Những tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây này thuộc về nơi ở của người nước ngoài từ nhiều thập kỷ trước,.
Sau đó, sau khi mở cửa, nó được quốc hữu hóa và phân phối cho các nhân viên công chức làm ký túc xá cho đơn vị như kiểu là biên tập viên của báo, hoặc một giáo sư ở một trường đại học hay những thứ tương tự.
Thường thì một số gia đình sống ở bên trong các tòa nhà nhỏ.
Về sau, một số người làm ăn phát đạt, có tiền trong tay nên bắt đầu thu mua những tòa nhà nhỏ này và dọn về ở cùng gia đình.
Theo những gì Giang Châu được biết, những tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây này có một vị trí vô cùng tốt.
Khi một số tòa nhà bị phá dỡ, về cơ bản thì những mảnh đất ở đây có thể phân bổ thành một loạt bất động sản trên thị trường Thượng Hải.
Những công trình kiến trúc kiểu phương Tây rất đẹp và mang tính biểu tượng đó, sau này đã được xếp vào danh sách các di tích văn hóa được bảo vệ, trị giá hơn mấy tỷ nhân dân tệ.
Chẳng hạn như dinh thự Chu Công, Nam Công v. v.
“Vợ à, em sống ở đây sao?”
Giang Châu hỏi.
Liễu Mộng Ly gật đầu, kiễng chân lên và chỉ về phía trong hàng rào.
“Ở tòa nhà đó.”
“Mẹ em và em sống ở đó.” cô nói.
Mí mắt Giang Châu nhảy lên.
“Vợ à, lai lịch của em cũng không nhỏ đâu!”
Nói xong, hắn vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Liễu Mộng Ly, sau đó dẫn cô vào trong.
Cô mím môi cười.
Cả hai đi thẳng về phía Dinh thự Vinh Công.
Bờ tường mọc đầy những loại dây leo quen thuộc, trên hàng rào cũng mọc đầy dây leo thường xuân.
Một cây ngô đồng vừa cao lại vừa rậm rạp, che kín cổng tòa nhà.
Liễu Mộng Ly có chút lo lắng.
Cô muốn mở miệng gọi Hạ Chiêu Thiến, nhưng giọng nói lại bị mắc kẹt trong cổ họng, làm cách gì cũng không nói được.
“Vợ à, mở cửa đi.”
Giang Châu cười nói.
Liễu Mộng Ly gật gật đầu.
Cô lấy từ trong túi ra một cái chìa khóa rồi định mở cửa.
Chỉ có điều lần này cô còn chưa kịp tra chìa khóa vào thì bỗng nghe “cạch” một tiếng, cánh cửa gỗ trước mặt đã bị mở ra.
Trong cửa có một vị phu nhân già nhìn cô đầy nghi ngờ.
“Cô gái, cô đang tìm ai vậy?”
Liễu Mộng Ly sửng sốt.
Trong tiềm thức cô lại nghĩ đó là người hầu mới ở nhà.
Trước đây, khi cô cùng mẹ cô – Hạ Chiêu Thiến sống ở đây, cha cô là Liễu Kình Tùng đều sẽ phân phối cho hai người một người hầu.
Cô nhìn vào trong thăm dò và nói: “Cháu đang tìm Hạ Chiêu Thiến, cô ấy có ở nhà không?”
Lông mày của vị lão phu nhân nhíu lại.
“Hạ Chiêu Thiến là ai?”
Bà lắc đầu nói tiếp: “Chưa nghe nói qua, đây là nhà của tôi cùng con trai. Con trai tôi đi làm ở tòa soạn và chưa về. Không thì cháu đợi nó trở lại rồi hỏi lại lần nữa xem?”
Ngay lúc này.
Nụ cười trên khuôn mặt Liễu Mộng Ly lập tức cứng lại
Đây, đây là nhà của người trước mặt?
Vậy mẹ ở đâu?
Thấy lão phu nhân muốn đóng cửa.
Cô ngay lập tức trở lên gấp gáp.
Cô lập tức duỗi tay ra, giữ cửa lại sốt sắng nói: “Thưa bà, là Hạ Chiêu Thiến, bà không biết Hạ Chiêu Thiến sao? Trước đó người đó sống ở đây, bà nghĩ lại chút xem, nghĩ lại chút xem!”
Sắc mặt bà lão phu nhân dần trở lên khó coi.
“Cô à, có chuyện gì vậy? Tôi đã nói rồi, đây là nhà của tôi, không biết ai là Hạ Chiêu Thiến cả!
Bà nói rồi lại dùng sức kéo cánh cửa vào.
Giang Châu sau khi định thần lại, liền lập tức vươn tay kéo Liễu Mộng Ly lại.
“Ầm!”
Cánh cửa đóng lại.
Liễu Mộng Ly lùi lại một bước, dựa vào lồng lực Giang Chu, ngơ ngơ ngẩn ngẩn một hồi mới tỉnh táo lại.
Không có ở đây?
Nếu mẹ không sống ở đây, thì mẹ đã đi đâu?
Giang Châu cau mày, duỗi tay ra ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô.
“Một người sống sờ sờ, không có khả năng biến mất vào trong không khí được.”
Giang Châu nhẹ giọng nói: “Có lẽ mẹ em đã dọn ra ngoài rồi, chuyển sang nơi khác sống cũng không phải không có khả năng.”
“Đừng lo lắng, nhất định chúng ta có thể tìm được. Tối hôm qua em không ngủ cả đêm, nên chợp mắt một lát đi. Chừng nào tỉnh lại thì chúng sẽ đi hỏi thăm.”
Đến giờ cũng chỉ có thể làm như vậy.
