại trắng tay.
Mấy ngày đầu sau khi có kết quả, mắt Trần Vận Cát sưng húp vì khóc. Cô nàng cứ thay phiên hối hận, khi thì vì đã bỏ ra một khoản học phí khổng lồ, khi lại vì đã không chọn ban xã hội.
Cho đến khi nhìn thấy Trình Bắc Mạt, cô nàng lại cảm thấy, nếu bây giờ không cố gắng, thì thật sự không kịp nữa.
Thế là cô nàng cũng bị lây, bắt đầu cày “5 năm 3 năm”.
Tuy đã có suất tiến cử tuyển sinh độc lập, nhưng Trình Bắc Mạt không hề lơ là, ngược lại còn nghiêm khắc với bản thân hơn.
Sự nỗ lực của cô, ai cũng nhìn thấy.
Dạo này, cô sống như một cỗ máy được lập trình sẵn.
Trần Vận Cát và Chu Thiến Như rất ngưỡng mộ tính kỷ luật của cô. Cô nói dậy lúc 4 rưỡi sáng là nhất định sẽ dậy đúng giờ, cô nói làm bao nhiêu đề là nhất định sẽ hoàn thành.
Môn học ổn định nhất của Trình Bắc Mạt là Ngữ văn, Toán, Anh, điểm yếu của cô là các môn tự nhiên.
Bùi Tụng sẽ gửi đề thi thử của Nhất Trung cho cô, sau khi làm xong, cô sẽ tổng hợp các lỗi sai rồi tranh thủ hỏi Bùi Tụng. Cô không hỏi thường xuyên, chỉ một hai tuần một lần, vì sợ hỏi nhiều quá sẽ làm ảnh hưởng đến việc học của cả hai.
Bùi Tụng luôn nghiêm túc thảo luận và giải đáp mọi thắc mắc của cô. Cô ngạc nhiên nhận ra rằng, bộ đề của Nhất Trung mà cậu đưa cho cô, cậu ấy đã làm từ lâu rồi.
Bùi Tụng lại không có môn nào là điểm yếu.
Toán, Lý, Hóa đều xuất sắc, Ngữ văn và tiếng Anh cũng không hề kém cạnh.
Trong khoảng thời gian này, Trình Bắc Mạt phát hiện ra rằng tuy Bùi Tụng có vẻ lười biếng, nhưng thật ra cậu rất biết sắp xếp thời gian.
Trước đây cô lầm tưởng cậu chỉ đơn thuần là thông minh, nhưng hóa ra cậu còn biết rõ hơn ai hết về cách sắp xếp mọi việc. Từ việc học hành đến cả những đêm cần thức khuya, cậu đều không bỏ sót điều gì.
Có những khi mệt mỏi vì bài vở, cậu lại tìm đến sân bóng rổ để giải tỏa. Hay những buổi học thêm tối muộn, khi lớp học trở nên quá ngột ngạt, cậu lại tìm đến tòa nhà Văn Tư.
Mọi người không nhìn thấy cậu, sẽ bàn tán, Bùi Tụng đúng là ngông nghênh thật, lớp 12 rồi mà vẫn có thể “chơi” như vậy. “Chơi” như vậy mà vẫn có thể đứng đầu khối.
Câu chuyện cứ thế lan truyền, dần dà xuất hiện tin đồn rằng Bùi Tụng chẳng cần học hành gì cũng có thể đứng đầu lớp.
Lúc đầu, Bùi Tụng còn e ngại những lời đồn thổi vô căn cứ kia sẽ đến tai Triệu Mẫn, nhưng rồi cậu cũng chẳng bận tâm nữa.
Chỉ có Trình Bắc Mạt biết, Bùi Tụng vừa có năng khiếu, lại vừa chăm chỉ.
Đối thủ như vậy, thật sự rất khó đối phó.
Sắp đến kỳ thi thử lần 1, Bùi Tụng không thể kiềm chế thêm được nữa. Giờ giải lao, cậu chặn Trình Bắc Mạt ở hành lang, gọi: “Trình Bắc Mạt.”
