Triệu Phúc Tân hừ một tiếng.
“Hắn chính là điển hình đầu cơ trục lợi! Kiếm tiền một mình lấp đầy túi riêng! Chẳng lẽ không đúng sao?!”
Trần Hữu Chính nghe vậy, tức giận đến mặt hầm hầm.
“Theo tôi được biết, em trai của cục trưởng Triệu không phải cũng mở một xưởng ngũ kim sao? Hình như cũng chí mượn danh nhà nước ở Phí Thành!? Chuyện này sao anh không nói?”
Trần Hữu Chính người này, đúng là chuyện gì cũng dám nói.
Triệu Phúc Tân tuyệt đối không ngờ cả chuyện của em trai mình cũng bị lôi ra nói, lập tức mặt hầm hầm chuẩn bị mắng người.
Lý Phụ Quốc nhìn tình thế này, lập tức cau mày, ngăn cản, mắng: “Ở trước mặt dân chúng bắt đầu nội chiến, cãi cái gì hả? Để cho người dân chê cười ban lãnh đạo chúng ta sao hả?”
Chụp cái mũ lớn như vậy vào đầu, lập tức khiến hai người đồng loạt im lặng.
Lý Phụ Quốc liếc nhìn hai người, lại chuyển sang nhìn Thúy Liễu, lúc này mới lộ ra khuôn mặt tươi cười.
“Có đúng vậy hay không, chúng ta đi xem không phải là được hay sao?”
Lý Phụ Quốc nói: “Đến khi đó, thẩm tra báo biểu, nguyên liệu của Tam Xưởng, còn có xuất hàng, tất nhiên cũng có ghi chép, đen là đen, trắng thì là trắng, tôi tự biết xem.”
Thấy Triệu Phúc Tân còn định mở miệng, Lý Phụ Quốc đã khoát khoát tay.
“Ngày hôm nay trời tối rồi, sáng sớm ngày mai đi Tam Xưởng nhìn xem, ai cũng đừng cản.”
Nói tới chỗ này, coi như là ván đã đóng thuyền rồi.
Triệu Phúc Tân cực kỳ bực mình, lập tức hung ác trợn mắt nhìn Trần Hữu Chính, rồi không nói gì nữa.
Điều quan trọng nhất hiện giờ y phải làm, là phải nghĩ cho thật kỹ, chuyện này phải giải quyết như thế nào cho ổn thoả.
~~~
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Giang Châu bị tiếng đập cửa đánh thức.
Ở trần rời giường, đi tới trong viện thì phát hiện Giang Minh đang chờ mình rồi.
“Ai đó?”
Giang Minh gân giọng kêu.
Ngoài cửa, vang lên một giọng nói quen thuộc, là Từ Phát Nhuận.
“Là tôi, Từ Phát Nhuận!”
Từ Phát Nhuận the thé đáp, cùng hắn to con thân thể vô cùng không khỏe.
“Tiểu Châu?”
Giang Minh ý thức được Từ Phát Nhuận này tới chắc chắn không phải chuyện tốt, lập tức theo bản năng nghiêng đầu nhìn sang Giang Châu.
Người sau mím môi cười, nghiêng người hướng về phía cổng, chậm rãi mặc quần áo.
“Bảo hắn vào đi.”
Giang Châu nói.
Lúc này Giang Minh mới đi mở cửa.
Cửa vừa mở, liền nhìn thấy Từ Phát Nhuận đứng ngoài cửa, trong tay gã mang theo túi giấy dầu, vừa nóng vừa thơm, cách xa như vậy cũng có thể ngửi được mùi thơm nức của bánh nướng ô mai rau khô.
Mà tay kia của gã thì nhét trong túi, nhìn thấy Giang Minh tới mở cửa, gã lập tức tươi cười xởi lởi, đem bàn tay cất trong túi, móc móc ra bên ngoài.
Giang Minh lanh mắt nhìn thấy là hai tờ nhân dân tệ.
“Có chuyện gì?”
Giọng của Giang Minh hiển nhiên không thân thiện, anh đứng ngang cửa, không để cho Từ Phát Nhuận đi vào.
Người sau lập tức nôn nóng.
“Ai nha, tôi tới mời ông chủ Giang ăn bữa sáng, chúng ta hãy nói về việc Tam Xưởng bắt đầu làm việc nha?”
Từ Phát Nhuận nói: “Đêm qua tới, hai người không có đây, cho nên sáng nay tôi mới lại tới sao! Xưởng trưởng Giang, anh nhìn xem, bánh nướng lô đầu tiên vừa ra lò, còn nóng hổi! Bánh nhân thịt ô mai rau khô, kêu con của hai người ăn thử luôn!”
Giang Minh không biết cái gì gọi là lá mặt lá trái.
Anh nhìn chằm chằm Từ Phát Nhuận một hồi, sau đó quay đầu nhìn về phía Giang Châu: “Tiểu Châu?”
Giang Châu chậm rãi mặc quần áo tử tế, đi tới, dường như giờ mới nhìn thấy Từ Phát Nhuận.
“Là đội trưởng Từ sao? Sao mới sáng bảnh mắt đã tới đây rồi, có chuyện gì à?”
Giang Châu nói, tự tay ở Giang Minh trên cánh tay vỗ vỗ, nói: “Anh, sao không để người ta vào?”
Lúc này Từ Phát Nhuận mới thở phào nhẹ nhõm.
