Về sau vạn nhất ngay cả việc làm ăn cũng không có hứng thú thì làm thế nào bây giờ?
Giang Phúc Quốc tiếp tục lo lắng.
Lo lắng đến mức ông hút thêm một điếu thuốc nữa.
Sáng nay.
Lúc Giang Phúc Quốc vẫn đang ngồi xổm trước cửa cửa, suy nghĩ xem nên làm gì.
Thì Giang Châu đã thức dậy.
Hôm qua hắn đã lên huyện Nhiêu Bình.
Nhận nốt tiền hàng đến từ Bình ca.
Sáng sớm hôm nay, hắn chuẩn bị đến Phí Thành tìm Vu Tự Thanh.
Giờ là thời điểm bắt đầu công việc.
Để chuẩn bị sẵn đợt hàng đầu tiên trước tháng 6!
“Bố, con đi ra ngoài đây!”
Giang Châu căn bản là không biết trong lòng Giang Phúc Quốc đang rối bời.
Hắn bọc bó tiền gọn gàng vào quanh thắt lưng, sau đó bước ra khỏi cửa rồi chào hỏi Giang Phúc Quốc.
Giang Phúc Quốc hơi khựng lại một chút.
Ông đột ngột đứng dậy, vô thức thốt lên: “Tiểu tử, đợi đã!”
Giang Chu dừng lại tại chỗ, nhìn về phía Giang Phúc Quốc, hồ nghi ngờ: “Bố, sao vậy? Bố hết thuốc lá rồi?”
Hắn cười nói: “Thuốc con mua về đều để cả ở chỗ anh cả, bố muốn hút thuốc thì gặp anh cả!”
Giang Phúc Quốc trừng mắt nhìn hắn.
“Lão tử đang hút thuốc lá sợi ngon! Ai quan tâm đến Hồng Tháp Sơn của ngươi chứ?!”
Ông hừ một tiếng, lại nhét thêm thuốc lá sợi vào tẩu, rít hai hơi rồi nói với giọng buồn bực: “Tính toán lo toan hết chưa? Ngươi thực là muốn đi học chứ?”
Giang Châu cười cười gật đầu.
“Ừm, bố đừng lo lắng, trước khi đi kinh đô con sẽ thu xếp tốt cho bố với anh cả, thuốc cũng sẽ chuẩn bị đủ cho bố hút!”
Hắn cười nói.
“Tên tiểu tử thối này! Chữ còn chưa viết được đủ tám nét! Lại cứ thích đi học!”
Giang Phúc Quốc trừng mắt với Giang Châu tức giận nói: “Sao ngươi lại không sợ người ta chê cười chứ hả?!”
Giang Châu không nói gì.
Giang Phúc Quốc nghĩ một chút rồi đứng lên, gõ gõ tẩu thuốc, nói: “Chăm chỉ học tập là được, lão tử ủng hộ ngươi, nếu thật sự không kiếm được tiền cũng không sao, chân lão tử giờ tốt rồi có thể nuôi được cái gia đình này, nghe không?”
Người sống vì khí chất.
Giang Phúc Quốc sợ đứa con út của mình không vào được đại học, một việc không được thông thuận sẽ phế đi cả đời.
Những năm nay xảy ra không ít chuyện này.
Đều vì đọc sách mà phát điên.
Giang Châu biết rằng đây là cha quan tâm đến mình.
Lập tức mở miệng cười toe toét.
“Thành giao! Con yên tâm rồi! Dù sao nếu thi không đỗ thì vẫn còn chỗ để về ăn bám!”
Hắn nói xong liền rời đi.
Mặt Giang Phúc Quốc lúc xanh lúc lại trắng.
Ý ông nói không phải như thế này!
“Ăn bám sao?”
Ông lẩm bẩm một lần nữa rồi hung hăng nhổ một ngụm nước bọt xuống đất.
“Ăn cái con mẹ ngươi ấy!”
~~~
Lúc đến Phí Thành là đã hơn 9 giờ sáng.
Mặt trời đang chiếu những tia nắng gay gắt.
Giang Châu gặp Vu Tự Thanh tại cổng nhà máy may Thanh Thanh.
“Chú Vu!”
Giang Châu mỉm cười vẫy tay với Vu Tự Thanh từ xa.
Mắt Vu Tự Thanh sáng lên, ngay lập tức chạy tới.
“Ồ, cậu đã tới rồi!”
Mặc dù hai người đã gặp mặt và nói chuyện vào sáng nay, nhưng Vu Tử Thanh luôn cảm thấy có chút bất an sau khi trở về.
Tựa như là… một giấc mơ.
Cái xưởng may này giống như một củ khoai lang nóng bỏng tay, thế mà ông thực sự đã bán được nó!
“Đây là số dư còn lại.”
Giang Châu không phải là người hàm hồ.
Lúc này hắn cùng Vu Tự Thanh bước vào xưởng may, đóng cổng sắt, dỡ những cục tiền được buộc trên người xuống.
Mấy chồng tiền chất lên cao như một ngọn núi.
Vu Tự Thanh khẩn trương đến mức thậm chí tay đều đang run rẩy.
“Chú à, số tiền này chú cứ cầm trước để trả nợ vay nặng lãi đi.”
Giang Châu nói.
Vu Tự Thanh sửng sốt rồi lập tức lắc đầu.
“Không gấp, không gấp!”
Ông nói: “Trong hôm nay trả hết tiền là được! Cháu đã giúp chú một cái ơn lớn như vậy, không thể bảo cháu đợi ở đây được!”
