Giang Thành Tài trầm mặc một hồi, dường như đang băn khoăn, sau đó mới quyết định, mở miệng nói: “Giang Châu, anh vẫn nhớ việc em giúp anh kiếm tiền, cho nên mới nói chuyện này với em.”
“Cái người tên là Đặng Thúy Hồng, em còn nhớ không?”
Đặng Thúy Hồng?
Tên này vừa nói ra khỏi miệng, Giang Châu ngay lập tức sẽ nhớ ngay ra là ai.
Người đàn bà này không phải người đàn bà trước kia ở chung với Giang Minh Phàm?
Dường như ả rất thích Giang Minh Phàm, thậm chí còn làm nhiều lần chuyện vì gã.
Lần trước cho mình một cái hộp nhỏ, kêu hắn giao cho Giang Minh Phàm, chắc là người đàn bà ấy.
Giang Châu gật đầu: “Nhớ, làm sao vậy?”
“Cũng chỉ thuận miệng nói thôi, cũng không biết có ích với em hay không.”
Giang Thành Tài dừng một chút, nói: “Hai ngày trước, anh thấy Đặng Thúy Hồng bị người ta núm tóc, kéo trên mặt đất chịu đòn.”
“Ngay ở trước cổng trường trung học phổ thông huyện Khánh An, bị đánh máu me đầy mặt, không ít người đều nhìn thấy.”
Giang Châu cau mày.
Bị đánh?
“Bị ai đánh? Anh có biết hay không?”
Giang Thành Tài trợn to mắt, lắc đầu, nói: “Người này anh không biết, thế nhưng chắc em có biết!”
Giang Châu: “????”
Hắn biết?
“Người nào?”
“Ai nha! Em quên rồi à? Lần trước khi em đi Nhiêu Thị làm ăn, không phải thuê một chiếc Đại Đông Phong sao? Chính là tài xế Đại Đông Phong đó! Cụ thể tên là gì thì anh không rõ lắm.”
Giang Thành Tài nghiêm túc nói.
Gã chỉ nhớ trước đó Giang Châu từng hỏi thăm về Đặng Thúy Hồng, hơn nữa kẻ đánh người từng giúp Giang Châu giao hàng, cho nên Giang Thành Tài mới kể chuyện này với Giang Châu.
Quả nhiên.
Sau khi nghe xong, Giang Châu lập tức trầm mặc lại.
Dương Hiểu Vĩ.
Hắn lập tức nghĩ tới người này.
Đấy cũng là lần đầu tiên hắn thật sự tiếp xúc với người của giới xã hội đen ở huyện Khánh An.
“Em biết rồi.”
Giang Châu nhanh chóng tươi cười đáp, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Giang Thành Tài, nói: “Cám ơn anh đã báo.”
Giang Thành Tài xoa xoa đầu, cười cười, không nói gìnữa.
Hai người đi gần nửa vòng thôn, đang chuẩn bị quay về, thì bất ngờ gặp được Giang Minh Phàm cùng Địch Thiến Thiến.
Giang Châu cười tủm tỉm, lên tiếng chào: “Anh họ, thật trùng hợp.”
Giang Thành Tài cúi đầu, có chút xấu hổ đứng ở phía sau Giang Châu, huyệt Thái Dương giật giật.
Cứ như bị bắt quả tang lúc đang làm việc xấu?
Giang Minh Phàm nhìn chằm chằm Giang Thành Tài một lúc, một lát sau nói: “Hai ngươi từ khi nào quan hệ tốt như vậy? Sao anh không biết?”
“Chuyện anh không biết chuyện còn rất nhiều!”
Giang Châu lên tiếng, cười cười, lại nghiêng đầu nhìn về phía Địch Thiến Thiến, nói: “Vị này chính là chị dâu sao?”
Trong đôi mắt của Giang Minh Phàm cực nhanh xẹt qua một tia cảnh giác.
Y lặng lẽ dịch chuyển về phía trước một bước nhỏ, đang chuẩn bị mở miệng, lại nghe thấy Địch Thiến Thiến ở bên cạnh đã mở miệng.
“Tạm thời còn chưa phải.”
Cô ta cười cười, nhìn Giang Châu trước mặt, quan sát tỉ mỉ.
Nói thật ra, Địch Thiến Thiến có chút kinh ngạc.
