Lúc này Liễu Mộng Ly mới sực nhớ ra.
Sáng sớm hôm nay, mình tỉnh dậy ở trên giường!
Cô còn tưởng rằng nửa đêm mình tự bò lên giường ngủ.
Không nghĩ tới…
Là Giang Châu ôm mình đặt lên giường?!
Liễu Mộng Ly mấp máy môi, lại ngẩng đầu nhìn nhìn Giang Châu.
Người sau vẫn tủm tỉm cười, chỉ đi tới, nhìn cô, chỉ chỉ hầu kết của mình.
“Vợ.”
Giang Châu nói.
Liễu Mộng Ly lùi lại phía sau, nhìn hắn: “Sao… làm sao vậy?”
“Nơi đây, khó chịu.”
Trong đầu của Liễu Mộng Ly, không hiểu sao lại tái hiện chuyện mình đã làm vào đêm qua.
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, thì ra cũng không phải là mơ.
Cô nhìn chằm chằm Giang Châu, khuôn mặt đỏ lên, một lát sau mới nhỏ giọng mở miệng: “Chỉ sờ một cái… sao lại không thoải mái?”
Giang Châu cười híp mắt nói: “Nơi đây khó chịu, nữa nữa, toàn thân đều khó chịu.”
Đêm qua hắn đã tắm bằng nước lạnh à nha!
Liễu Mộng Ly trợn trừng hai mắt, giận dữ nhìn hắn.
Người này.
Rõ ràng đang trêu đùa mình!
“Em đi rửa mặt.”
Liễu Mộng Ly quay đầu đi, không thèm nhìn Giang Châu nữa, đi nhanh đến bên giếng nước, đang chuẩn bị múc nước rửa mặt, Giang Châu cũng đã mang theo một bình nước ấm tới.
“Dùng nước nóng.”
Giang Châu nói: “Sáng sớm lạnh.”
Liễu Mộng Ly gật đầu, trong lòng ấm áp.
Sắc trời lúc này đã sáng.
Trên bầu trời hiện lên màu trắng bạc, vài tia sáng màu da cam nhảy ra.
Liễu Mộng Ly rửa mặt xong.
Diêu Quyên cùng Tề Ái Phân cũng đã làm xong bữa sáng.
Người một nhà ăn bữa sáng, Đoàn Đoàn Viên Viên vẫn chưa dậy.
“Chiều hôm qua, Hạo Minh mang hai cô bé chạy khắp thôn, chắc chơi nhiều mệt quá!”
Diêu Quyên cười nói.
Tề Ái Phân uống một ngụm cháo.
Chợt nhớ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn Liễu Mộng Ly: “Ai? Mộng Ly à, hôm nay là ngày gì?”
Liễu Mộng Ly sửng sốt, suy nghĩ một lúc, nói: “Mụ, hôm nay là 13 rồi.”
Nói xong lời này, cô cũng nghĩ tới.
Tề Ái Phân bỗng vui vẻ ra mặt, trên mặt nở nụ cười tươi như hoa.
“Ai?! Mẹ nhớ ra rồi, hai cháu sinh vào tháng này đúng không!?”
Liễu Mộng Ly gật đầu.
“Dạ, 18 chính là sinh nhật của Đoàn Đoàn Viên Viên.”
Giang Châu đang uống cháo.
Nghe cuộc trò chuyện của hai người, lập tức ngẩng đầu.
“Sinh nhật của Đoàn Đoàn Viên Viên?”
“Ừm, mẹ không nói, em cũng quên.”
Liễu Mộng Ly dừng một chút, cười nhẹ giọng đáp.
Giang Châu uống xong cháo, quệt quệt miệng, thầm tính toán một lúc, chợt ngẩng đầu nhìn về phía Giang Minh.
“Anh, tới đây một chút, em có việc cần nói với anh.”
Giang Châu nói.
Giang Minh ngẩng đầu, theo Giang Châu đi tới một bên, nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì?”
