Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 238: Chủ sạp Diệp Lâm Lâm



“Làm sao vậy? Ai nha! Cửa sao vậy?! Nguy rồi! Gặp phải kẻ trộm rồi! Con mẹ nó!”

“Những một nghìn tệ lận đó! Toàn bộ gia sản của hai chúng ta đều ở bên trong!”

~~~

Hầu Tử giật mình tỉnh giấc.

Vội vã ngồi bật dậy.

Giang Châu cột tiền ở trên người, thấy sắc mặt của Hầu Tử trắng bệch, hắn bất đắc dĩ vén chăn lên, chỉ chỉ tiền cột ngang hông mình.

“Ở chỗ này.”

Hắn nói.

Hầu Tử thở phào.

Gã chảy mồ hôi lạnh đầy người, vội mặc quần áo tử tế, lại chuyển đi cái tủ mà Giang Châu dùng để chận cửa, xong xuôi mới mở cửa, lò đầu nhìn ra bên ngoài.

Đã thấy tại cánh cửa ở hướng nghiêng đối diện đang mở toang, một người đàn ông dựa vào cánh cửa hút thuốc, mắt đỏ, nước mắt rơi lã chã, sắc mặt tái nhợt kinh người.

Một người khác vẫn còn đang đầu đầy mồ hôi tìm kiếm.

Nhưng mà cửa đã bị người ta cạy ra.

Đồ đạc bên trong bị lật banh chanh.

Vừa nhìn biết là bị trộm.

Trong phòng có chút mùi rượu, không ít người mở cửa, đều tới vây xem.

Hầu Tử nghe ngóng trong chốc lát, lúc này mới lùi người lại, quay đầu nhìn Giang Châu, nhỏ giọng nói: “Dường như là lần đầu tiên tới Dương Thành, gom góp được 1,000 tệ, chuẩn bị mua quần áo trở về, kết quả bị trộm.”

Gã trông có chút thổn thức.

Bỗng nhiên hiểu nguyên nhân Giang Châu mua hai ổ khóa.

Giang Châu không nói chuyện.

Hai người giờ cũng đã bị mất ngủ.

Đứng dậy, rửa mặt qua loa, hai người mỗi người cõng một bao quần lớn rời phòng trọ.

Như trước khóa kỹ cửa, lúc đi ngang qua hai người đáng thương kia, Giang Châu khẽ liếc họ.

Hai người đàn ông trung niên, ăn mặc bình thường, lúc này ngồi bệt dưới đất, chiếc áo cổ tròn ngắn tay đã ướt đẫm.

Giang Châu cùng Hầu Tử rời đi.

Ăn qua loa bữa sáng, hai người đi thẳng đến phố Cao Đệ.

Lúc này mới hơn 7 giờ sáng, nhưng phố Cao Đệ cũng đã vô cùng náo nhiệt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 265

Phố Cao Đệ.

Con phố đầu tiên ở Trung Quốc cho phép bán quần áo trong chợ nông sản.

Đã xuất hiện từ thời nhà Tống, sau một thời gian đìu hiu, vào thập niên 80, chính thức thành lập.

Trên cổng tò vò của phố Cao Đệ, treo biển hiệu — “chợ hàng công nghiệp Phố Cao Đệ”.

Con phố này, dài 500 mét, rộng khoảng 7 mét, hai bên đường phố dày đặc “Xe bán thức ăn đường phố”.

Chủ của nhóm xe bán thức ăn đầu tiên, phần lớn là cư dân của phố Cao Đệ, hầu hết là những thanh niên thất nghiệp.

Bởi vì không tìm được việc làm, nên chỉ đành bán quần áo và các mặt hàng khác, trở thành nhóm cá thể đầu tiên.

Lúc này phóng tầm mắt nhìn quanh.

Các gian hàng đều dựng bằng những giá đỡ bằng tre, sắt đơn sơ.

Lại phủ thêm một lớp màng nylon.

Nhưng khác với sự hăng say làm ăn của các thế hệ sau, vào thời đại này những thanh niên thất nghiệp làm kinh doanh lại có phần khiêm tốn hơn.

Dù sao dưới cái nhìn của bọn họ, bày sạp ở phố Cao Đệ, là bởi vì không tìm được việc mới phải làm như vầy.

Nào có thể so với làm công chức, ăn cơm nhà nước?

Vừa ổn định lại ung dung.

Những kẻ trải đời lọc lõi biết cái lợi khi bày sạp bán, ai nấy đều hăng hái bán hàng.

Mà đám thanh niên trẻ tuổi, người nào người nấy đều cúi đầu, có dứa còn ngồi xổm phía dưới sạp, chỉ lộ ra nửa cái đầu.

Thấy người quen đến, vội trốn tránh để tránh khỏi xấu hổ.

Điều này cũng khiến cho lúc Giang Châu cùng Hầu Tử tiến vào, nhìn thấy không ít sạp hàng đang bán, nhưng không nhìn thấy người, lại gần nhìn, mới phát hiện hoặc ngồi xổm hoặc ngồi ghế ở phía sau.

Giang Châu đưa cái bao lớn trên người cho Hầu Tử.

Căn dặn gã ở ngoài chờ mình.

Lúc này hắn mới đi tới, đi dạo vài cái sạp, phát hiện lúc này mặt hàng tiêu thụ chạy nhất, quả nhiên là quần ống loa.