Vu Tự Thanh nhìn chằm chằm vào Giang Châu, vẻ mặt có chút kích động nói: “Lúc cháu điều hành xưởng may, có gì chú có thể giúp cứ nói! Chú là người không thích mắc nợ ân tình! Ngàn vạn lần chớ khách khí! “
Giang Châu gật đầu.
Để Vu Tử Thanh cất kỹ số tiền, Giang Châu mới nói: “Chú à, thứ xưởng may bây giờ thiếu nhất là người, cháu cần một số nữ công nhân, tốt nhất là nhanh tay lẹ mắt, để bọn họ giúp xử lý lô vật liệu bằng lụa mỏng này. “
Khóe miệng Giang Châu nở một nụ cười.
Thực ra.
Về lô quần này, hắn có phần nắm chắc.
Từ nguyên liệu đến thành phẩm.
Tất cả những gì hắn phải làm bây giờ là kiếm được khoản tiền đầu tiên để mua nguyên liệu thô.
Bây giờ là đầu năm.
Đây là thời điểm để các doanh nghiệp nhà nước khởi sắc.
Đặc biệt là các nhà máy dệt, xưởng may….
Một lượng lớn lao động nữ sẽ tìm được việc làm.
Sức tiêu dùng của phụ nữ tăng nhanh chóng cũng thúc đẩy sự phát triển của các xưởng may.
Bởi vậy.
Tốc độ đổi mới chỉ riêng về phần chất vải thôi cũng đã đặc biệt nhanh.
Lụa mỏng, vải vóc, voan…
Chưa kể những họa tiết hoa văn trên đó.
Họa tiết chấm bi, hoa, ô vuông, kẻ sọc… đều nổi lên như nấm sau mưa, tranh nhau tỏa sáng tại thời đại ngày nay.
Điều này cũng dẫn đến việc các loại vải cũ bị đào thải.
Không kể những thứ liên quan khác.
Giống như loại vải georgette chấm bi được chất đống trong nhà kho của Nhà máy may Thanh Thanh này, chất liệu này mới được phát triển hơn một tháng, nhưng giờ nó đã phổ biến khắp toàn bộ Phí Thành.
Phóng tầm mắt nhìn ra ngoài.
Tất cả áo sơ mi đều dùng vải georgette chấm bi đỏ và trắng.
Lần nào bán cũng cháy hàng!
Mà bây giờ, thị trường về cơ bản đã bão hòa.
Muốn dùng loại vải georgette chấm bi này may quần áo để bán, e rằng sẽ hơi khó tiêu thụ.
~~~
Mà mục tiêu lần này của Giang Châu là lô vải kaki ế hàng kia.
Hắn nhớ rõ.
Vào mỗi mùa xuân, nhà máy Dệt may số 1 của Phí Thành sẽ đổ một đợt hàng tồn kho.
Bán ra với giá rất thấp.
Số tiền bán được sẽ bổ sung vào trong quỹ nhỏ của nhà máy, hoặc là làm dày thêm các khoản phúc lợi cho nhân viên trong năm mới.
Ở thời đại này, các doanh nghiệp nhà nước cũng ngầm hiểu với nhau về cách tiêu thụ kia.
Sở dĩ Giang Châu nhớ rõ về lô vải kaki kia là do kiếp trước hắn đã đọc trên báo.
Lúc đó đã gần đến Tết Trung thu.
Một nhà máy dệt Quốc Doanh đã viết một bài đăng báo.
Rằng đợt hàng vải kaki kia được bày bán công khai, để tăng thêm phần phúc lợi cho nhân viên trong dịp Tết Trung thu, v. v.
Giá nó thấp đến khủng khiếp.
Hắn tính toán thời gian, chắc mẩm lô vải này vẫn đang được cất trong kho.
Trong lòng Giang Châu có một ý tưởng.
Kiểu dáng quần tây của hắn tuyệt đối sẽ được hoan nghênh, cho dù là chất liệu vải kaki nâu đơn sắc thì cũng có thể tạo nên những chiếc quần ống loe đẹp đẽ và sắc nét nhất.
Vì thế.
Cái lô vải kia.
Hắn nhất định phải đoạt được!!
“Cháu trai lớn?”
Vu Tự Thanh dừng lại.
Hiển nhiên là giờ mới kịp phản ứng.
Ông nhìn chằm chằm vào Giang Châu, vô thức duỗi tay không tin chỉ về phía kho hàng, có chút không dám tin hỏi:
“Ý cháu là đống vải georgette để trong kho kia á?”
Vu Tự Thanh nhíu chặt lông mày nói: “Chất liệu đấy đã lỗi thời, Phí Thành cũng không thịnh hành kiểu dáng và họa tiết này nữa!”
Sợ Giang Châu không tin.
Vu Tự Thanh liền nói thêm: “Chú đã làm áo sơ mi, váy hai dây, cả đầm nữa, đều không bán được! Hiện tại tất cả đều vứt trong kho!”
Đây đều là những biện pháp bổ cứu Vu Tự Thanh lúc trước nghĩ ra.
Lúc trước, khi bắt đầu cuộc chiến giá cả với Trần Đông Thăng, cũng là về việc sản xuất áo sơ mi.
Đối phương ép giá tới cực thấp.
Khiến cho Vu Tự Thanh phải bù tiền vào đến tán gia bại sản.
Sau cùng Trần Đông Thăng cuối cùng cũng đã tăng giá, nhưng thị trường lúc ấy cũng đã tiến gần đến mức bão hòa.
Sau đó, Vu Tự Thanh cũng đã làm ra những kiểu trang phục khác, nhưng lại không được ưa chuộng lắm.
Giang Châu nghe vậy liền vui mừng.