“Hai ngày nay chúng ta chạy thêm vài chuyến, ở trong thôn tìm vài người tin được, giúp em mang váy đi Nhiêu Thị.”
Giang Châu nói: “Tìm mấy người trẻ tuổi, lanh lanh tí.”
Giang Minh nghe vậy, trầm tư khoảng khắc, gật đầu: “Được, để anh đi tìm.”
Chắc vài ngày nữa là có thể may xong toàn bộ váy.
Hắn tính toán một chút.
Một người tối đa mang 150 bộ, nếu một mình hắn chạy, chắc chết quá.
Thời gian thanh toán đợt cuối chỉ còn nửa tháng.
Hắn phải gửi những bộ quần áo này đến Nhiêu Thị càng sớm càng tốt.
Nếu có thể làm xong trước sinh nhật của hai cô con gái bé bỏng, vậy thì quá tốt rồi.
~~~
Bên này.
Thấy hai anh em đang bàn chuyện làm ăn, Tề Ái Phân cực kỳ vui vẻ.
Bà đắn đo một lúc, nhìn sang phía Giang Phúc Quốc, trông có chút cô đơn.
“Phúc Quốc, anh nói xem, nếu Nhị Ny ở đây thì tốt biết bao? Đi theo hai anh em, thế nào cũng hưởng phúc.”
Ánh mắt bà hơi đỏ, đưa tay xoa xoa: “Cũng không biết bây giờ đang chịu khổ ở chỗ nào!”
Giang Phúc Quốc trừng mắt với bà.
“Sao lại nhắc đến con bé?”
Lão lôi nhúm thuốc sợi, nhét vào trong tẩu thuốc, chầm chậm châm lửa, rít mạnh một hơi.
“Đi thì đi, coi như không có con bé!”
Giang Phúc Quốc hừ một tiếng, quay đầu đi, ánh mắt đỏ lên.
Tề Ái Phân nghe vậy, cũng lau nước mắt, thở dài, không nhắc lại.
~~~
Vừa ăn xong bữa sáng, hai cô bé mới rời giường.
Chuyện thứ nhất khi vừa thức dậy chính là tìm Giang Châu.
Thấy Giang Châu đang cùng Giang Minh đang dọn dẹp xe lừa, hai đứa con nít lập tức lao về phía Giang Châu.
“Ba ba!”
“Viên Viên nhớ ba lắm!”
Hai bóng người bé nhỏ, giang hai cánh tay nhỏ núc ních thịt, bay thẳng vào trong lòng của Giang Châu.
Hắn một tay một bé, nhẹ nhàng bế hai cô bé lên, nói: “Hai cô nhóc lười rời giường rồi?”
Nói xong dùng sống mũi nhẹ nhàng quệt lên quệt xuống trên gương mặt của hai đứa trẻ.
Hai đứa con nít bị chọc cười hihihi không ngừng.
Liễu Mộng Ly bất đắc dĩ qua đây, mang hai cô con gái đi rửa mặt chải tóc.
Giang Châu nhảy lên xe lừa, theo Giang Minh rời nhà.
Sáng sớm trời rất nóng.
Số lượng lươn giảm đi rất nhiều.
Nhưng cũng may Giang Châu đã chạy thông con đường mới.
Bên tiệm cơm quốc doanh gần đây nhu cầu đối với thịt thú rừng càng lúc càng lớn, mỗi lần Giang Minh đi một chuyến, lợi nhuận đều hết sức khả quan.
“Đây đây!”
Lúc xe lừa đi tới bên đầu cầu thôn Thủy Oa.
Giang Châu đã nhìn thấy hai anh em đứng ở bên cầu.
Dưới chân của bọn họ, những chiếc lồng đan bằng tre và đai nylon, bên trong căng phồng, có vẻ như chứa rất nhiều thứ.
“Nha, hôm nay sao anh lại tới?”
Triệu Trường Long nhìn thấy Giang Châu, lập tức kêu lên.
