Triệu Sở Hồng cũng bối rối khi bị hỏi.
“Tôi, tôi cũng không biết!”
Cô cắn môi nói: “Chờ một chút! Tôi đi lấy từ điển!”
Triệu Sở Hồng nói rồi nhanh chóng đứng dậy, đi đến bàn của mình để mang từ điển sang.
Một cuốn sách dày.
Giang Châu cũng không vội.
Hắn đứng sang một bên, chờ cô tra từ điển.
Khoảng nửa giờ sau.
Triệu Sở Hồng đóng từ điển lại, nhìn Giang Chu với vẻ mặt kinh ngạc: “Bản dịch đúng hết! Sao anh biết nhiều từ tiếng Anh đến vậy?!”
Giang Châu thản nhiên cười nói: “Trước đây tôi tự học.”
Triệu Sở Hồng nghe vậy chỉ cảm thấy càng thêm xấu hổ.
Tự học mà còn học tốt đến như vậy, chả bù cho cô là một giáo viên tiếng Anh!
Thậm chí không bằng cả một người bán đề thi!
“Này, cô giáo Triệu, cái quyển sách giáo khoa kia…”
Trương Thanh đột nhiên vỗ đầu một cái.
Anh quay đầu nhìn về phía Triệu Sở Hồng nói: “Cái quyển sách giáo khoa lúc trước kia không phải là rất khó nhằn sao?! Có thể lấy ra để tiểu đồng chí này giúp chúng ta phiên dịch!”
Triệu Sở Hồng nghe vậy đôi mắt lại sáng lên.
Trước đây, nhà trường đã phải mất rất nhiều công sức mới có được một vài cuốn sách giáo khoa.
Nhưng mà lại có quá nhiều từ mới, tất cả đều là những từ có cấp bậc đại học, Triệu Sở Hồng không thể hiểu được.
Tuy điểm tiếng Anh chỉ chiếm 50% tổng điểm, nhưng tương lai thì chưa thể nói chắc được!
Chuẩn bị sớm một chút.
Tự nhiên là tốt hơn!
Cả ba nhìn Giang Châu đầy hy vọng.
Mí mắt của hắn nhảy lên.
Không phải hắn không muốn dịch.
Không có vấn đề gì với bản dịch, nhưng chắc chắn nó sẽ lãng phí thời gian!
Cũng may mấy người Trương Thành cũng là người thông minh.
Khi thấy Giang Châu có vẻ hơi do dự.
Anh vội vàng nói: “Tiểu đồng chí, đừng lo lắng, trường Khánh An của chúng tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ để cho anh lãng phí thời gian không công đâu! Anh chờ chút, tôi đến gặp hiệu phó viết giấy phê chuẩn! Lấy tiền!”
Nói xong, không đợi Giang Châu tỉnh táo lại.
Trương Thanh đã quay đầu chạy được quãng xa.
Triệu Sở Hồng đứng ở đó cũng vội vàng quay đi quay lại, xoa xoa hai tay vào nhau, cuống cuồng nói: “Tôi cũng đi xem một chút!”
Nói rồi cũng chạy mất.
Giang Châu: “…”
Được rồi.
Việc này nghĩa là gì vậy?
Trở thành người phiên dịch tạm thời sao?
Khoảng hai giờ sau.
Trương Thanh cùng Triệu Sở Hồng cuối cùng đã trở lại.
Hai người giờ mới có thời gian lau mồ hôi nhễ nhại trên trán.
Trương Thanh cầm trong tay một tờ giấy phê chuẩn, cậu giơ lên cho Giang Châu xem, cười nói: “Tiểu đồng chí! Làm xong rồi!”
Anh đi tới, Triệu Sở Hồng cũng tranh thủ thời gian ôm ba quyển sách giáo khoa tới.
Hai người dừng lại trước mặt Giang Châu, Triệu Sở Hồng đặt ba quyển sách giáo khoa xuống.
“Tiểu đồng chí, chuyện này tôi đã xin chỉ thị của hiệu phó. Phó hiệu trưởng cũng rất coi trọng công tác giáo dục của chúng ta, không nhiều lời liền lập tức phê chuẩn hết cho tôi!”
Trương Thanh cười nói, có chút ngượng ngùng liếc nhìn Giang Châu: “Chỉ là, thực sự có chút xin lỗi, trường học chúng ta vừa mới khôi phục việc giảng dạy, kinh phí có hạn, tài liệu giảng dạy này…”
Anh nói rồi dừng một lát rồi ngập ngừng liếc nhìn Giang Châu: “Mười tệ cho một cuốn sách, có được không?”
Trương Thanh là một giáo viên tốt.
Giang Châu cũng biết vài điều về Trương Thanh.
Năm đó Trương Thanh cũng được coi là một phần tử trí thức, nhưng anh lại trở về nông thôn, trở thành một thanh niên tri thức rồi bám rễ ở đây cho đến bây giờ.
Bởi vì anh thành gia lập nghiệp ở huyện Khánh An, thế nên sau khi trở thành thanh niên tri thức của thôn anh ta cũng không quay trở lại tỉnh, chỉ đơn giản ở lại trường làm giáo viên.
Một lòng dốc sức cho sự nghiệp giáo dục.
Hai năm trở lại đây, trường học mới được trùng tu, nhiều chỗ vẫn bị bỏ hoang.
Chỗ nào cũng cần tiền.
Giang Châu cũng biết.
