Nói là xưởng dệt thứ hai, thực ra cũng có tên riêng.
Là xưởng dệt Đan Dương.
Bởi vì là xưởng dệt thứ hai được xây dựng, cho nên phổ biến cách gọi như vậy.
Giang Châu ngừng lại trên con phố ở bên ngoài xưởng dệt, trả tiền, vừa xuống xe, chỉ nghe thấy từ bên trong xưởng dệt truyền đến tiếng chuông tan ca.
Âm thanh loong coong vang lên ba lần.
Ngay khi cánh cổng vừa mở ra, con đường lớn in nhuộm ánh trời chiều, các nữ công nhân xưởng dệt lục tục đi ra.
Đội mũ, buộc tạp dề, tay xách túi vải, chân đi đôi dép lê màu đen chữ T, cười nói rôm rả.
Giang Châu ngồi xổm ven đường, nhìn một lúc, phát hiện có không ít nữ công nhân cầm túi xách làm bằng vải hoa trong tay, chất liệu giống huyện thành Khánh An như đúc.
Đây là một hiện tượng rất khó hiểu.
Dựa theo thời đại này, chất liệu vải nào được chào đón nhất, như vậy lựa chọn tốt nhất chính là dùng để may áo quần.
Mặc lên người, xinh đẹp lại thoải mái, nhất là loại vải vóc thuần bông này.
Dùng để làm túi, thật sự lãng phí.
Hắn ngồi xổm ven đường quan sát một lúc, trong lòng đại khái có được một đáp án.
Giang Châu mím môi, đứng dậy, nhìn bóng đêm dần phủ xuống, hắn xoay người đi về phía nhà khách bên cạnh xưởng dệt Đan Dương.
~~~
Nhà khách bên cạnh xưởng dệt Đan Dương, cũng là sản nghiệp của xưởng dệt.
Nhân viên tiếp tân là một cô gái thắt bím hai bím, dáng dấp không tính là xinh đẹp, nhưng cũng rất thanh tú.
Lúc Giang Châu đến, cô gái đang xem sách.
Nghe có người đến, cô vội khép sách lại, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Châu.
“Nghỉ lại.”
Giang Châu cười nói.
Thật ra cô gái trước mặt, hắn quen.
Không có gì khác.
Đời trước sau khi Giang Châu làm ăn, đã tới xưởng dệt Đan Dương nhiều lần.
Nhưng dựa theo dòng thời gian, thì chắc phải mấy năm sau nữa.
Thời đại này, một trong số những công việc được chào đón nhất, chính là nhân viên tiếp tân ở nhà khách.
Ăn lương cố định bưng bát sắt.
Công việc này còn rất nhàn hạ nữa!
Không ít cô gái đều tranh để đầu để được vào làm.
Vì vậy, muốn làm nhân viên tiếp tân, mười thì có tám chín đều có quan hệ có bối cảnh.
Cô gái trước mắt là Lâm Mai Mai, ba cô ấy là Ban trưởng Ban tiêu thụ Lâm Quý Long của xưởng dệt Đan Dương.
Dòng thời gian đẩy lùi mười năm, chính là sau lần đầu tiên Giang Châu giao thiệp cùng ba cô ấy, Lâm Quý Long.
Mà ông ta, cũng chính là người mà Giang Châu muốn tìm ở Nhiêu Thị.
“Đồng chí?”
Lâm Mai Mai gõ bàn nói, kinh ngạc nhìn Giang Châu.
“Lấy ra giấy chứng nhận.”
Suy nghĩ của Giang Châu bị kéo về, hắn đưa giấy chứng nhận cho Lâm Mai Mai, cười nói: “Làm phiền đồng chí.”
Lâm Mai Mai đưa tay tiếp nhận, đăng ký, rồi giao chìa khoá.
“2 tệ cả đêm, đây là của chìa khóa phòng của đồng chí.”
Giang Châu trả tiền, lại nhận lấy chìa khoá, lên lầu, nhìn lướt qua quyển sách mà Lâm Mai Mai đang cẩn thận cầm ở trong tay.
Nhà thờ đức bà Paris.
Quả nhiên, sở thích của cô nương gái này trước nay vẫn vậy.
Hắn cười cười, xoay người lầu.
~~~
Ngày hôm sau.
Giang Châu thức dậy từ sáng sớm.
Hắn đem cái túi bên eo của mình, đặt ở trong quần áo, lại lấy ra mấy tờ nhân dân tệ, đặt ở trong túi áo kiểu Tôn Trung Sơn.
Rời phòng ăn một tô mì, đi thẳng đến cao ốc bách hoá của Nhiêu Thị.
Nhiêu Thị cũng coi như đô thị địa cấp.
Vì vậy trình độ sầm uất nâng cao một bước.
Trước cửa cao ốc bách hoá, người ra ra vào vào đều cô gái ăn mặc thời thượng.
Giang Châu quan sát kiểu dáng áo quần trong chốc lát, sau đó bước vào.
Hắn đi thẳng đến lầu ba.
