Trên thực tế, lần trước lúc đi Phí thành, Giang Châu cũng đã ở lưu ý kiểu dáng trang phục thịnh hành trong tỉnh thành.
Vào năm 82, trong huyện thành Khánh An vẫn thịnh hành đồ lao động cùng giày giải phóng, hơi có tiền một chút, có thể sẽ mặc cái kiểu áo Tôn Trung Sơn cùng áo sơmi.
Điều Giang Châu phải làm, chính là vẽ bản thiết kế, rồi tìm thợ may may thành trang phục đem đi bán.
Thời đại này bắt đầu lưu hành quần ống loa, áo khoác kiểu tây, áo sơmi dành cho nữ…
Cộng thêm chút thiết kế của riêng mình, vẫn mô đen thời thượng, lại không vượt quá phong cách thời đại này.
Việc này đối với Giang Châu đã từng làm trang phục kiếm tiền mà nói, không tính là việc khó.
Trong óc của hắn, chậm rãi nối liền tuyến thời gian hoàn chỉnh.
Trong căn phòng vắng vẻ, chỉ còn lại có tiếng xào xạc của than củi ma sát ở trên giấy.
Liễu Mộng Ly nhìn chằm chằm bóng lưng của Giang Châu.
Lòng của cô tự dưng an bình.
Thay đổi của Giang Châu trong khoảng thời gian này, cô đều thấy rõ.
Hắn cứ như đột nhiên thay da đổi thịt, đổi một người khác, bất kể là nhãn lực, kiến thức, kể cả thủ đoạn, đều hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của cô.
Liễu Mộng Ly có một loại cảm giác khoảng cách giữa hắn và mình càng ngày càng xa xôi.
Điều này khiến cho cô vẫn luôn căng thẳng.
Cũng tạo cho cô một loại lo lắng mơ hồ.
Cô cảm thấy, Giang Châu không cần mình.
Mà vừa rồi, Giang Châu nói tới chuyện may quần áo, điều này khiến cho Liễu Mộng Ly vui thầm trong bụng.
Ít nhất mình còn có thể giúp đỡ Giang Châu.
Trong đầu của cô rối như tơ vò, kèm theo tiếng xào xạc trong đêm đen tĩnh mịch, không biết từ lúc nào tiến vào mộng đẹp.
~~~
Vẽ xong bản vẽ cuối cùng, đã là sau nửa đêm.
Giang Châu duỗi người, dụi dụi con mắt.
Đứng dậy để xấp bản vẽ vào túi trong.
Lúc xoay người, đã nhìn thấy một lớn hai nhỏ nằm ở trên giường.
Im lặng, ngủ yên lành.
Hắn sửng sốt.
Hình ảnh này, gần như là phản xạ có điều kiện ở trong đầu, cùng một hình ảnh trùng lặp không dám đụng vào.
Ông một tiếng.
Lỗ tai của hắn nổ tung.
Ong ong ong ong.
Giang Châu lạnh run cả người, hắn run cầm cập đi tới trước giường, vươn tay theo bản năng thăm dò hơi thở của Đoàn Đoàn Viên Viên.
May mắn.
Là ấm áp.
Là có hô hấp.
Hai đứa con nít rì rầm mấy tiếng, trở mình, rúc vào góc tường.
Hắn cứ như cố chấp muốn xác nhận từng người.
“Mộng Ly… Mộng Ly?”
Giang Châu run rẩy kêu.
Hắn run rẩy, kêu tên của Liễu Mộng Ly.
Liễu Mộng Ly từ từ nhắm hai mắt, ngủ say.
Đôi lông mi xinh đẹp cong vút thật dài dưới ánh đèn màu cam nhàn nhạt, tạo ra một phác hoạ đường viền dài và hẹp.
Giống như hồ điệp muốn vỗ cánh bay.
Mơ mơ màng màng, dường như có người đang gọi tên của mình.
Lần này đến lần khác.
Cánh tay lạnh như băng, mang theo mồ hôi, rơi ở trên gương mặt của mình.
Liễu Mộng Ly cau mày lại, nhỏ giọng ưm ưm, sau đó mở mắt ra.
Đập vào mắt là mặt của Giang Châu ngay đối diện.
Vào ban đêm trời còn hơi se se lạnh.
Hắn lại chảy mồ hôi như tắm.
Sắc mặt hắn trắng bệch, môi run rẩy, liên tục kêu tên của mình.
Mãi đến khi mình mở mắt ra, rốt cục hắn mới dừng gọi.
“… Giang Châu?”
Liễu Mộng Ly sửng sốt.
Cô gần như theo bản năng chống người lên, nhìn chằm chằm Giang Châu: “Làm sao vậy? Anh khó chịu chỗ nào? Cảm lạnh rồi sao?”
Liễu Mộng Ly tự trách nói: “Tui không nên để cho anh ngồi dưới đất, khí trời này, đến nửa đêm chắc chắn rất lạnh, vùng núi ẩm thấp dễ bị thấp…”
Chỉ là… cô còn chưa nói hết câu.
Bỗng nhiên một đôi tay duỗi về phía mình.
Sau đó, cô rơi vào trong lòng của Giang Châu.
“Sao anh…”
Con ngươi của Liễu Mộng Ly trừng lớn, vô thức mở miệng muốn hỏi một chút.