Vội nhân lúc Giang Minh nghiêng người né ra, gã lập tức lẻn vào.
Sau khi đi vào, liền đặt bánh nướng trong tay mình để ở trên bàn, sau đó đưa mắt liếc nhanh xung quanh, nói: “Bọn nhỏ còn chưa dậy sao? Đáng tiếc, bánh nướng thịt heo ô mai rau khô hầm này, thì ăn rất ngon, ông chủ Giang ăn thử chưa?”
Giang Châu đi tới, cầm lấy một cái, lại đưa cho Giang Minh một cái.
Ông anh sắc mặt khó coi, tức giận trừng Giang Châu.
Cái thứ chết tiệt này, sao nuốt trôi được?
Đột nhiên tới bắt Tam Xưởng dừng làm việc 3 ngày, lúc này tìm tới cửa, dáng vẻ lấy lòng, nhất định không có ý tốt!
“Anh ăn không trôi!”
Giang Minh không nhận, anh đi tới một bên, ngồi xuống, lạnh lùng nói: “Có chuyện nói mau, mới sáng bảnh mắt ra, có để cho người ta ngủ hay không?”
Sắc mặt của Từ Phát Nhuận lập tức khó coi.
Gã quay đầu, nhìn sang phía Giang Châu, chỉ thấy hắn cứ như hoàn toàn không nghe thấy.
Nhưng lúc này Giang Châu thật sự không chú ý.
Hắn cầm bánh nướng, đang ăn ngon lành.
Bánh nướng ô mai rau khô, chắc là của nhà Trương Ký, từ đội phòng cháy chữa cháy đi ra, theo ngõ nhỏ đi thẳng, đi tới phần cuối mới có.
Vào sáng sớm, lò bánh nướng đầu tiên vừa ra lò, cả lò đều là tràn ngập hương thơm của bánh nướng.
Mấy năm trước, việc truy bắt gắt gao, đều là lén lút bán.
Sau khi có chính sách mở cửa, mọi người tranh nhau mua, tốn 1 hào 2 hào, mua một chiếc bánh xèo, ăn nhân lúc còn nóng hổi, ô mai rau khô hòa với mùi thịt, quả thực ăn ngon đến mức khiến người ta ngon cắn phải đầu lưỡi!
Giang Châu không còn nhớ rõ bao nhiêu năm chưa được ăn rồi.
Ở đời trước, từ sau khi việc buôn bán rời khỏi Phí Thành, hắn tiếp xúc càng ngày càng nhiều người cùng việc, ăn càng nhiều mỹ thực.
Nhưng món ăn ấm lòng nhất, vẫn là lúc dốc sức làm việc tại Phí Thành.
Một người, một ngày ăn một bữa cơm, thắt lưng buộc bụng ngồi xổm trước cửa tiệm, chờ nồi bánh nướng ô mai rau khô đầu tiên.
Vừa ra lò, bốc khói nóng hổi, mùi lửa than quyện mùi thịt ô mai rau khô đồng loạt xộc thẳng vào mũi, ở trong những ngày trời đông giá rét, vô cùng sưởi ấm lòng người.
Ăn no, mới có sức làm việc, kéo thân thể mệt mỏi trở về lăn ra ngủ, cả đêm đều ngủ rất say.
Giang Châu ăn vô cùng thỏa mãn.
Mãi cho đến lúc Từ Phát Nhuận đi tới trước mặt mình, nhịn không được mở miệng nói: “Ông chủ Giang, Tam Xưởng, không phải đã thông báo hôm qua có thể trở làm việc rồi sao?”
“Sao ngày hôm qua không thấy công nhân đi làm việc? Có phải chưa thông báo đúng chỗ hay không? Có muốn tôi đi thông báo giúp hay không?”
Từ Phát Nhuận rất nôn nóng.
Chạng vạng ngày hôm qua mình đang ăn cơm, mới ăn được một nửa liền nhìn thấy Triệu Phúc Tân tới.
Y bảo mình đi thông báo, Tam Xưởng khôi phục làm việc, lời khác cũng không nói, nhưng sắc mặt lạnh như băng, trông cứ như người khác nợ y mấy trăm tệ.
Từ Phát Nhuận chỉ là kẻ làm việc cho người ta, nào có quyền hỏi?
Lập tức bỏ lại chén cơm mới ăn một nửa, chạy tới tam hợp viện.
Nhưng Giang Châu không có nhà, gã vội nói chuyện này lại với Giang Minh.
Sợ làm vậy chưa chu toàn, lại còn thông báo lần lượt với đám người Vu Tự Thanh cùng Hầu Tử.
Cứ tưởng rằng vào đêm hôm đó đám công nhân sẽ tiếp tục làm việc, dù sao trước đây Tam Xưởng luôn làm thêm giờ suốt đêm.
Nhưng không ngờ là Từ Phát Nhuận đứng ở cổng Tam Xưởng đợi rất lâu cũng không nhìn thấy một bóng người nào tới cả!
Gã kinh ngạc đến mức con mắt muốn rớt ra ngoài!
Tình huống gì đây trời?
Trước đây còn ầm ĩ đòi làm việc, giờ mình thông báo đã kiểm tra xong, được phép bắt đầu làm việc, kết quả hơn ba trăm người, ngay cả một cái bóng cũng chưa từng nhìn thấy?