Hiển nhiên hai tiểu bảo bối vô cùng thích thú.
Trong khoảng thời gian này, Giang Châu thường đến quận huyện một mình.
Hai tiểu bảo bối lại chưa đến tuổi đi học.
Nếu con trai Giang Hạo Minh của anh cả ở nhà, cậu có thể chơi với hai tiểu bảo bối.
Nhưng mà sau khi Giang Hạo Minh đi học, Đoàn Đoàn Viên Viên chỉ có thể ở nhà quan sát đàn kiến.
Đúng lúc này, hai tiểu bảo bối lại được Giang Châu dẫn đến quận huyện.
Hai đứa nhỏ mừng đến khôn xiết.
Bập bẹ hát suốt dọc đường ngồi trên xe lừa.
Sau hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng gia đình bốn người cũng đến quận huyện.
Giang Châu lái xe lừa đi đến bên ngoài cửa hàng bách hóa.
Hắn tìm một gốc cây cổ thụ và buộc xe lừa vào đó.
Như thường lệ, hắn đưa một điếu thuốc cho người bác bảo vệ.
Ở thời đại này, mặc dù có rất ít người dám trộm xe lừa trước các đơn vị nhà nước.
Nhưng đưa điếu thuốc cũng khiến Giang Châu cảm thấy an tâm hơn.
“Xuống nào, chúng ta vào xem.”
Liễu Mộng Ly gật đầu.
Cẩn thận từng chút xuống xe lừa.
Sau đó cùng Giang Châu mỗi người một tay ôm lấy Đoàn Đoàn Viên Viên.
“Mua đồ, mua đồ”
Đoàn Đoàn vươn bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của mình ra và chỉ vào cửa hàng bách hóa.
“Mua kẹo kẹo ăn ăn, Viên Viên muốn ăn ăn”
Viên Viên nuốt nước bọt, nói với giọng non nớt.
Giang Châu cười cười sờ đầu của hai tiểu bảo bối.
“Đi thôi! Mua gì ngon cho Đoàn Đoàn Viên Viên!”
Một nhà bốn người bước vào cửa hàng bách hóa.
Hiện giờ các chính sách kinh tế đang dần dần nới lỏng.
Ở cái thời đại này, bạo gan thì bội thực, nhát gan thì chết đói.
Những người khởi nghiệp bằng việc mua bán, trong túi đều có tiền.
Trong một quận nhỏ, có rất nhiều nhà vạn tệ. (Ở Việt Nam thì gọi là triệu phú)
Các cửa hàng bách hóa về cơ bản đều có hàng hóa cao cấp.
Người đến được đây, không phải giàu có thì cũng là dư giả.
Giang Châu mang theo Liễu Mộng Ly và Đoàn Đoàn Viên Viên đi thẳng lên lầu hai.
Bởi vì có hạn ngạch cho máy may, nên về cơ bản thì tất cả đều là một – một.
Phát hành phiếu mua máy may và gửi máy may vào cửa hàng bách hóa đều là một bên.
Thực ra.
Ở các tỉnh lẻ thường phải xếp hàng dài để mua.
Vì có nhiều phiếu máy may được phát hành nhưng đều giao theo lô, nên xếp hàng càng sớm thì nhận được càng sớm.
Trong kiếp trước, khi Giang Châu kinh doanh ở Philadelphia, hắn đã vài lần nhìn thấy những người xếp hàng dài.
Nhưng mà.
Điều bất ngờ chính là, khi Giang Châu đưa Liễu Mộng Ly vào cửa hàng bách hóa, hắn không thấy cái hàng dài nào cả.
Ở quận huyện nhỏ, một cái máy khâu ước chừng cũng phải hơn 100 tệ.
Không có nhiều người có thể tiêu nhiều tiền như vậy trong một lần.
Có rất nhiều mặt hàng trên quầy hàng.
Chúng đều là hàng cao cấp.
Giang Châu nhìn thoáng qua chiếc máy khâu ở giữa cửa hàng.
Vỏ đen, viền hoa văn mạ vàng.
Vừa mới toanh lại vừa xịn sò.
Hắn quay lại nhìn Liễu Mộng Ly.
Thấy rằng đôi mắt của cô sáng lên rất nhiều.
Dù sao cô cũng là người của thời đại này.
Không có khả năng chống lại một chiếc máy may, thứ mà tất cả các cô gái đều khao khát.
“Thích không?”
Giang Châu mím môi cười nhẹ hỏi.
Liễu Mộng Ly lấy lại tinh thần, nhìn Giang Châu, nhẹ gật đầu.
“Ừm.”
Cô đáp lại, ánh mắt rơi vào chiếc máy khâu Hồ Điệp, lại cắn chặt môi, cảm thấy có chút xót xa.
“Nhưng mà nó quá đắt.”
Nghe vậy Giang Châu khá là vui vẻ.
“Chỉ cần em thích là được.”
Hắn nói xong liền vươn tay, mỗi tay nắm một tiểu bảo bối, đi về phía cửa hàng.
“Muốn mua gì không?”
Vào thời đại này, các nhân viên bán hàng của cửa hàng bách hóa đều ăn cơm của quốc gia.
Trong tay có không ít tài nguyên.
Nhìn mọi người bằng lỗ mũi. (Ý là cực kỳ kiêu ngạo nên hay ngửa đầu nhìn trời, người đối diện nhìn không thấy mắt chỉ thấy cái lỗ mũi)
Thấy Giang Châu đi vào, nhân viên bán hàng đứng sau quầy cũng không có đi tới ngay lập tức.
