Lúc còn ở Phí Thành, Vu Tự Thanh dường như đã nói trước với Giang Châu.
Chuyện đổi tên Xưởng may Thanh Thanh, chú muốn chạy một chuyến quan hệ trong trấn.
Còn có dọn dẹp vệ sinh…
Bảo Giang Châu đợi hai ngày lại đi Phí Thành.
Giang Châu thầm hiểu.
Chuyện may trang phục, không thể gấp được.
Ngày hôm sau.
Trời chỉ vừa hửng sáng.
Giang Phúc Quốc đã thức dậy đi lại trong sân.
Chân của ông tuy đã tháo thạch cao, nhưng muốn làm việc chân tay giống như trước, vậy còn lâu mới làm được.
Giang Minh dặn dò ông nghỉ ngơi nhiều.
Giang Phúc Quốc nào có rỗi rãnh?
Sáng sớm, bèn chuẩn chị cùng Tề Ái Phân ra đồng.
Sau khi trở về, trời đã sáng choang, hai người lại ra đồng nhà mình, bắt chuyện với những người đang cày thuê cho nhà mình.
Giang Minh đi Cung Tiêu Xã mua đồ.
Diêu Quyên cũng đi theo hỗ trợ.
Thế cho nên, Giang Châu sáng sớm mở mắt ra, chỉ nghe thấy cả ngôi nhà hoàn toàn yên ắng.
Hắn rửa mặt xong xuôi.
Đi vào phòng bếp.
Phát hiện mâm thức ăn dưa muối cùng bánh màn thầu được đậy lồng bàn kỹ càng.
Trong nồi còn có cháo trắng.
Chậc, hương vị ngọt ngào lại mềm nong.
Liễu Mộng Ly cùng hai cô con gái cũng đã thức dậy ngồi quanh bàn ăn.
Một nhà bốn người ăn sáng.
“Giang Châu.”
Liễu Mộng Ly ngẩng đầu nhìn hắn, dừng một chút, mở miệng nói: “Tiếng Anh… em còn chưa hiểu lắm, lát nữa anh dạy em, có được không?”
Giang Châu gật đầu.
Hắn cười cười, nói: “Ngày hôm nay cũng không có việc gì, chúng ta hãy ôn tập bài học.”
Giang Châu nói, đứng dậy chuẩn bị dọn dẹp chén đũa.
Nhưng Liễu Mộng Ly động tác nhanh hơn hắn.
“Để em.”
Cô nhẹ giọng nói.
“Mấy ngày nay anh vất vả quá rồi.”
Giang Châu cảm thấy ấm áp, gật đầu.
Sau khi đứng dậy, mới nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân cộp cộp cộp.
“Ba ba! Đây đây! Cho! Cho ba ba!”
Đoàn Đoàn chạy tới trước tiên, vươn cánh tay nhỏ bé núc ních thịt cầm theo hai quyển sách.
Viên Viên thì vóc dáng thấp hơn chút.
Thở hổn hà thở hổn hển cầm sách, trên trán toát ra một lớp mồ hôi hột.
“Ba ba, đọc sách, đọc sách nha! Viên Viên cũng phải đọc ~ “
Hai tiểu bảo bối.
Một trước một sau nhào vào trong lòng của Giang Châu.
Hắn bế trọn hai cô con gái đáng yêu lòng mình.
Hai cô con gái bé bỏng vừa thơm vừa mềm, bây giờ vóc dáng tăng lên rất nhanh.
Con nít đúng là lớn rất nhanh.
Hai cô bé mặc hai chiếc váy hoa, trước kia mép váy dài đến cẳng chân, giờ đã lên ngang đầu gối rồi.
“Ở đâu, cho, cho ba ba ~ “
“Viên Viên, học bài, cũng muốn học bài ~ “
Hai ngày này.
Liễu Mộng Ly luôn đọc sách, hai đứa con nít cũng bắt chước, tuy chưa biết chữ, nhưng lại có thể dùng đầu ngón tay, đến số từ một đến mười.
Giang Châu mang theo hai đứa trẻ ngồi trên bàn.
Hắn mở ra sách giáo khoa.
Là một quyển giáo tài chính trị.
Vào thời đại này, giáo tài không chi tiết và chính xác như như hậu thế.
Nhất là đầu thập niên tám mươi, rất nhiều thứ đang biên soạn, hiếm có thứ nào hoàn chỉnh.
Mà thứ trong tay là sạch chính trị.
Lại viết đầy chú thích của Liễu Mộng Ly.
Những việc lớn nhỏ của mỗi năm, có một số bổ sung như chủ quan về chính trị.
Liễu Mộng Ly đều dùng bút chì màu xám nhạt, viết ngay ngắn xuống dưới.
“Đây là en bổ sung thêm.”
Liễu Mộng Ly đi tới, hai tay xoa xoa ở trên tạp dề, cười nói: “Giáo tài nói quá ít, phạm vi sát hạch khá rộng, anh nên ghi nhớ hết những thứ này…”
Cô dừng một chút, con mắt sáng trong suốt nhìn Giang Châu: “Nhất định có thể thi đậu đại học!”
Giang Châu gật đầu.
Là một người trọng sinh.
Hắn không hề cảm thi vào đại học trong thời đại này là một ngọn núi lớn không thể vượt qua.
Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền.
Giang Châu tiếp tục nghiêm túc lật xem giáo tài.
