Chớp mắt đã gần cuối tháng Ba.
Kinh doanh thiết bị điện loại nhỏ của Giang Châu làm ăn vô cùng phát đạt.
Dương Thụ Long đạp xe ba bánh, chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ, song song với bán điện khí, cũng mang về cho Giang Châu không ít thứ.
Những bộ bàn ghế gỗ trắc, còn có những chiếc nồi lẩu bằng đồng lâu năm, đồng hồ cổ kiểu Tây, v. v…
Đồ đạc chở đến chất đống trong tứ hợp viện.
Mà trong khoảng thời gian này, Giang Châu chạy vài chuyến Dương Thành, đều mang theo Dương Thụ Long cùng đi, liên tiếp nhập hàng trị giá từ 70,000 đến 80,000 tệ.
Lãi ròng cũng đạt gần 100,000 tệ.
Sau khi móc nối quan hệ, đã mở hai cửa hàng ở bên Tây Đơn, buôn bán rất đắt khách.
Ngày hôm đó.
Giang Châu mới vừa nói với Dương Thụ Long, dặn anh ta tìm thêm hai người trông coi cửa hàng, vừa về, đã nhìn thấy người đưa thư đứng ngoài cửa.
“Là Giang Châu sao?”
Người đưa thư hỏi.
Giang Châu gật đầu, người đưa thư đưa cho hắn một bưac thơ, nói: “Điện báo của cậu.”
Điện báo?
Vào thời đại này, gửi điện báo rất đắt, nếu không phải việc gấp, cũng sẽ không gửi điện báo cho mình.
Giang Châu mở ra, phát hiện là điện báo gửi từ Phí Thành.
“Nhà xưởng gặp chuyện không may, mau trở về.”
Phần ghi tên người gửi là anh hai Giang Minh.
Nhà xưởng, đương nhiên là xưởng may quần áo.
Giang Châu đi đã hơn một tháng, gần như chưa từng liên lạc về nhà, lúc này điện báo đánh tới, hắn mới nhớ mình thật lâu chưa trở về.
Đêm đó.
Giang Châu bèn nói chuyện này với Liễu Mộng Ly, vừa rạng sáng hôm sau hai người đi xin nghỉ cho Đoàn Đoàn Viên Viên, trở về bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Lúc Trịnh Trung Quang trở lại, đã nhìn thấy hai đứa con nít đang vui vẻ đuổi theo những bông liễu bay lất phất trên bầu trời.
Ông lập tức đi tới, hỏi: “Quân Đoàn Quân Viên? Sao hôm nay hai cháu không đi học?”
Đoàn Đoàn ngửa đầu, ngọt ngào gọi: “Ông nội Trịnh!”
“Ma ma nói chúng cháu phải về nhà vài ngày, cho nên sẽ không đi nhà trẻ nữa!”
Viên Viên chổng mông lên, thở hổn hà hổn hển vui vẻ đuổi theo con kiến nhỏ.
Nghe giọng của Đoàn Đoàn, Viên Viên cũng ưỡn cơ thể nhỏ xíu, nhíu cái miệng nhỏ nhắn, không vui nói: “Viên Viên nhớ các anh.”
Phải về?
Trịnh Trung Quang hơi sững.
Quay đầu nhìn về phía Giang Châu mới vừa từ trong nhà mang theo đồ đạc đi ra.
“Chào ông Trịnh.”
Giang Châu thấy Trịnh Trung Quang, cười nói: “Tại sao ông lại quay lại?”
Trịnh Trung Quang buồn bực nói: “Đi học.”
Đi học?
Giang Châu thấy Trịnh Trung Quang trông không vui, lập tức sáng suốt lựa chọn không hỏi nhiều.
Trịnh Trung Quang lại hỏi: “Lúc nào trở về?”
Giang Châu suy nghĩ một lúc, lắc đầu: “Không chắc nữa, trong nhà xảy ra chút chuyện, cháu phải trở về xử lý, tính của anh cháu, không phải chuyện quan trọng anh ấy sẽ không đánh điện báo cho cháu.”
“Lúc nào xử lý ổn thoả, cháu sẽ lên đây.”
Trịnh Trung Quang quay đầu nhìn thoáng qua Đoàn Đoàn Viên Viên, cau mày.
Ông mấp máy môi, hai tay đút vào ống tay áo, một lát sau mới buồn bực nói: “Cháu muốn mua viện, giá cả có thể bàn lại, thanh niên, có thất bại gì không thể vượt qua? Bắc Kinh là nơi tốt, cháu phải nhớ trở về, Quân Đoàn Quân Viên là hai đứa trẻ ngoan, ở chỗ này mới có thể nhận được sự giáo dục tốt hơn.”
Giang Châu vừa nghe liền hiểu ý của ông.
Hắn vui một chút, gật đầu, nói: “Yên tâm đi, mọi chuyện giải quyết ổn thoả cháu sẽ mang Đoàn Đoàn Viên Viên trở về.”
“Trong khoảng thời gian Mẫn Kiệt chưa về, ở cùng ông cho vui.”
Trịnh Trung Quang nghe vậy, hừ hừ, quay đầu lại nhìn Đoàn Đoàn Viên Viên.
Nhỏ giọng nói lầm bầm: “Cái gì ở cùng hay không ở cùng? Ông đã bao tuổi rồi? Chỗ yếu nhân bồi?”
Ông nói chưa hết câu.
Bên kia Đoàn Đoàn bỗng nhiên gọi: “Ông nội Trịnh! Ông nội nội tới đây tới đây! Nơi này có một con kiến bự dữ lắm luôn!”