Cũng không phải là họ không để ý.
Chỉ là không mấy nhiệt tình.
Một người nhìn trông có vẻ rất lười biếng, thích mua hay không thì mua.
Giang Châu không quan tâm mấy.
Hầu hết những người bán hàng ở thời đại này đều như vậy.
Hắn cùng với hai đứa con của mình và Liễu Mộng Ly đi thẳng về phía chiếc máy may.
“Máy may bán thế nào vậy?”
Giang Châu hỏi.
Người bán hàng sửng sốt.
Rốt cục họ cũng quay đầu nhìn về phía này, không thờ ơ nữa.
“Nhãn hiệu gì?”
“Hiệu Hồ Điệp.”
“Hồ Điệp?”
Nhân viên bán hàng kéo dài giọng điệu, từ sau quầy đi ra, cuối cùng đi tới trước mặt Giang Châu.
“Máy may nhãn hiệu Hồ Điệp được mua cùng vé cung ứng, một vé máy may và mười vé công nghiệp.”
“Thương hiệu khác nhau, và giá cả của máy khâu cũng khác nhau. Hồ Điệp là loại đắt nhất! Giá 135 tệ!”
Vào thời đại này, máy may được chia thành đủ loại các kiểu
Hồ Điệp đến từ Thượng Hải, có chất lượng tốt và giá cả cao nhất.
Ước mơ của bao nhiêu cô gái!
Giang Châu không nói nhiều.
Hắn lấy trong túi ra mười phiếu công nghiệp và một phiếu máy may.
“Phiếu máy may và phiếu công nghiệp ở đây.”
Giang Châu nói thêm: “Và đây là tiền.”
Hắn lấy 135 tệ, đưa ra.
Vé, phiếu, tiền, ba thứ đều đủ.
Nhân viên bán hàng cuối cùng cũng trở nên nhiệt tình một chút.
“Chờ một chút, tôi xuất hóa đơn đã, lát nữa sẽ tìm một đồng chí nam giúp anh mang máy may ra ngoài!”
Nhân viên bán hàng đi xuất hóa đơn.
Liễu Mộng Ly đứng trước chiếc máy khâu Hồ Điệp mới tinh, có chút thất thần.
Chiếc máy khâu trước mặt cô là do Giang Châu mua.
Kể từ khi ở với Giang Châu, Liễu Mộng Ly thậm chí không bao giờ dám mơ ước đến việc sở hữu một chiếc máy khâu của riêng mình.
Trông nó thật là xinh đẹp!
Màu đen và màu vàng phối hợp cực kỳ đẹp mắt.
Khi cò quay bên phải được quay nhẹ một cái, máy may lập tức chuyển động.
Lúc đạp lên bàn đạp của máy may, chiếc máy may sẽ phát ra tiếng kêu lạch cạch.
Tròng lòng Liễu Mộng Ly tràn đầy hạnh phúc.
Cô không khỏi quay đầu nhìn Giang Châu vài lần.
“Cảm ơn……”
Cô nhẹ nhàng nói.
“Cám ơn anh, Giang Châu.”
Giang Châu đi tới, cười với cô.
Vừa chân thành vừa ôn nhu.
“Vợ chồng với nhau, đừng nói chuyện này.”
Anh nhìn cô chằm chằm vào cô, nói một cách nghiêm túc: “Anh đã nói rồi, chỉ cần em thích.
Em quên rồi sao?”
Giang Châu lại liếc nhìn về phía Đoàn Đoàn Viên Viên đang tò mò nhìn cái máy may, ánh mắt hắn bất giác dịu đi một chút.
Hắn lại nhìn Liễu Mộng Ly một lần nữa, nói từng chữ: “Anh nói rồi, anh sẽ để em và con sống một cuộc sống tốt.”
Hai má của Liễu Mộng Ly đỏ bừng.
Cô cúi đầu, nói khẽ: “Biết vậy.”
Giang Châu vốn muốn nói thêm gì đó.
Nhưng nhân viên bán hàng đã quay lại cùng với hóa đơn.
Với nụ cười đầy nhiệt tình trên mặt, cô đưa hóa đơn cho Giang Châu.
“Xin chúc mừng!”
Giang Châu cũng cười cười gật đầu đáp lại.
Không mất bao lâu, đã có một nhân viên nam khác đến.
Nhân viên nam cùng với Giang Châu đưa chiếc máy may xuống.
Trên đường đi.
Chiếc máy may Hồ Điệp mới toanh đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Tất cả đều hâm mộ.
“Ai nha, nhìn xem này, lại có người mua máy may rồi! Bao giờ tôi mới mua được một cái nhỉ?!”
“Dạo này máy may khó kiếm quá, mỗi năm chỉ có vài vé! Chúng ta làm gì có cửa?!”
“Chậc chậc, đừng nói nữa, cho dù lấy được vé, thì tiền của chúng ta cũng không đủ nha! Phải hơn 130 tệ đấy!”
~~~
Xung quanh truyền đến âm thanh líu ríu của mọi người.
Giang Châu không quan tâm mấy, hắn đang cùng một nhân viên nam cẩn thận khiêng chiếc máy may đến xe lừa.
Vào thời đại này, vật liệu để tạo lên một cái máy may cũng không hề nhẹ!