Liễu Mộng Ly thì cầm giấy bút, dạy Đoàn Đoàn Viên Viên viết chữ.
Hai đứa con nít viết rất nghiêm túc.
Thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Giang Châu.
Buổi sáng ánh mặt trời ấm áp lại ôn hoà, rơi vào trên thân thiệt ấm áp.
Một nhà bốn người, bầu không khí yên tĩnh lại tươi đẹp.
“Đây là sách ngữ văn?”
Giang Châu cầm lấy một quyển sách ngữ văn.
Đang chuẩn bị mở ra.
Bên kia, Liễu Mộng Ly đang cúi đầu chợt nhớ tới điều gì đó, vội đưa tay qua muốn ngăn cản.
“Cái đó, Giang Châu, chờ đã!”
Cô vội hô.
Nhưng mà.
Đã muộn.
Giang Châu cầm lấy sách ngữ văn, mở ra, nhanh chóng nhìn thấy một trang giấy kẹp ở trang tiêu đề.
Trên giấy nháp màu vàng nhạt.
Ba chữ tiếng Anh màu xám nhạt được viết ngay ngắn trên đó.
Nét chữ rất tinh tế, đặt bút mạnh mẽ.
Chính là câu mà lần trước Giang Châu viết — “I love you.”
Giang Châu nheo mắt lại.
Trong đầu, bỗng nhiên hiện lên một loại cảm thụ khác thường.
Tờ giấy nháp này, các cạnh đã bị sờn và bị cong
Bên cạnh ba chữ tiếng Anh, vẫn có thể thấy một số vết tích bắt chước viết.
Đó là chữ viết của Liễu Mộng Ly.
Rõ ràng.
Tờ giấy nháp này.
Cô thận trọng cất kỹ, lại lật xem vô số lần.
“Cái đó… em chỉ muốn học tiếng Anh…”
Liễu Mộng Ly mặt đỏ lên, muốn giải thích.
Cô có chút ngượng ngùng.
Có loại cảm giác cố muốn che giấu bí mật bị nhìn thấu.
Trong lúc nói chuyện.
Cô lặng lẽ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Giang Châu.
Đã thấy hắn đang cười tủm tỉm nhìn mình.
“Chứ này! Đoàn Đoàn biết!”
Trong lúc bầu không khí giữa hai người có chút vi diệu.
Đoàn Đoàn vẫn cúi đầu bỗng nhiên nhìn lại.
Cô bé vươn cánh tay nhỏ núc ních thịt, chỉ chỉ phía trên chữ, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ chăm chú nhìn Giang Châu.
Giang Châu vui vẻ hỏi con gái:
“Vậy sao?”
“Đúng vậy đúng vậy!”
Đoàn Đoàn gật gật cái đầu nhỏ: “Là ma ma dạy Đoàn Đoàn! I love you ~~ “
Cô bé nói.
Nói xong lập tức nhoẻn miệng cười.
Hướng về phía Giang Châu nói: “Ba ba, I love you ~ “
Trái tim của Giang Châu như ngừng đập.
Đồng ngôn đồng ngữ, vô cùng chân thành thiết tha.
Rõ ràng là thời khắc hạnh phúc, song hốc mắt của hắn lại cay cay.
Viên Viên cũng nhe răng cười đến tít cả mắt.
Quỳ gối trên băng ghế, cố sức ưỡn người lên, nhìn về phía Giang Châu.
“Ba ba, Viên Viên, I love you ~ “
Giang Châu chóp mũi cay quá.
Vội kìm nén giọt lệ sầu, đưa tay sờ sờ lần lượt đầu của hai cô con gái mà hắn yêu thích hơn cả mạng sống.
“Ba ba biết rồi.”
Giang Châu nhẹ giọng cười nói.
Đời này, trọng sinh, rất đáng!
~~~
Ở nhà chơi với con hai ngày.
Giang Châu cũng chăm chỉ đọc sách hai ngày.
Trên thực tế.
Ngay khi nghe thấy Giang Châu nói muốn học hành, Giang Minh cùng Giang Phúc Quốc cũng không cho là thật.
Dù sao, chuyện học hành, dựa vào mệnh.
Bọn họ cảm thấy không chừng bị Giang Minh Phàm hoặc là người trong thôn nói vài câu xúc óc, Giang Châu mới nói muốn học hành.
Nhưng nào ngờ, trong thời gian hai ngày, Giang Châu thức dậy sáng hơn cả gà, ngủ thì còn muộn hơn cả chó.
Mỗi ngày đều xem sách.
Ngay cả Tề Ái Phân làm thịt kho tàu gọi hắn ăn, cũng không nhúc nhích!
Giang Phúc Quốc cùng Giang Minh dù sao cũng là người một nhà.
Lúc này xem như mới ý thức được, Giang Châu nói muốn đi thi đại học, là chuyện nghiêm túc.
Thấy Giang Châu hăng hái như vậy, Giang Phúc Quốc vừa mừng lại vừa lo.
Vui chính là con trai út của mình, cũng biết biết chăm chỉ nỗ lực ganh đua với đời!
Còn lo là thi đại học khó như vậy!
Phần mộ tổ tiên của lão Giang gia bọn họ bốc khói xanh mới ra một Giang Minh Phàm.
Phần mộ tổ tiên còn có thể bốc khói xanh lần thứ hai sao?
Lỡ như không thi đậu.
Chẳng phải sẽ bào mòn nhiệt huyết của thằng con sao?