Lúc đó Trình Bắc Mạt đang rất buồn ngủ, tay cầm bình giữ nhiệt, định đi lấy nước sôi pha cà phê.
Bất ngờ bị chắn lối, cô ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt còn vương chút ngái ngủ: “Hửm?”
Giọng nói khàn khàn, nghe là biết bị sưng họng, nóng trong người rồi.
Bùi Tụng thở dài, tiện tay cầm lấy bình giữ nhiệt của cô, cùng cô đi về phía phòng lấy nước sôi.
“Cậu thức khuya đến mức này rồi sao?” Bùi Tụng liếc nhìn gương mặt cô, da dẻ vẫn mịn màng như xưa, chỉ có điều quầng thâm dưới mắt đã hiện rõ.
Trình Bắc Mạt thản nhiên nói: “Cũng bình thường, không “căng” bằng học bá Nhất Trung.”
Bùi Tụng nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
“Cậu không xem moments của Trương Trì à?” Trình Bắc Mạt có chút ngạc nhiên, “3 giờ sáng học sinh lớp cậu ấy vẫn đang call video nhóm học bài.”
Làm gì có thời gian lướt moments, tâm tư của Bùi Tụng đều dồn hết vào Trình Bắc Mạt rồi.
Dạo này muốn gặp cô còn phải “tình cờ gặp”.
“Họ liều mạng, cậu cũng định liều theo sao?” Cậu rót nước, đưa bình giữ nhiệt cho Trình Bắc Mạt, giọng nhẹ nhàng, “Mạt Mạt, bao lâu rồi cậu không nhìn thẳng vào mắt tớ?”
Giọng điệu khá lạnh lùng, nhưng Trình Bắc Mạt nghe ra sự tủi thân trong đó.
Trình Bắc Mạt cười: “Làm nũng đấy à?”
Bùi Tụng cứng họng, hắng giọng: “… Trưa nay ăn cơm cùng nhau nhé?”
“Tớ mang cơm rồi.”
Dạo này Trình Bắc Mạt đều tự mang cơm, ăn xong sẽ tranh thủ chợp mắt một lúc ở lớp, sau đó lại tiếp tục làm bài tập, tiết kiệm thời gian hơn so với việc đến nhà ăn.
Cô lắc lắc bình giữ nhiệt: “Tớ về lớp trước đây.”
Bùi Tụng bị bỏ lại, đứng một mình ở phòng lấy nước sôi.
Bùi Tụng cảm thấy cô nàng này thật sự rất “giỏi”, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội nói chuyện với cô, vậy mà cô lại bỏ đi.
Trần Vận Cát và Chu Thiến Như lặng lẽ bước vào: “Soái ca, không ngờ cũng có ngày cậu bị “bơ” như vậy.”
Hai người này đứng ở đây từ lúc nào vậy?
Bùi Tụng khoanh tay, hừ một tiếng: “… Đến xem trò cười à?”
“Không phải đâu, Mạt Mạt của chúng ta hơi bị ham học quá rồi.” Chu Thiến Như cười, gật đầu tán thành, “Nhưng mà biểu cảm của cậu lúc nãy buồn cười thật đấy, có muốn soi gương xem lại không?”
“Thôi khỏi, sợ bị vẻ đẹp trai của tôi làm choáng ngợp mất.” Bùi Tụng vuốt tóc, nhếch mép cười, “Tốt nhất là cậu nên chú ý quản lý biểu cảm của mình đi, sắp lộ hết cái khí chất paparazzi của cậu ra rồi đấy.”
Chu Thiến Như chẳng thèm quan tâm đến lời nói của Bùi Tụng, còn an ủi cậu: “Yên tâm đi, soái ca. Yêu một người là như vậy đấy, sẽ khiến người ta cảm thấy trống trải trong lòng.”
Bùi Tụng: “…”
Cái gì thế…
Bùi Tụng nhíu mày, tay chỉ về phía lớp 1: “Tớ lo cho cậu ấy lắm. Nghe giọng cậu ấy mà xem, họng sưng đến mức nào rồi.”