Hắn mỉm cười, cầm lấy tờ giấy phê duyệt lên và nói: “Thành giao, mười tệ một cuốn thì mười tệ một cuốn.”
Trương Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Anh kích động đến mức xoa hai tay vào nhau, không biết nói gì cho tốt
“Ôi, cám ơn đồng chí nhiều! Lãng phí thời gian của anh rồi!”
Học sinh trường của trung học Khánh An nhất định sẽ biết ơn anh!”
Đôi mắt của Triệu Sở Hồng lúc này đã đỏ hoe.
Cô vừa áy náy lại vừa cao hứng.
Liên tục nói lời cảm ơn.
Giang Châu cầm lấy ba quyển sách giáo khoa lại cầm cả phiếu phê duyệt, rồi hẹn hai người sẽ giao sách giáo khoa trong một tuần, sau đó xoay người rời đi.
Thực ra.
Giang Châu cũng có tư tâm.
Trước đó hắn đã đánh giá thấp việc thiếu thốn trong mục giảng dạy tiếng Anh ở thời đại này.
Giờ nhìn lại, trong lòng hắn cũng đã có ý tưởng sơ bộ.
Sách giáo khoa đã có trong tay.
Chuyện đầu tiên là hắn sẽ dạy lại cho vợ trước.
Mặc dù kỳ thi tuyển sinh đại học năm 1983, điểm thi môn tiếng Anh chỉ cần 70%.
Nhưng nếu muốn đạt điểm cao trong đống 120 điểm, thì đó chắc chắn điểm môn tiếng Anh là một lợi thế lớn.
………………
Giang Châu trở về nhà.
Trời cũng sập tối.
Trời có một mảnh âm u, ước chừng sắp mưa.
Khi tới gốc cây đa lớn ở đầu làng, hắn thấy Liễu Mộng Ly đang cầm ô lo lắng nhìn về phía bên này.
Ở thời đại này
Về cơ bản đều dùng ô dầu để che.
Nhìn thấy Giang Châu trở về, ánh mắt Liễu Mộng Ly sáng lên, cô lập tức bước tới chào đón.
“Sao giờ anh mới về?”
Cô thì thào nói: “Mẹ đang làm sủi cảo, chỉ đợi anh về là bỏ vào nồi. Trời sắp mưa mà anh lại không mang ô, lỡ bị dính nước mưa rồi bị cảm thì sao?”
Giang Châu nghe vậy liền mím môi mừng rỡ.
Hắn cầm lấy chiếc ô dầu từ tay cô.
Nhìn lên cái ô dầu một chút.
Ước chừng là anh cả Giang Minh mua nó.
Có mùi dầu tung.
Nan dù làm từ trúc, được quấn bằng sợi bông đen mịn, hội tụ tại đỉnh ô.
Giấy được tẩm dầu tung, rồi dán hai mặt lại với nhau rồi phủ lên khung ô.
Một chiếc ô dầu tung thế là đã được hoàn thành.
“Anh không sợ trời mưa.”
Giang Châu cười nói.
Ngay khi hắn nói vậy, ông trời đã đáp lại bằng vài giọt mưa nhỏ rơi xuống.
Từng hạt mưa rơi xuống chiếc ô, lăn tròn rồi rơi xuống đất.
Liễu Mộng Ly ngẩn người hỏi:
“Vì sao”
Trời đã mưa rồi.
Nếu mà cô không đến, hắn về nhà nhất định sẽ mắc mưa!
Giang Châu một tay cầm ô, tay còn lại rất tự nhiên kéo vai cô lại.
Sau đó.
Hai người sánh vai cùng nhau về nhà.
“Bởi vì……”
Giang Châu mỉm cười, hơi dài giọng, ghé vào bên tai cô nói nhỏ: “Vợ anh sẽ tới đón!”
Mưa rơi lất phất.
Những đám mây đen phía chân trời chồng chất lên nhau mà đến.
Từng giọt nước rơi xuống mặt ô, thanh thúy mà dễ nghe.
Giọng điệu của Giang Châu hòa với mưa ẩm trên núi, thấm sâu vào trái tim Liễu Mộng Ly.
Cô ngửa đầu.
Nhìn Giang Châu.
Chỉ thấy Giang Châu khẽ nhếch miệng cùng với những đường nét cứng cỏi trên mặt hắn.
Tim cô bất giác đập nhanh mà không rõ lý do.
………………
Về đến nhà.
Trời đã tối hẳn.
Mưa đang rơi xối xả.
Tề Ái Phân cùng đám người Giang Phúc Quốc đang ngồi dưới mái hiên, còn Giang Minh đang chăm sóc lừa trong chuồng.
Diêu Quyên đang nghiêm túc chăm chú nhìn Giang Hạo Minh làm bài tập.
Nghe thấy tiếng cửa mở.
Diêu Quyên lập tức quay đầu về phía Tề Ái Phân nói: “Mẹ! Tiểu Châu cùng em dâu về rồi!”
Đoàn Đoàn Viên Viên mừng rỡ chạy ra khỏi phòng.
“Ma ma!”
“Ba ba!”
Cánh tay nhỏ mũm mĩm mở rộng ra, muốn ôm.
Hiện tại Đoàn Đoàn Viên Viên đã ba tuổi.
So sánh với những đứa nhỏ khác trong thôn, cả về giọng nói lẫn chiều cao, thì đều trưởng thành chậm hơn một chút.