Giang Minh vốn đang thu dọn mấy chồng biên lai ở phía sau của hàng, mấy con số kia quả là khiến cho người ta đau đầu.
Nghe thấy ngoài cửa hàng có thanh âm cãi cọ, trong tiềm thức anh còn tưởng rằng có người đến tìm phiền phức, thế nên lập tức hung hăng bước ra ngoài.
Kết quả là khi Giang Minh nhìn thấy người trước mắt liền sững sờ.
“Tiểu Châu?”
Sự dữ tợn trên mặt đột nhiên biến thành kinh ngạc: “Sao em lại trở về rồi?”
Giang Minh nói xong liền bước nhanh đi tới, vươn tay vỗ vỗ bờ vai hắn, biểu tình vừa phức tạp cùng xúc động: “Em mới đi nửa tháng mà sao cứ như là đi mấy tháng vậy? “
“Em sụt cân nhiều rồi, khi về anh sẽ nhờ chị dâu bồi bổ cho em! “
Giang Minh khi thấy Giang Châu thì tinh thần lập tức cảm thấy sảng khoái, sau đó anh quay đầu nhìn về phía hai người trẻ tuổi đang bối rối kia, cười nói: “Hai người mới tới đây nên cũng không biết người này, người này tên là Giang Châu, là ông chủ chính thức của hai người!”
Hai người trẻ tuổi kia nghe vậy liền vô cùng ngạc nhiên.
Hai người nhìn chằm chằm vào Giang Châu, vừa muốn quan sát cho kỹ lại vừa sợ, một lúc lâu sau mới hô nhỏ một tiếng: “Ông chủ Giang.”
Giang Châu mỉm cười khoát khoát tay, tỏ ý không sao cả.
Sau đó hắn quay lại nhìn Giang Minh nói: “Anh cả, cùng em ra ngoài, em có chuyện muốn nói với anh.”
Giang Minh nghe vậy liền khựng lại.
Anh ý thức là đã chuyện gì đó đã xảy ra nên lập tức gật đầu, sau đó đi theo Giang Châu ra khỏi cửa hàng.
Sau khi ra khỏi cửa hàng, hai anh em liền ngồi xổm xuống bên đường đối diện, Giang Châu đưa cho Giang Minh một điếu thuốc, thần sắc trở lên nghiêm nghị.
“Sao vậy? Mọi chuyện ở Bành Thành không tốt sao? Sao em lại cau có như vậy?”
Giang Minh châm một điếu thuốc, rít một hơi, có chút cảm khái nói: “Cứ nói đi, việc kinh doanh ở Bắc Kinh đang rất tốt, tuy sinh ý của cửa hàng điện khí của chúng ta đã giảm đi không ít, nhưng lãi ròng một ngày vẫn là 600 tệ!
“Số tiền lãi này nếu mà ở mấy năm về trước thì quả là nghĩ cũng không dám nghĩ. Bây giờ nó lại đang ở ngay trước mắt, đúng như là đang nằm mơ vậy”
Giang Chu trầm mặc một lát, rồi đạt đột ngột chuyển chủ đề.
“Anh cả, lô máy tính lúc trước đã giao cho trường học chưa?”
Giang Minh nghe vậy thì liền sững sờ.
“Đó là trách nhiệm của Diệp Mẫn Kiệt mà, lẽ ra nó đã được gửi đến rồi, không phải sao? Cũng đã lâu rồi đúng không?”
Sắc mặt Giang Châu lập tức trở lên khó coi.
Trên thực tế, mấy cái loại gọi là hàng giả thì ở thời đại nào cũng có.
Mà nhập hàng từ Bằng Thành, thì tốt nhất thì dĩ nhiên là nhập từ Nhà máy điện tử Đại Phát.
Chất lượng không phải nói, đã thế còn nổi tiếng là bền.
Chất lượng tốt thì giá thành tất nhiên cũng cao hơn, thế nên không có cách nào tránh khỏi tình trạng giá thành đắt đỏ, sản lượng sản xuất ra cũng hạn chế.
Bởi vậy cũng có không ít người đã có ý đồ xấu.
Họ làm giả hàng của Nhà máy Điện tử Đại Phát, rồi trộn lẫn thật giả vào nhau để bán.
Ở thời đại này, vấn đề về cái gọi là hàng nhái cũng không được người ta đặt nặng, thế nên cũng có không ít nhà máy sản xuất thiết bị điện tử ở Bằng Thành chuyên làm hàng nhái.
Cho dù không phải là hàng nhái thì cũng có ít nhiều nhà máy bắt chước thiết kế của nhà máy điện tử Đại Phát.
Giang Châu đã đoán được đại khái.
Kể từ lần trước khi mà Diệp Mẫn Kiệt tự tiện tăng giá, Giang Châu đã phát hiện ra người này có lòng tham cực kỳ lớn.
Rất có thể đợt hàng đầu tiên khi mà Triệu Quyền giao thì đều là hàng chính hãng của Nhà máy Điện tử Đại Phát.
Sau đó Triệu Quyền đã thăm dò Diệp Mẫn Kiệt rồi nhận thấy rằng y cũng đồng ý mua hàng từ các nhà máy khác với giá thấp hơn, sau đó thì cả hai dùng cách này để kiếm lợi trái phép rồi ăn chia với nhau.
Bằng cách này, thì cũng có thể giải thích rằng tại sao Triệu Quyền lại có thể tích lũy được số tiền lớn như vậy trong một khoảng thời gian ngắn.
Giang Châu cũng không có ý định giấu Giang Minh về việc này, hắn nói hết mọi chuyện cho anh nghe.
“Mẹ nó!”
