Trần Mã Long đi theo Giang Châu ra ngoài.
Chân trước vừa đi, thì chân sau Lưu Kỳ Long đã đi theo.
Hai người đi đến cửa hàng bách hóa, Giang Châu cười nói: “Anh Long, vào xem thử đi, trong cửa hàng bách hóa này có khá nhiều đồ hay ho.”
Trần Mã Long cũng đi theo vào.
Đi dạo một vòng, mặt mũi hai người tràn đầy thất vọng.
“Tàm tạm!”
Anh nói: “Ở Hong Kong còn nhiều hơn ở đây, muốn cái gì có cái đó. Lần sau tới chỗ tôi, tôi dẫn cậu đi câu tiếu bình.”
Giang Châu: “…”
“Ý anh là đi shopping?”
Trần Mã Long gật đầu cười toe toét: “Người đại lục, trong bụng toàn là chữ nghĩa! Cái này mà cũng biết!”
Giang Châu: “…”
Quá khen rồi!
Lúc cả hai bước đến tầng ba thì bất ngờ có một người chạy ra.
Một nam thanh niên mặc quần ống loe, đeo kính mát, trên tay cầm một cái đài.
Khi chạy ngang qua Giang Châu, người kia đột nhiên nghiêng người về một bên, Giang Châu còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng gì đó bị đột ngột rơi xuống đất.
Chiếc đài rơi thẳng xuống đất, vỡ nát một góc.
Giang Châu sửng sốt.
Tất cả mọi người đều nhìn sang đây.
Ngay sau đó người thanh niên kia liền cất tiếng chửi: “Mẹ kiếp! Ngươi đền cho ta cái đài ngay! Cái đài có giá hơn trăm tệ đấy! Hôm nay nếu không trả cho ta một cái mới, đừng hòng mà rời đi!”
Giang Châu nhướn mày.
“Đường rộng ngươi không đi, lại đi vào đường của ta, sau đó cố tình đụng vào ta rồi còn đòi ta bồi thường?”
Mặt hắn lạnh lại: “Ngươi có mắt không?”
Thanh niên kia hiển nhiên là một tên lưu manh.
Tên lưu manh lập tức nhấc cái kính mát lên, nhìn chằm chằm vào Giang Châu, nhe răng nghiến lợi, hai tay chống nạnh, lớn tiếng quát: “Mọi người ơi, vào đây mà xem! Tên này phá đài của ta, đã thế lại còn không bồi thường tiền, định khi dễ người khác đây mà!”
Mọi người đều là ưa thích tham gia náo nhiệt.
Ngay sau đó.
Một đám người ồn ào vây quanh, cảnh tượng đột nhiên trở nên vô cùng hỗn loạn.
“Ồ! Đụng hỏng đài của người ta thì phải trả tiền là đúng rồi! Cái này là đồ quý giá!”
“Đúng vậy nhà! Nếu mà không đền tiền thì cũng phải mang nó đi sửa!”
“Không phải nha, vừa nãy chính mắt tôi nhìn thấy người thanh niên kia chủ động lao vào…”
Đám đông trở lên hỗn loạn.
Trần Mã Long đột nhiên cảm thấy ống tay áo của mình bị ai đó kéo nhẹ.
Sau đó anh bị ai đó dùng lực kéo ra khỏi đám đông
Nghiêng người nhìn qua, đó một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi sọc mỉm cười với anh.
“Ông chủ? Tôi là trưởng phòng của Nhà máy may số 3 Phí Thành, Lưu Kỳ Long! Đây là danh thiếp của tôi!”
Anh nói rồi đưa đến một tấm danh thiếp.
Ở thời đại này, danh thiếp vẫn được tạo theo những phong cách đơn giản.
Một thẻ nhỏ bằng giấy cứng có in tên đơn vị ở bên trên, còn tên và chức vụ của chủ sở hữu thì ở bên dưới thẻ.
Thậm chí không có cả số điện thoại.
Trần Mã Long nhướng mày nhận lấy, rồi liếc nhìn.
“Nhà máy số ba? Lưu Kỳ Long? Là doanh nghiệp nhà nước sao? Tìm tôi có việc gì vậy?”
Trông người này có vẻ như đến từ nơi khác.
Lưu Kỳ Long lập tức cảm thấy yên tâm!
Ít ra thì cũng đã tìm được đúng người!
Lúc này, Giang Châu đang bị đám người vây quanh. Lưu Kỳ Long vất vả lắm mới làm ra được thế cục như thế này, thế nên liền lập tức tận dụng thời gian.
“Ông chủ, có phải ngài đang tìm xưởng may Thanh Thanh để may quần áo đúng không?”
Lưu Kỳ Long nói: “Ngài không biết rằng xưởng may Thanh Thanh đã xảy ra chuyện rồi sao!”
Quả nhiên.
Vừa nói xong, sắc mặt của Trần Mã Long đã hơi thay đổi.
“Xảy ra chuyện gì? Cái quái gì vậy!”
Trần Mã Long mắng một tiếng: “Cái quái gì thế? Đã thế còn chuẩn bị ký hợp đồng với ta! Coi tiền của ta như rác à!”
Lưu Kỳ Long ngay lập tức kể lại mọi việc.
Trên mặt lộ ra vẻ vui sướng.
“Bọn họ căn bản liền không có tiền! Ông chủ Trần, nhà máy số ba của chúng tôi so với nhà máy may Thanh Thanh thì lớn hơn nhiều, cả về số lượng công nhân lẫn quy mô!
