Vào ban đêm.
Trong phòng.
Liễu Mộng Ly vừa mới rửa mặt xong.
Trong sân tổng cộng 3 gian bên ngoài thêm một cái chuồng bò.
Những thứ này đều là trước đây lúc Giang Phúc Quốc xây nhà đã làm.
Hai đứa con trai mỗi người một gian, ông cùng Tề Ái Phân ở một gian.
Mỗi một gian đều có hai căn phòng nhỏ, được ngăn cách đơn giản bằng các tấm gỗ.
Trong đó một phòng là chuẩn bị cho con nít.
Lúc này Giang Phúc Quốc cùng Giang Minh đã trở về, trong nhà làm cơm ra đồng, trên cơ bản đều là Tề Ái Phân làm.
Giang Phúc Quốc cùng Tề Ái Phân khác với những ông già bà già trong thôn.
Hai người chịu khổ chịu làm.
Đối xử cũng rất tốt với con dâu.
Nhất là sau khi Giang Châu đi lên chính đạo, hai người Tề Ái Phân cùng Giang Phúc Quốc cảm thấy làm gì cũng có sức.
Nhìn thế nào cũng thấy Giang Châu thuận mắt.
Liễu Mộng Ly đổi dép, nhìn thoáng qua bóng đèn mờ tối trong phòng.
Trong đầu của cô, nhớ lại câu nói của Giang Châu vào buổi sáng ngày hôm nay.
Hắn…
Dường như không tính kinh doanh lươn ở trong thôn nữa?
Đi huyện thành làm ăn.
Đoàn Đoàn Viên Viên thì sao?
Còn có…
Mình thì sao?
Đầu óc của Liễu Mộng Ly có chút loạn.
Cô nằm ở trên giường, từ từ nhắm hai mắt, làm thế nào cũng không ngủ được.
Cửa sổ được bọc bằng bao ny lon.
Lủng một cái lỗ.
Ngửa đầu nhìn lại, có thể thấy một vầng trăng khuyết rất mờ treo trên bầu trời đêm.
Cô bỗng nhiên nghe thấy được tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Là từ cửa phòng mình truyền tới.
Lúc này đây, cô biết là tiếng bước chân của Giang Châu.
Liễu Mộng Ly dừng một chút, mở miệng nói: “Giang Châu?”
Cô nói rất nhỏ nhẹ.
Hai cô con gái bé bỏng đang ngủ, Liễu Mộng Ly rất sợ đánh thức hai bé.
Quả nhiên, một lát sau, ngoài cửa vang lên giọng nói của Giang Châu.
“Là anh, em vẫn chưa ngủ sao?”
“Vẫn chưa.”
Liễu Mộng Ly nói xong, rón ra rón rén xuống giường, mở ra then cài cửa.
Mở cửa ra, trong bóng đêm đen thui, cô chỉ có thể thấy đường nét vô cùng mờ nhạt của Giang Châu.
“Làm sao vậy?”
Liễu Mộng Ly nhìn Giang Châu, nhẹ giọng hỏi.
Trong bóng tối, Giang Châu hơi nhếch môi, nở nụ cười.
“Anh đến lấy đèn dầu hoả.”
Hắn nói: “Ta cần dùng.”
Liễu Mộng Ly ngẩn ra.
Thậm chí không biết cảm giác đó như thế nào.
Có chút… thất vọng?
Suy nghĩ này xuất hiện ở trong đầu, Liễu Mộng Ly bị chính mình doạ sợ.
“Anh, vào đi!”
Cô nhẹ giọng nói.
Chỉ là, lúc này ánh trăng trên bầu trời chỉ còn lại một vòng lưỡi liềm.
Không bật đèn thì nhìn không thấy đồ đạc.
Liễu Mộng Ly suy nghĩ một chút, quyết định vẫn mở đèn.
Ánh sáng màu da cam trong chớp mắt chiếu sáng căn phòng, cô nhìn thấy thứ Giang Châu cầm trong tay.
Là một tờ giấy, trong tay còn lại, là một mẩu than củi màu đen.
Liễu Mộng Ly khó hiểu.
“Anh đây là…?”
Giang Châu buổi tối không ngủ được, cầm giấy cùng than củi làm gì?
“Muốn xem không?”
Giang Châu nói.
Thấy Liễu Mộng Ly nghi hoặc nhìn mình, hắn cười cười, đi tới, tìm nơi bằng phẳng, để giấy cùng than củi lên.
Sau đó, dưới ánh mắt tò mò của Liễu Mộng Ly, hắn dùng mẩu than củi bắt đầu phác hoạ ở trên giấy.
Mười mấy phút sau.
Một bản phác thảo đơn giản về chiếc váy có dây đeo, đã xuất hiện ở trước mặt của Liễu Mộng Ly.
Cô hơi sửng sờ, sau đó trong mắt lộ ra một tia sáng.
“Đây là, váy hoa tui làm cho Đoàn Đoàn Viên Viên sao?!”
Trên tờ giấy ố vàng, than củi phác hoạ rất thô ráp.