Giang Minh không nhịn được phun ra một câu chửi, sắc mặt cực kỳ xấu: “Tên tiểu tử này quả nhiên là cầm thú!
Anh tự nhận rằng hai người họ đối xử với Diệp Mẫn Kiệt không tệ.
Nhưng mà, anh lại không bao giờ tưởng tượng được rằng tên kia thực sự có thể làm một điều khốn nạn như vậy!
“Vậy chúng ta phải làm sao?”
Giang Minh cau mày nói: “Chuyện này nếu không giải quyết ổn thỏa, rồi nếu như hàng hóa có vấn đề, thì chẳng phải ảnh hưởng đến uy tín của chúng ta hay sao? Trong kinh doanh, điều quan trọng nhất là chữ tín.. Tiểu Châu, em phải nghĩ cách giải quyết chuyện này!”
Giang Châu nghe vậy liền gật gật đầu.
Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thế này đi, chúng ta cứ tự mình kiểm tra trước, rồi em sẽ đến gặp hiệu trưởng sau.”
Chuyện này rất khó giải quyết.
Một là không thể công khai, nếu không thì danh tiếng sẽ bị tổn hại.
Hai là, hắn cũng không chắc rằng lô hàng kia có vấn đề gì không.
Chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Giang Minh nghe vậy liền lập tức đứng dậy trở lại cửa hàng để kiểm tra kho hàng.
Giang Châu cũng không dám trì hoãn, hắn đi thẳng đến ký túc xá của Chu Phái Nguyên mà không thèm về nhà.
Cũng đã sắp đến tết Đoan Ngọ, đến lúc đó tất cả phải trở về quê, thế nên gã phải giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt!
Bằng không mà nói, nếu sau này chuyện này mà lộ ra, thì hắn cũng khó để mà ăn nói với người khác!
Giang Châu vừa đi vừa ngẫm nghĩ, lúc đi tới trước cửa nhà Chu Phái Nguyên, vươn tay gõ cửa, phát hiện không có ai trả lời, đột nhiên hắn tỉnh táo lại, mình còn chưa có nghĩ ra cách giải quyết, đi gõ cửa rầm rầm nhà người ta thì có ích gì?
Lúc này Giang Châu mới dừng lại, nhíu mày, chậm rãi suy tư.
Làm thế nào có thể được giải quyết cái vấn đề này một cách tốt đẹp đây?
Không biết đã qua bao lâu, nhưng một kế hoạch hoàn hảo đã được hình thành trong đầu Giang Châu.
Cùng lúc đó, cuối hành lang cuối cùng cũng truyền đến tiếng bước chân, chính là của Chu Phái Nguyên cùng những người khác trở về.
Dường như có tranh chấp gì đó, thế nên Hoàng Triều Quang cùng Lý Minh Quý cãi nhau suốt đường đi, cả ba không thấy Giang Châu ngồi xổm dưới đất cho đến khi bước đến cửa.
Vẫn là Chu Phái Nguyên nhìn thấy hắn.
“Giang tiểu hữu!”
Chu Phái Nguyên tươi cười chào hỏi, rồi ngạc nhiên hỏi hắn: “Hôm nay rảnh rỗi sao lại đến đây? Bản thảo đã được dịch xong rồi sao?”
Hoàng Triều Quang nghe vậy liền cười một tiếng.
“Thầy à, thầy nói đùa rồi. Lần trước thầy đưa cho cậu ấy nguyên một quyển sách! Phải mất trên hai tháng mới làm xong! Giờ mới chưa đầy một tháng!”
Chu Phái Nguyên nghe vậy liền cười ha ha.
Giang Châu cũng đứng dậy nở nụ cười chào hỏi.
“Vào nhà nói chuyện đi, nếu có người nhìn thấy cậu ngồi xổm ở cửa thì lại bảo là tôi không biết chiêu đãi khách như thế nào!”
Nói rồi mấy người liền bước vào trong phòng.
Chu Phái Nguyên ngồi trên ghế, để quải trượng sang một bên, cười cười nhìn Giang Châu nói: “Giang tiểu hữu, cậu tới gặp tôi là có chuyện sao?”
Giang Châu gật gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười: “Hiệu trưởng đoán quả là chính xác, lần này vãn bối tới đây là vì chuyện của lô máy tính kia. “
Máy tính?
Chu Phái Nguyên cầm tách trà lên, thổi bớt lá trà đang nổi ở trên rồi nhấp một ngụm, nghi ngờ hỏi: “Máy tính ư? Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Giang Châu mặt không đổi sắc, lắc đầu, nói: “Không có việc gì, chỉ là lần này vãn bối đến Quảng Châu thì lại gặp được đầu mối cung cấp. Anh ấy nói rằng gần đây có sự kiện giảm giá, nhất là với những nhãn hàng đồ điện Đại Phát. Đặc biệt là để hỗ trợ sinh viên, thì chỉ cần trường đại học có thể chứng minh rằng đã mua sắm máy tính là có thể giảm còn 70%. “
“Vốn đã mua từ trước nên không thể hưởng chiết khấu, vãn bối đang nghĩ cách tranh thủ cho đại học Bắc Kinh của chúng ta, thế nên vãn bối đã dùng giao tình để bảo anh ta lách cho chúng ta một khe hẹp. “
Hai mắt Giang Châu sáng rực, nói: “Hiệu trưởng, thầy tính xem, bây giờ bộ máy tính này cũng trị giá phải hơn đến 100 tệ, nếu mà có thể giảm giá thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền. Chỉ cần thu hồi lô máy tính kia lại, sau đó làm một cái mã mới là được, dù sao liên quan đến tiền thì bên kia phải khớp mã của từng máy tính khoa học để nhập vào cơ sở dữ liệu để chiết khấu. “