Ngài thử hợp tác với chúng tôi một chút xem? Nếu thực sự không được thì chúng tôi sẽ cạnh tranh công bằng với xưởng may Thanh Thanh, để xem ai có quần áo chất lượng hơn và làm nhanh hơn!”
Lưu Kỳ Long tràn đầy tự tin nói.
Anh tin rằng.
Chỉ cần đối phương là một doanh nhân thành đạt, chắc chắn đối phương sẽ đưa ra được quyết định đúng đắn nhất!
Quả nhiên.
Vừa nói xong, vẻ mặt của Trần Mã Long rồi thay đổi, rồi gật đầu.
“Không dối anh! Hàng của tôi sắp chuyển đến Hồng Kông để bán, phải sử dụng chất liệu tốt nhất, phải là lụa bên trong nhung gấm bên ngoài. Vật liệu quý thì mới có đại sinh ý!”
Trần Mã Long nói: “Nếu bên anh thực sự có thể làm được, tôi sẽ ra giá mua là 60 tệ!”
60 tệ!
Lưu Kỳ Long cả kinh đến mức suýt nhảy dựng lên!
Anh là người kinh doanh quần áo, tất nhiên anh biết giá như vậy cao như thế nào!
Ngay cả khi nó được làm bằng lụa và nhung gấm, thì chi phí của nó sẽ không bao giờ vượt quá 10 tệ!
Đặc biệt là sườn xám!
Lưu Kỳ Long kích động đến mức xoa xoa tay.
Anh nói: “Thành! Thành! Đa tạ ông chủ Trần! Chuyện này chúng ta lo được!”
Mục tiêu của Lưu Kỳ Long đã đạt được.
Anh thở phào nhẹ nhõm, cực kỳ hạnh phúc.
Điều mà anh không nhìn thấy là khóe miệng đang nén lại ý cười của Trần Mã Long.
Mà bên này.
Sắc mặt của Giang Châu đang cực kỳ khó coi.
Quanh đây các nhân viên bảo vệ của cửa hàng bách hóa cũng đến.
Hắn giải thích mọi chuyện một cách đại khái, sau đó nói: “Nếu thực sự không được nữa, thì chỉ cần đến đồn cảnh sát. Tôi tin rằng rất nhiều người ở đây đã nhìn thấy là anh ta đâm vào tôi hay là tôi đâm vào anh ta!”
Thấy thái độ cứng rắn của Giang Châu.
Nam thanh niên rụt cổ một cái, chuẩn bị tiếp tục giằng co.
Nhưng mà.
Nam thanh niên lại đột nhiên nhìn thoáng qua bên ngoài đám người, thấy Lưu Kỳ Long đang nháy mắt với mình.
Nam thanh niên này lập tức hiểu ra.
“Đồn cảnh sát sao?”
Thanh niên liền khịt mũi, nhặt cái đài lên: “Ai muốn cùng ngươi đến đồn cảnh sát chứ?! Coi như ta xui xẻo!”
Nói xong anh ta cầm cái đài rồi chạy đi.
Mọi người thấy người thanh niên kia bỏ đi.
Lúc này cũng lại nói mấy câu bồi vào.
“Vừa nãy chính mắt tôi nhìn thấy anh ta đâm vào anh! Nếu vừa rồi cả hai đến đồn cảnh sát, tôi sẽ đứng ra làm chứng!”
“Đúng vậy nha! Người trẻ tuổi kia nhìn là biết không đứng đắn! Cái đài kia nhìn cũng là lạ! Nhìn qua giống như có mỗi cái vỏ!”
“Tôi đã nói rồi! Thanh niên kia không biết bị làm sao lại đi đâm vào người ta! Đoán chừng là giả vờ bị đụng rồi ăn vạ đây mà!”
~~~
Mặt Giang Châu tối sầm, trầm mặc không nói lời nào.
Hắn nhìn sang Trần Mã Long hỏi: “Anh Long, anh ổn chứ?”
Trần Mã Long lắc đầu.
“Không sao đâu! Đi thôi, không còn gì để xem cả!”
Giang Châu gật đầu.
Lại cùng Trần Mã Long rời khỏi cửa hàng bách hóa.
Thẳng đến trở lại xưởng may Thanh Thanh.
Trần Mã Long mới không nhịn được nữa, lên tiếng.
“Thông minh đấy! Làm thế nào mà cậu biết sẽ có người đến gặp tôi?”
Anh chậc chậc hai tiếng rồi giơ ngón tay cái lên với Giang Châu.
“Tâm tư của cậu còn nhiều hơn cả tôi! Cũng may là người mà tôi hợp tác là cậu! Nếu mà đối địch với cậu, có khi là tôi đi đời rồi!”
Giang Châu bị Trần Mã Long chọc cười.
“Anh Long quá khen rồi.”
Hắn nói: “Ngày mai mấy giờ anh lên tàu hỏa? Tôi tiễn anh.”
Trần Mã Long nghe thấy hai chữ “tàu hỏa”.
Sắc mặt đột nhiên đen lại.
Cả đời anh, xe hơi hay thuyền đều đã ngồi qua.
Thế mà lại không ngờ tới mình lại bị say tàu hỏa!
Khiến cho đứa con A Tinh của anh chê cười!
Mất con mẹ nó hết thể diện!
Hai người bước vào sân.
Thì thấy Giang Thấm Mai đang cầm một thanh tre nhỏ, đang run lên.
Thấy hai người đi vào, Giang Thấm Mai liền quay đầu lại cười.
“Hai người về rồi sao?”
Cô hỏi.