Lầu ba về cơ bản bày bán một số hàng ngoại.
Đều được nhập từ nước ngoài.
Giá trị con người tăng vọt.
Lầu một lầu hai nhiều người, nhưng đến lầu ba, người rõ ràng giảm hai phần ba.
Nhìn xung quanh, đều là người ăn mặc sành điệu xa xỉ, hiển nhiên tình hình kinh tế dư dả, ăn tiêu phung phí.
Giang Châu ngẩng đầu quan sát một lượt, sau đó đi vào một hiệu sách.
“Đồng chí, xin hỏi muốn mua thứ gì?”
Vừa bước vào, người bán hàng bèn đi về phía mình.
Dù sao cũng là thành phố địa cấp, thái độ phục vụ cũng khá hơn nhiều.
Giang Châu nói cám ơn, bảo để xem một lúc.
Hắn bước vào, ánh mắt sáng lên.
Nửa giờ sau.
Tính tiền đi ra.
Trong tay của Giang Châu, mang theo mười quyển sách.
Bọc bằng giấy kraft, buộc xung quanh, cầm ở trong tay rất nặng.
Những quyển sách này chính là mục đích hôm nay của Giang Châu.
Vào thời đại này, nhờ người ta giúp, không thể đi tay không.
Mà muốn đả thông người như Lâm Quý Long…
Theo Giang Châu biết.
Lâm Quý Long không có sở thích hay nhược điểm nào.
Làm người ngày thường kiên định siêng năng, hút thuốc uống rượu thì càng không dính.
Nhược điểm duy nhất, chính là cưng chiều con gái.
Vợ ông đã chết vì sinh khó từ vài năm trước.
Lúc ấy còn ở trong đội sản xuất nông thôn, điều kiện khắc khổ.
Lâm Quý Long cùng vợ là tự do yêu đương, ở vào thời đại đó, thật sự còn hiếm hơn cả gấu trúc.
Vì vậy ông rất yêu vợ.
Sau này vợ chết, một mình ông nuôi con gái trưởng thành.
Không thể bảo là không gian khổ.
Giang Châu đến giờ còn nhớ như in, đời trước Lâm Mai Mai kết hôn, hắn qua đây tặng quà.
Lâm Quý Long một mình ngồi chồm hổm dưới tàng cây, khóc nức nở không thôi.
Chuyện cũ hiện ra, Giang Châu xoa xoa thái dương.
Hắn về tới nhà khách.
~~~
Lâm Mai Mai từ nhỏ đã được bảo bọc rất kỹ.
Tuy thời đại gian khổ, thế nhưng Lâm Quý Long lại cực kỳ bảo vệ con gái.
Muốn đọc sách gì cũng có.
Sau khi cô lớn lên, lại dựa vào quan hệ của Lâm Quý Long, vào nhà khách làm việc.
Công việc hàng ngày là quản lý chìa khóa cho thuê phòng, vô cùng rảnh rỗi.
Khi rảnh rỗi, cô thích đọc sách.
Nhất là các tác phẩm nổi tiếng nước ngoài, tình tình ái ái, các thiếu nữ đều xem đến mê say!
Nhà khách không có ai đến, cô sẽ để sách ngay trên quầy.
Lúc này nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, cô vội khép sách lại, đang chuẩn bị ngẩng đầu hỏi người ta giấy chứng nhận, kết quả đã nhìn thấy Giang Châu đi đến.
“Chào đồng chí.”
Giang Châu cười lên tiếng chào.
Lâm Mai Mai hồ nghi nhìn hắn: “Có việc gì sao?”
“Đồng chí, vỏ chăn trong phòng của tôi bị bẩn, có thể làm ơn giúp ta đổi hay không?”
“Hoặc là tìm người giúp ta đổi cũng được, tôi một nam đồng chí, thật sự không hiểu nhiều mấy chuyện này.”
Lâm Mai Mai nghe vậy, gật đầu lộ ra khuôn mặt tươi cười.
“Được! Giờ tôi sẽ kêu dì Quế đổi giúp đồng chí!”
Lâm Mai Mai nói, cẩn thận cất sách, lại chạy tới ban hậu cần kêu người.
Trong chốc lát, cô mồ hôi đầy đầu lại chạy trở về.
“Đồng chí, được rồi!”
Cô cười nói: “Đợi lát nữa dì Quế sẽ đổi cho đồng chí!”
Giang Châu nghe vậy gật đầu, nói cám ơn.
Đứng ở trước quầy, làm bộ lơ đãng nhìn thoáng qua.
” Nhà thờ Đức Bà Paris? Đồng chí, đồng chí thích xem tác phẩm nổi tiếng nước ngoài sao?”
Lúc này hai người coi như có chút quen thuộc.
Lâm Mai Mai gật đầu, nhìn thoáng qua sách, con mắt sáng trong.
“Đúng, thích, sách nước ngoài nào tôi cũng thích!”
Lâm Mai Mai nhìn Giang Châu: “Đồng chí cũng xem sao?”
Giang Châu gật đầu.
Máy hát này đã được mở.