Chỉ là cô chưa kịp nói hết lời, trên đỉnh đầu bèn truyền đến giọng buồn buồn của Giang Châu.
“Để cho anh ôm một lúc.”
Hầu kết của Giang Châu chật vật nhúc nhích.
“Mộng Ly, anh ôm một lúc thôi, một lúc thôi là được.”
Hắn thật sự rất sợ.
Trong ban đêm yên tĩnh như tờ, trong căn phòng tối om như mực.
Vài khoảng khắc hoảng hốt, hắn quên đi chuyện mình sống lại.
Ký ức hai đời đan vào một chỗ, hắn vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Liễu Mộng Ly cùng Đoàn Đoàn Viên Viên im lặng nằm ở trên giường.
Trong nháy mắt, một cơn hoảng loạn lớn cùng với cơn ác mộng quét mãnh liệt về phía hắn.
Trong óc của hắn, chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
Hắn nhất định phải xác nhận, xác nhận ba mẹ con, còn sống.
Liễu Mộng Ly trong ngực hắn, trên người còn có hương thơm nhàn nhạt.
Thân thể ấm áp lại mềm mại, ôm vào trong ngực, tiếp xúc thân mật, kéo phần lý trí sắp sụp đổ trở lại.
Là thật.
Còn sống.
Đều còn sống.
Con con mẹ nó, thật tốt quá!
Liễu Mộng Ly lẳng lặng không nói chuyện.
Cô khiếp sợ lại nghi hoặc, thế nhưng thời khắc này cô nhạy bén nhận thấy được, Giang Châu khẩn cấp cần được an ủi.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau.
Mấy phút sau, Giang Châu mới thả cô ra.
“Xin lỗi, anh có chút lỗ mãng.”
Giang Châu nhẹ giọng mở miệng.
Dưới ánh đèn, sắc mặt của hắn vẫn tái nhợt cực kỳ đáng sợ, thế nhưng khóe miệng đã có nụ cười.
Không còn sự hoảng sợ và bất lực trong mắt hắn.
Liễu Mộng Ly mấp máy môi, cô muốn hỏi rõ, song vẫn đè xuống nghi hoặc trong lòng.
Cô nhìn Giang Châu, nhẹ giọng nói: “Không sao hết, anh đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi huyện thành.”
Giang Châu gật đầu.
Đi ra cửa trước, lại nhịn không được quay đầu nhìn cô.
Mái tóc đen óng như thác nước.
Các đường nét trên khuôn mặt phác thảo nhẹ một khuôn mặt rất đẹp trong ánh sáng mờ ảo.
Dường như cô nhận thấy được mình đang nhìn cô.
Liễu Mộng Ly ngẩng đầu, hướng về phía Giang Châu nở nụ cười nhàn nhạt.
“Làm sao vậy?”
Giọng của cô hòa cùng màn đêm, vừa dịu dàng lại quyến rũ.
Giang Châu dừng một chút, lắc đầu.
“Đi ngủ sớm một chút.”
Hắn cười nói.
~~~
Ngày hôm sau.
Hừng đông.
Giang Châu sáng sớm đã mang theo Giang Minh rời giường.
Chị dâu Diêu Quyên đã làm xong bữa sáng.
Thấy Giang Minh Giang Châu đứng lên, chị dặn dò: “Ăn sáng rồi đi, chị đã cho lừa ăn no rồi, bước đi có thể mạnh mẽ hơn, nhanh hơn, không cần phải gấp gáp.”
Giang Châu gật đầu.
Rửa mặt xong, hắn ngồi trên bàn, uống một chén cháo khoai lang.
Vào thời đại này, khoai lang có hương vị ngọt ngào mềm mại, thơm nức mũi.
Hắn bóc một quả trứng trên bàn, rồi ném vào miệng.
Từ sau khi kiếm được tiền, Giang Châu bắt đầu yêu cầu người nhà mỗi ngày ăn một quả trứng gà.
Đây là nguồn protein dễ kiếm nhất và tốt nhất.
Đám người anh hai Giang Minh ban đầu còn tiếc rẻ.
Sau này ăn hai ngày, phát hiện thân thể mạnh mẽ hơn không ít.
Thêm nữa, gà do nhà mình nuôi, hiện tại kiếm được tiền, không cần bán trứng gà ra bên ngoài, người trong nhà ăn cũng không xót của.
Ăn xong bữa sáng, hai anh em xuất phát.
Hiện tại một chiếc xe lừa là chứa đủ số lươn thu trong một ngày rồi.
Hai người tới ngã ba đường, Giang Châu nhảy xuống xe, hướng về phía Giang Minh cười nói: “Anh, em đi Cung Tiêu Xã một chuyến, đợi lát nữa chúng ta tập hợp ở nơi này!”
Giang Minh gật đầu, điều khiển xe lừa đi.
Giang Châu đi về phía Cung Tiêu Xã.
~~~
Gần mùa hạ, gần đây trong Cung Tiêu Xã vừa nhập một nhóm vải mới.
Vào thời đại này, công nghiệp dệt phát triển rất nhanh, nhất là chịu ảnh hưởng từ trào lưu phim Hồng Kông, đủ các loại vải vóc cùng kết hợp màu sắc cũng bắt đầu phát triển mạnh ở thời đại này.