“Ông chủ?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 58: 58: Sắp Sinh

Giang Châu cười vươn tay, gõ lên sạp hàng một cái.

Chủ sạp là một cô gái, lúc này đang ngồi xổm, lộ ra nửa gương mặt.

Thấy có người tới, lúc này cô mới đứng lên, liếc nhìn Giang Châu.

“Mua gì đây?”

Cô cao giọng nói: “Bán chạy nhất là quần ống loa! 16 tệ một cái! Có muốn hay không?”

Giang Châu nhìn lướt qua.

Phát hiện phía sau cô, có rất nhiều quần áo được treo trên hàng rào thép gai.

Áo sơ mi lụa, váy georgette, còn có một số áo ngắn tay chấm bi với đường viền cổ tròn hoặc cổ trái tim.

Đều là kiểu dáng thời thượng nhất hiện nay.

Cô gái nhỏ này, ánh mắt không sai.

Giang Châu lắc đầu, vươn tay, hướng về phía cô nói: “Ta muốn thuê quầy hàng, chỉ một ngày, có được không?”

Cô gái sửng sốt.

Nhỏm dậy, ngẩng đầu nhìn Giang Châu: “Anh muốn thuê sạp của tôi sao?”

Giang Châu gật đầu.

Hắn đã quan sát cả con phố.

Cô gái này trông điềm đạm nho nhã, nội liễm nhất, có nhà buôn qua đây mua quần, trả giá, cii cũng sẽ chấp nhận.

Trái hồng cũng chuyên chọn bóp trái mềm.

Giang Châu cũng không ngoại lệ.

Cô gái nhỏ mấp máy môi, có vẻ như đang bối rối.

Giang Châu cười cười, vừa chỉ chỉ đống áo quần sau lưng cô.

“Những áo quần này của cô, tôi mua hết, còn về tiền thuê sạp, một ngày trả cho cô 10 tệ, cô ở lại đây tiện thể giúp một tay, thế nào?”

10 tệ, cho thuê cửa hàng một ngày, còn mua hết áo quần của cô!

Cô gái cực kỳ động tâm.

Giang Châu thấy cô còn do dự, lập tức cười nói: “Kiếm tiền có gì đáng xấu hổ? Kiếm sống dựa vào nỗ lực của mình, vinh quang nhất.”

Cô gái lập tức bị thuyết phục.

Cô gật đầu, nhìn Giang Châu, nói: “Thôi được, cho anh thuê sạp hàng này một ngày, 10 tệ, còn những áo quần này, anh đều muốn, đúng không?”

Giang Châu thở phào.

“Đúng, cô tính tiền đi, tôi sẽ trả tiền cho cô ngay.”

Hắn nói, lại tự giới thiệu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Tôi tên Giang Châu.”

Cô gái mừng ra mặt.

Cầm gậy móc quần áo, lấy xuống tất cả quần áo móc trên hàng rào thép gái đằng sau.

“Giang đồng chí chào anh, tôi tên Diệp Lâm Lâm.”

Diệp Lâm Lâm là người thông mình, lập tức vừa đếm áo quần vừa tính tiền.

Đầu thập niên tám mươi, quần ống loa ở phố Cao Đệ xem như là quần bán chạy nhất, giá mua vào rất đắt, cái nào có chất vải tốt một chút, cũng phải 10 tệ trở lên.

Vì vậy nếu như buôn đi bán lại đi Phí Thành, một cái quần ít nhất 20 tệ.

Không ít người cũng mua không nổi.

Quần ống loa của Giang Châu bán 10 tệ một cái ở Phí Thành, bán chạy như điên.

Nhưng đồ nữ lại rẻ hơn không ít.

Trên cơ bản đơn giá đều trong khoảng 4 tệ.

Ngoại trừ một số cái có chất vải cực kỳ tốt, ví dụ như vải georgette và lụa, trên cơ bản đều có giá khoảng 7 tệ.

Tổng cộng số áo quần là 26 món.

Diệp Lâm Lâm kiểm kê xong xuôi, báo giá: “Tổng cộng là 126 tệ!”

Giang Châu cũng nghiêm túc.

Lập tức trả tiền, tiện thể thanh toán luôn cả tiền thuê sạp.

Thấy Diệp Lâm Lâm muốn gói những bộ đồ này, Giang Châu vội ngăn cản cô.

“Không cần gói, treo hết lên lại dùm tôi.”

Hắn thò đầu nhìn về phía trong cửa hàng, hỏi: “Chỗ cô còn dư móc áo không?”

Diệp Lâm Lâm dù không rõ Giang Châu muốn làm gì, nhưng vẫn khom người xuống, từ dưới sạp lấy ra một cái thùng carton.

“Có đây, đều là móc áo.”

Cô nói: “Anh cần sao?”

Giang Châu vui vẻ nói:

“Ừm, cô giúp tôi treo lại số áo quần này, tôi sẽ trở lại.”

Nói xong, Giang Châu xoay người rời đi.

Diệp Lâm Lâm vừa mới treo quần áo xong, Giang Châu đã mang theo Hầu Tử tới.

Thấy cô gái xinh đẹp, mặt của Hầu Tử đỏ rần.

Gã lúng ta lúng túng, xoa xoa tay, đứng bên Giang Châu, lâu lâu lại lén liếc nhìn Diệp Lâm Lâm.

“Hầu Tử, lấy quần ra.”

Giang Châu nhịn cười nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.