Ánh mắt của Trịnh Trung Quang sáng lên, ông lập tức lên tiếng: “Ai! Ông nội Trịnh tới ngay!”
Nói xong bèn bước nhanh tới.
Giang Châu: “…”
Người nói người già rồi thì như con nít, lời này quả nhiên không sai.
Thu thập xong đồ đạc, Giang Châu bưng hai chiếc rương lớn, một nhà bốn người rời khỏi viện.
Trịnh Trung Quang tiễn ra tận đầu hẻm, Giang Châu đang chuẩn bị tạm biệt ông, chỉ thấy ông ấy bỗng nhiên đi tới, không nói gì, chỉ đưa tay sờ sờ ở trên gương mặt của hai đứa con nít Đoàn Đoàn Viên Viên.
“Ông nội Trịnh, Đoàn Đoàn sẽ mang cho ông nội đồ ăn ngon thiệt nhiều nhiều!”
“Viên Viên sẽ mang diều về cho ông nội Trịnh! Đợi Viên Viên cùng chị trở về, sẽ cùng ông nội chơi diều!”
Viền mắt của Trịnh Trung Quang đỏ một vòng, ônt gật đầu, run rẩy vươn tay, lấy ra hai cái khoá vàng, lần lượt đưa cho hai cô bé.
“Lấy đi, đeo lên, đảm bảo bình an.”
Liễu Mộng Ly nhìn thấy, vội đi tới, nói: “Không được không được, cái này không thể nhận, quá quý giá!”
Đây chính là vàng!
Dù là vào thời đại nào, vàng cũng là đồng tiền mạnh, Trịnh Trung Quang cho hai chiếc khoá vàng, nặng trĩu còn treo chuông vàng nhỏ, chắc chắn rất đáng giá.
Giang Châu cũng nói: “Ông Trịnh, cái này quá quý giá, Đoàn Đoàn Viên Viên còn nhỏ, không cần phải…”
“Ông cũng không phải cho hai đứa.”
Trịnh Trung Quang không vui, nghiêm mặt, lườm hai người.
Dứt lời, lại nhét khóa vào trong túi áo của hai đứa con nít, dặn dò: “Nhất định phải đeo đó! Có nghe thấy không?”
Giang Châu Liễu Mộng Ly thấy vậy, cũng không tiện từ chối.
Nói cám ơn, lúc này mới rời đi.
Sau khi một nhà bốn người rời đi, Trịnh Trung Quang đứng đầu hẻm, dựa vào vách tường, trông coi Đoàn Đoàn Viên Viên phương hướng ly khai, con mắt đỏ thật lâu.
Hai chiếc khoá vàng, vốn là ông chuẩn bị cho con của mình.
Đáng tiếc.
Thân phận mình mẫn cảm, không thể rời khỏi nơi đây, tình cảm của bọn nhỏ với mình lại nhạt, mỗi lần gửi thư qua, chưa bao giờ sẽ hỏi thăm gì, chỉ đòi tiền.
Cũng không biết bọn nó sống như thế nào, mình gửi qua nhiều tiền như vậy, chắc cuộc sống không có gì đáng lo!?
Bây giờ.
Đoàn Đoàn Viên Viên xuất hiện, sự trong sáng hoạt bát, ngây thơ cùng mơ mộng của con nít t, giống như là một ngọn đèn đột nhiên sáng lên trong cuộc đời của Trịnh Trung Quang.
Ông thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Nhếch môi cười vui vẻ.
~~~
Xe lửa chạy suốt hai ngày, cuối cùng đã tới Phí Thành.
Lúc xuống xe là sáng sớm.
Rời trạm xe lửa, đã nhìn thấy rất nhiều sạp bày bán chung quanh đó.
Hôm nay Phí Thành vừa chỉ qua một năm, hộ kinh doanh cá thể đã nhiều gấp mấy lần so với trước kia.
Hai đứa con nít kêu đói đói, Giang Châu bèn rời nhà ga đi mua hai chiếc bánh rán hành, lại mua mấy cái bánh bao, đón một chiếc xe đẩy ba bánh, một nhà bốn người lên xe, đi thẳng đến xưởng may Tam Xưởng.
Từ sau khi Trần Đông Nhĩ gia nhập, Tam Xưởng ký hợp đồng, là thuộc về Giang Châu rồi.
Năm hết Tết đến, đám người Giang Châu cùng Giang Minh thương lượng, chuyển xưởng đến Tam Xưởng gần đó.
Dù sao xưởng may Thanh Thanh chỉ là một xưởng nhỏ.
Nói cho cùng vị trí không tốt lắm.
Dù là khoảng cách với công ty vận chuyển, hay là các cửa hàng bách hoá lớn, cũng không thuận tiện bằng Tam Xưởng.
Người thường đi chỗ cao, thủy hướng chỗ thấp lưu, việc buôn bán, cũng là đạo lý này.
Giang Châu lần này trở về cũng không có trước giờ thông tri Giang Minh.
Một nhà bốn người sau hơn 40 phút, rốt cục đã tới cổng của xưởng may Tam Xưởng.
Giang Châu bảo Đoàn Đoàn Viên Viên cùng Mộng Ly chờ ở trước cổng, hắn chuẩn bị bước vào gọi người, không ngờ vừa đi đến trước cổng, từ trong phòng bảo vệ, một người nhanh chân bước ra ngoài, ngăn ở trước mặt của hắn.
“Đứng lại! Anh là ai? Nơi này là xưởng may quốc doanh Tam Xưởng, không phải là nơi anh có thể tùy tiện ra vào!”