“Tớ cho cậu ấy hạt bồ kết, Trần Vận Cát cho thuốc hạ sốt, dì Phương thì toàn nấu khổ qua. Tụi mình làm hết cách rồi, trừ khi cậu có “tuyệt chiêu” nào giúp cậu ấy “giải nhiệt” nhanh hơn.” Chu Khiết Như vừa nói vừa bẻ ngón tay đếm.
Chủ đề đang bình thường, tự dưng lại đi lệch hướng.
Chu Thiến Như ngừng lại, vỗ đầu: “A, ý tớ không phải là “giải nhiệt” theo kiểu kia…”
Bùi Tụng bất lực: “Trong đầu cậu lúc nào cũng nghĩ đến mấy chuyện đó à, Trương Trì có biết không?”
“Tớ có nói gì đâu, trừ khi cậu có ý đồ đen tối!” Chu Thiến Như híp mắt nhìn Bùi Tụng, cố ý trêu chọc.
Bùi Tụng cảm thấy cổ họng khô khốc, mặt nóng bừng, vội vàng lên tiếng: “Thôi, dừng lại đi.”
Trần Vận Cát khéo léo đưa câu chuyện trở lại: “Trước đây, mục tiêu của Mạt Mạt là đứng đầu toàn trường để nhận học bổng khi tốt nghiệp. Nhưng rồi cậu xuất hiện và “cướp” mất vị trí số 1 của cậu ấy. Đây là cơ hội cuối cùng, chẳng trách Mạt Mạt lại liều mạng như vậy.”
Bùi Tụng cúi đầu, lấy chân cọ cọ xuống đất một cách vô thức.
Thật ra cậu rất khâm phục Trình Bắc Mạt.
Dù là “lính mới” ở Bát Trung, nhưng cậu vẫn mang theo ánh hào quang rực rỡ từ Nhất Trung. Cho đến tận bây giờ, mỗi khi nhắc đến cậu, người ta vẫn không quên thêm vào cụm từ “học sinh chuyển trường từ Nhất Trung”.
Còn Trình Bắc Mạt, một cái tên gắn liền với Bát Trung có thể đạt được thành tích ngang ngửa với lớp chuyên Toán – Lý của Nhất Trung, không phải ai cũng làm được.
Có lúc cậu đi ngang qua lớp 1, nhìn thấy bóng dáng Trình Bắc Mạt như một cái cây gầy guộc nhưng kiên cường, cậu thấy xót xa vô cùng.
Nếu nói học sinh Nhất Trung là những ngôi sao lấp lánh, thì Trình Bắc Mạt là một hành tinh nhỏ bé rực lửa, không thể xem thường, cô tự tin, nhiệt huyết, lương thiện, vận hành trên quỹ đạo của riêng mình, tỏa sáng theo cách riêng.
Trước kỳ thi thử lần 1, Bát Trung đã tổ chức lễ tuyên thệ 100 ngày.
Trong buổi lễ, Trình Bắc Mạt và Bùi Tụng là đại diện học sinh lên phát biểu.
Vốn dĩ chỉ là hoạt động của khối 12, vậy mà lại thu hút rất đông học sinh khối 10, 11 đến xem.
Lan can tòa nhà học chật kín người, chen chúc nhau.
Buổi lễ còn chưa bắt đầu, đã có người hét lên “Anh Bùi Tụng đẹp trai quá” từ trên lầu.
Buổi lễ đã thành buổi gặp mặt fan của Bùi Tụng rồi.
Hiệu phó tức giận đuổi bọn họ về lớp, học sinh càng thêm phấn khích, tiếng hò reo vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Trình Bắc Mạt và Bùi Tụng đang chờ ở bên cạnh lễ đài, Trình Bắc Mạt nhìn những cái đầu nhấp nhô trên tòa nhà học, khẽ cười: “Sức hút lớn ghê nhỉ.”
“Ừ, cậu không thèm nhìn, có khối người thèm nhìn mình đấy.”
Trình Bắc Mạt liếc cậu: “Nhớ dai, nhỏ nhen.”