Trong khoảng thời gian này, qua đây làm ăn với bọn họ, đều là con lừa buồn chán Giang Minh này.
Một gậy đánh xuống không ra mấy cái rắm.
Nghẹn chết người đi được.
Nào giống như em trai ổng?
Chuyện gì cũng giỏi, là một nhân tài!
Giang Châu cười cười.
Xoay người nhảy xuống từ xe trên lừa.
“Trong khoảng thời gian này bận rộn quá, thế nào? Anh của anh có bớt tiền của các chú không!?”
Triệu Trường Long cũng cười theo.
Đi tới, móc từ trong túi một lúc mới móc ra 1 gói thuốc.
Là Hồng Tháp Sơn.
Chỉ là bao thuốc lá nhăn nhúm, không biết đã đặt ở trong túi quần cọ xát bao lâu.
Khi đưa tới gần, không ít sợi thuốc lá khô đã không còn.
Giang Châu hiểu.
Chỉ kiếm chút tiền lẻ, nào nỡ lấy ra hút chứ?
Đây đều dùng để đưa cho người khác hút!
Giang Châu khoát khoát tay, nói: “Anh không hút thuốc lá.”
Triệu Trường Long cũng không cảm thấy có gì, cười nhét gói thuốc lại vào trong túi.
“Ôi? Là anh sao?!”
Triệu Trường Hổ mang theo hai cái ni lông túi lớn qua, nhìn thấy Giang Châu, có chút buồn bực.
“Số thỏ rừng này, đến cùng anh bán thế nào? Sao tôi bán thì người ta lại không thu?”
Triệu Trường Hổ là người thẳng tính.
Có lời thì nói.
Trên thực tế lúc trước thu lươn, bọn họ theo chân Giang Châu Giang Minh lên huyện thành, mới phát hiện Cung Tiêu Xã đích thực thu lươn.
Mà lần này, Giang Châu lại bắt đầu thu thổ sản vùng núi.
Hai anh em lại bám theo nhìn.
Thì ra là đưa đến tiệm cơm quốc doanh.
Hai người tràn đầy lòng tin, ngay hôm sau, thu từ trong tay thôn dân mấy con chim trĩ thỏ rừng rồi đưa đến tiệm cơm quốc doanh.
Không ngờ đi vào một vòng.
Đồ không bán được, thảo một trận mắng, đầy bụi đất hiện ra.
Hai người giờ coi như mới hiểu, số hàng này của bọn họ, chỉ có thể bán cho Giang Minh Giang Châu.
Lúc trước Giang Minh mỗi lần tới.
Đều nghiêm mặt, cau có không nói lời nào, chỉ cân trọng lượng, trả tiền, rời đi.
Gặp người như vậy, hai người cũng không tiện hỏi nhiều.
Lúc này gặp Giang Châu.
Triệu Trường Hổ thật sự không kìm được.
Giang Châu nghe vậy cười.
“Đều là làm ăn, các chú cũng là người thông minh, chẳng lẽ không biết?”
“Việc buôn bán, từ lúc nào chỉ dựa vào tiền?”
Mạng giao thiệp, mới là trọng yếu nhất.
Triệu Trường Long trong nháy mắt liền hiểu.
Gã cười cười, thấy Triệu Trường Hổ còn muốn hỏi, lập tức đưa tay thúc y một cái.
“Ta hiểu được.”
Gã nói: “Em và em trai của em cũng không có ý đồ gì, chỉ muốn kiếm chút tiền, như thế nào cũng đều được!”
“Sau này nếu có chỗ dùng được, chỉ cần nói cho em biết một tiếng, chắc chắn đến ngay!”
Giang Châu nghe vậy, lập tức vui vẻ.
“Vậy thì vừa hay có chuyện cần đây!”
Hắn cười nói: “Anh vừa hay có một nhóm hàng cần đưa đến Nhiêu Thị, nếu hai chú muốn thì có thể chuyển giúp, một người một chuyến 2 tệ, có làm hay không?”