Liễu Mộng Ly gật gật đầu và theo Giang Châu rời khỏi biệt thự Vinh Công.
Tìm một nhà khách gần đó và ở tạm.
Trên chuyến tàu đêm qua, Liễu Mộng Ly hầu như không ngủ suốt đêm.
Trong lòng Giang Châu biết rõ.
Sau khi vào nhà khách, Giang Châu ôm cô rồi dỗ dành, chẳng mấy chốc cô đã ngủ say trong vòng tay hắn.
Giang Châu nhẹ nhàng đứng dậy, viết một tờ giấy nhắn rồi đặt lên bàn.
Sau đó hắn cất hai bao thuốc ngoại vào trong túi rồi đi thẳng đến đường Kim Lăng Đông.
…………
Bên ngoài biệt thự Vinh Công cực kỳ sôi động và thịnh vượng.
Nhìn sơ qua là biết đây là một trung tâm thương mại.
Những người sống trong đó không phải con ông cháu cha thì cũng là đại gia thương nghiệp.
Không có nhiều người ở đây, nên cũng dễ dàng hỏi thăm.
Giang Chu đứng ở cửa quan sát một hồi.
Sau đó anh ta đi về phía một quầy sửa giày bên ngoài hàng rào.
Người sửa giày là một ông già.
Ông ta đang đeo một cái kính lão, đeo một chiếc tạp dề bằng da màu đen bám đầy bụi bẩn.
Ông đeo một cái bao tay không còn rõ màu sắc, trước mặt đất có một cái máy nhỏ đặt trên giá ba chân, chỉ cần lắc lắc bằng tay là có thể đục lỗ trên giày cùng xỏ dây.
Dưới chân có các dụng cụ nhỏ như dũa, keo dán….
“Chú à.”
Giang Châu cười cười hồ lên một tiếng rồi ngồi xổm bên cạnh ông già này.
Ông già sửng sốt một chút, rồi ngẩng đầu liếc nhìn Giang Châu.
“Cậu sửa giày sao?”
Giang Châu lắc đầu, đưa đến một điếu thuốc.
“Cháu muốn hỏi vài thứ.”
Giang Châu nói.
Ông lão không cầm lấy thuốc mà tháo kính đọc sách ra, nhìn Giang Chu: “Sao vậy? Có chuyện gì hỏi tôi sao?”
“Chỉ là đang tìm một người trong dinh thự Vinh Công!”
Giang Châu nói rồi rồi dúi điếu thuốc vào tay ông lão.
“Bác cứ cầm đi! Không biết cũng không sao, cứ coi như cháu mời!”
Ông già nở nụ cười nhận lấy.
“Cậu nói đi! Nếu tôi biết, tôi sẽ nói cho cậu biết!”
Ông cười nói: “Tôi biết rõ về dinh thự Vinh Công! Tôi đã sửa giày ở đây hơn 20 năm! Cứ nói tên cho tôi biết cậu tìm ai, để xem tôi có ấn tượng gì không!”
Giang Châu nghe xong liền có hi vọng.
Ngay sau đó chỉ chỉ vào cái tòa nhà nhỏ kiểu phương tây kia.
“Trước đó vợ cháu xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, cô ấy ở đây cùng mẹ cũng chính là tòa nhà kia.”
Hắn nói tiếp: “Quay lại thì mọi người đã đi hết, trong nhà có người khác ở, cũng không biết chuyện ra sao!”
“Bác à, bác có ấn tượng gì không? Đó là một cô gái mặc sườn xám, dáng dấp rất xinh đẹp.”
Ông già đang châm thuốc.
Nhìn thấy Giang Châu chỉ vào chỗ kia, ông sửng sốt một chút rồi vội vàng rút điếu thuốc ra khỏi miệng.
“Đó không phải là nhà của Liễu thiếu gia ngày xưa sao?”
Ông già nói: “Có phải người phụ nữ mà cậu đang nói đến có họ Hạ không?”
Hai mắt Giang Châu sáng lên.
Lập tức gật đầu.
“Đúng, là cô ấy!”
“Ừm, cô ấy hả, cô ấy thích mặc sườn xám, cô ấy rất đẹp, cô ấy cũng thích đi giày da. Mỗi khi giày bị hỏng, đều là tôi sửa chúng! Tôi biết cô ấy!”
Ông già lúc này cũng không có giấu diếm.
Kể lại đại khái câu chuyện.
Hóa ra
Hạ Chiêu Thiến đã chuyển ra ngoài hai năm trước.
Đi theo Liễu Kình Tùng trong một chiếc ô tô.
Tôi nghe nói rằng cô cùng chồng ra ngoài làm ăn, còn chính xác thì ông lão không biết.
“Khi cô ấy đi, cô ấy nói với tôi rằng cô ấy đã viết rất nhiều thư cho con gái! Rất nhiều thanh niên tri thức về quê đã quay trở lại thành phố Thượng Hải, nhưng con gái cô ấy lại không quay lại!”
Ông cụ thở dài nói: “Mỗi ngày tôi thấy cô ấy đứng một mình ở cửa khóc, trông thật đáng thương.”
Trái tim của Giang Châu như chìm xuống đáy vực.
Hắn đã hiểu đại khái mọi việc.
Trong hai năm qua, Hạ Chiêu Thiến vẫn luôn viết thư đến thôn Lý Thất, nhưng thật không may là những bức thư ấy đã bị Chu Khải Văn giấu đi.
Vì vậy, Liễu Mộng Ly không bao giờ nhận được thư.
Hơn nữa
Có nhiều khả năng là Hạ Chiêu Thiến đã viết thư nói cho Liễu Mộng Ly biết nơi bà đến.
Thật không may, bức thư không còn ở đó nữa.