“Trình Bắc Mạt…” Bùi Tụng vừa nói được một nửa, MC đã gọi tên cậu.
Cậu nhìn cô thật sâu, sải bước về phía micro, vẫn ung dung và tự tin như mọi khi.
Trình Bắc Mạt đứng sau lễ đài, ngẩn người nhìn theo tấm lưng rộng rãi của cậu.
Lần cuối cậu đứng trên bục phát biểu, hình như là lễ khai giảng năm lớp 11. Lúc ấy, cô hòa mình trong biển người, ngước nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ.
Lúc đó, bọn họ còn chưa thân thiết, cô còn chưa biết “con chó” này sẽ viết nên câu chuyện gì với cô.
Thời gian trôi qua nhanh thật.
Giọng nói của Bùi Tụng truyền qua micro, mang đến một cảm giác đặc biệt.
Cứ mỗi câu cậu nói ra, học sinh khối 10, 11 ở xa xa lại hò reo.
Trình Bắc Mạt đứng rất gần loa, mỗi chữ cậu nói ra đều khiến trái tim cô rung động.
“… Nỗ lực cũng là một loại năng khiếu, nỗ lực không bao giờ là muộn, hy vọng 100 ngày sau, tất cả mọi người đều không phải hối tiếc, đạt được mục tiêu mình mong muốn, có được tất cả những gì mình muốn.”
Lúc nói câu này, Bùi Tụng muốn quay sang nhìn Trình Bắc Mạt, nhưng có quá nhiều ánh mắt đang dõi theo cậu, cậu chỉ hơi nghiêng người, rồi lại thôi.
Làn gió nhẹ nhàng lướt qua, khẽ đưa mái tóc Bùi Tụng bay bay. Ánh nắng dát vàng lên làn da cậu, làm nổi bật những đường nét thanh tú tựa như một vị thần.
Sau khi hoàn thành bài phát biểu, Bùi Tụng và Trình Bắc Mạt chưa thể ngay lập tức trở về với lớp mình. Hai người nán lại bên lễ đài, nói chuyện phiếm.
“Chỉ còn 100 ngày nữa.” Trình Bắc Mạt khẽ cảm thán.
“Ừ.” Bùi Tụng hạ giọng, chắp tay ra sau lưng, nhẹ nhàng siết tay cô, “Trình Bắc Mạt, cố lên.”
Làn da tiếp xúc, mềm mại, nóng bỏng.
Trình Bắc Mạt khẽ run.
Làm mấy trò nhỏ nhặt này trước mặt toàn trường… cũng khá kích thích.
Cô cười: “Bùi Tụng, cẩn thận vị trí số 1 của cậu đấy.”
Bùi Tụng bất lực: “Có thể nói gì lãng mạn một chút không?”
“Xin lỗi, tớ dị ứng với lãng mạn.”
Bùi Tụng mím môi, bất lực giơ ngón tay cái với cô: “Cậu giỏi thật đấy.”
Ánh nắng chiếu lên gò má của cậu thiếu niên, hàng mi dày cũng được phủ một lớp vàng óng.
Họ đứng cạnh nhau, đôi bạn trẻ tựa như hai chú chim non đã đủ lông đủ cánh, sẵn sàng cất tiếng hót vang chào đời. Nàng nhìn lên bầu trời cao vời vợi, nơi xuân sắc đang rực rỡ như chính tương lai tươi sáng đang chờ đón họ phía trước.
“Bùi Tụng, chúng ta gặp nhau trên đỉnh cao.” Cô nghiêng đầu, nghiêm túc nói với cậu, “Thế này có tính là nhìn thẳng vào cậu không?”
Bùi Tụng quay đầu lại, nhìn vào gương mặt thanh tú, trong sáng của cô.
Đường nét ngũ quan tinh xảo, đôi mắt trong veo, đôi môi nhìn rất mềm mại.
Bùi Tụng nhìn càng lâu, cổ họng càng khô khốc.
Nếu không có nhiều người như vậy, sao có thể kìm lòng mà không hôn được chứ?