Thế nhưng, Liễu Mộng Ly vẫn có thể nhìn ra, đây là váy hoa mà cô làm cho Đoàn Đoàn Viên Viên.
Chỉ khác ở chỗ, ở mỗi chỗ Giang Châu đều chú thích một số số liệu chi tiết.
Chiều dài, chiều dài cùng độ rộng làn váy, kích thước của thắt lưng và số lượng đường khâu, v. v…
Nhìn thì đây là một bản thiết kế váy hoàn chỉnh.
Liễu Mộng Ly kinh ngạc nói: “Tui từng thấy ở trong nhà của dì Trương, bản vẽ khá giống với cái này của anh, nó được dùng để may quần áo theo lô!”
Cô nhanh trí, trong nháy mắt liền hiểu ý của Giang Châu!
“Anh chuẩn bị may váy đi huyện thành bán?”
Liễu Mộng Ly kinh ngạc hỏi.
Giang Châu nghe vậy cười.
“Ừ, có quyết định này.”
Hắn cũng không gạt Liễu Mộng Ly, giải thích đại khái một lần.
“Hiện tại phần lớn đều là mình đi Cung Tiêu Xã mua vải, rồi thuê thợ may làm, có rất ít trang phục thành phẩm bán ra, huyện thành chúng ta, toàn bày bán đồ lao động may bằng vải ka-ki, sợi tổng hợp, kiểu dáng cũng tương đối cũ…”
Vào thời đại này, tin tức bế tắc.
Nguồn tin duy nhất chính là xem báo, nghe phát thanh, phần lớn đều là tin tức dạng chữ.
Có thể thấy được nguồn tin tức hình ảnh, phần lớn đều là những hộ nhà giàu.
Đời trước Giang Châu, thùng tiền làm giàu thứ nhất, là kiếm được từ mua bán trang phục.
Nhập hàng trang phục từ Phí thành tới huyện thành bán.
Một bộ trang phục có thể kiếm mấy tệ chênh lệch giá.
Nhưng khi đó hắn cô đơn một mình, một người ăn no toàn gia không đói bụng.
Có đôi khi thậm chí thường thường ở nửa đường, bèn trực tiếp ngủ lên trên đống quần áo bán.
Trọng sinh một đời, Liễu Mộng Ly cùng Đoàn Đoàn Viên Viên đều ở đây.
Hắn không còn cô đơn.
Vì vậy, loại làm việc một mình này đã không còn thích hợp bản thân nữa.
Đời trước hắn buôn bán 7 năm, mới tích lũy được số tài sản khả quan đầu tiên.
Đời này, hắn có thể lợi dụng tích lũy đời trước, đẩy nhanh hơn tiến trình.
“Ngày mai anh đi huyện thành mua vải trở về…”
Giang Châu nói, âm thanh bỗng nhiên dừng một chút, nghiêng đầu nhìn về phía Liễu Mộng Ly: “Em có thì giờ rãnh không?”
Liễu Mộng Ly phải mất một lúc mới đoán được ý của Giang Châu.
“Ý của anh là váy này, để tui may sao?”
Giang Châu gật đầu.
“Không biết có bán được hay không, làm hai bộ, mang đến tiệm may nhờ treo bán dùm, nếu như bán chạy, mới bàn bạc chuyện hợp tác với bọn họ.”
Giang Châu giải thích một lần.
“Nhóm váy đầu tiên, có thể phải khổ cực em rồi.”
Bộ dạng của hắn có chút áy náy.
Trên thực tế, tìm người may đồ cũng được thôi, nhưng như vậy sẽ lỡ mất cơ hội.
Không chừng đối phương sau khi làm quần áo cho mình, tiện thể làm thêm hai bộ, để ở trong tiệm bán.
Vào thời đại này, tranh cãi vấn đề bản quyền, gần như là đồ thần kinh.
“Tui có thời gian.”
Liễu Mộng Ly vội vàng nói.
Cô nói, nhìn thoáng qua Giang Châu, mấp máy môi: “Anh cứ mua vải đi, tui làm giúp anh, nhà của dì Trương có máy may, buổi sáng tui đi may, kiểu váy này rất dễ làm, tới trưa là có thể làm hai bộ.”
Nghe Liễu Mộng Ly đáp ứng mình, Giang Châu lập tức tươi cười vui vẻ.
Hắn nhìn tờ giấy trong tay, lại nhìn Liễu Mộng Ly.
Lập tức nhịn không được, vươn tay nhẹ nhàng kéo cô một cái.
“Thôi được, em đi ngủ sớm đi, anh vẽ tiếp thêm vài bản nữa.”
Giang Châu nhẹ giọng nói.
Hắn nói, đứng dậy, cầm lấy đèn dầu hoả chuẩn bị rời đi.
Phía sau Liễu Mộng Ly bỗng nhiên kêu hắn lại.
“Đi lui đi tới chi cho mệt, anh cứ vẽ ở trong phòng.”
Liễu Mộng Ly nói: “Tui đi ngủ.”
Giang Châu suy nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng.
Hắn dời một băng ghế nhỏ từ ngoài vào phòng, ngồi trên chiếu, nghiêm túc phác thảo bản thiết kế trang phục.