Đến cái thôn Lý Thất này, coi như cô ta lần đầu tiên thấy hiểu được cái gì gọi là thâm sơn cùng cốc thật sự.
Đám đàn bà nhiều chuyện, tư tưởng ngu muội… chỉ xuất hiện trong các tác phẩm văn học, cũng khiến cho nàng không có ấn tượng tốt với thôn Lý Thất.
Nếu không phải cha dặn mình phải nắm cho thật chắc Giang Minh Phàm, cô ta tuyệt đối sẽ không theo tới chỗ như thế này.
Mà bây giờ, nhìn Giang Châu trước mặt, lập tức thu hút sự chú ý của Địch Thiến Thiến.
Một thân quần áo gồm áo sơ mi ngắn tay cùng quần, phong cách không quá đặc biệt, nhưng nhìn rất mới mẻ và gọn gàng, bắt mắt.
Khi người trẻ tuổi này nhìn mình, không hề có chút tình cảm nào.
Dường như không hề có chút hứng thú nào với thân phận của mình.
Địch Thiến Thiến nụ cười tự nhận là phóng khoáng lại ưu nhã, tự giới thiệu mình: “Chào anh, em tên là Địch Thiến Thiến.”
Giang Châu: “Tôi tên Giang Châu.”
Lúc này Giang Thành Tài cũng từ phía sau lò đầu ra, nhìn thấy Địch Thiến Thiến, lộ ra ánh mắt hâm mộ.
“Anh tên Giang Thành Tài.”
Gã nhếch miệng cười.
Địch Thiến Thiến gật đầu, coi như là chào hỏi.
Giang Minh Phàm bỗng nhiên cảm thấy có chút khó chịu.
“Thiến Thiến, chúng ta về trước đi, ông nội và bà nội đã trở về, muốn gặp em một lần.”
Giang Minh Phàm cười nói, sau khi nói xong, lại thản nhiên nhìn Giang Châu cùng Giang Thành Tài.
“Lát nữa nhớ qua dùng cơm.”
Sau khi nói xong, Giang Minh Phàm mang theo Địch Thiến Thiến đi trở về.
Phải đến sau khi hai người rời đi, Giang Thành Tài mới xem như tỉnh táo lại, chợt trợn to mắt nói:
“Đây là bạn gái của anh họ sao, vậy Đặng Thúy Hồng đâu?”
Giang Châu nhún nhún vai, dáng vẻ nghiền ngẫm: “Chậc, ai biết được.”
~~~
Tết Đoan Ngọ cả nhà ăn cơm ở nhà của Giang Phúc Toàn.
Bởi vì có Địch Thiến Thiến, bầu không khí của bữa cơm tự dưng có chút cứng nhắc.
Liễu Mộng Ly hôm nay không tới, tối hôm qua bị trúng gió, ngày hôm nay hơi sốt, sáng sớm đau nhức toàn thân không dậy nổi.
Giang Châu đưa cơm qua cho vợ sau đó mới trở lại dùng cơm.
Lúc ăn cơm, Địch Thiến Thiến vẫn luôn lén lút quan sát mình, Giang Châu lại vô cùng bình tĩnh, mà Giang Minh Phàm thì sắc mặt hiển nhiên liền không dễ nhìn rồi.
“Con ăn no rồi.”
Giang Châu buông chén đũa xuống, đứng lên, cười nói với mọi người.
Ba anh em tuy đã từ mặt nhau, thế nhưng ở trước mặt của Vương Đại Quý cùng Vương Tú Nga, nên có huynh đệ vẫn phải duy trì duy trì quan hệ anh em.
Vì vậy trên cơ bản đều đang uống rượu khoác lác.
Giang Minh thấy Giang Châu đi, anh cũng ăn vội mấy miếng cơm, rồi nháy mắt với Diêu Quyên, sau đó cả hai mang Giang Hạo Minh rời đi.
Cả cái bàn lớn, chỉ còn dư lại mấy người, Giang Thành Tài cũng không chịu đựng được Giang Đại Quý cứ giục mau lấy vợ muốn rời đi, lại bị Giang Phúc Thuận trừng mắt phải ngồi im một chỗ.
Mẹ kiếp.
Cái thằng nhóc này, bỏ về thì lộ ra mâu thuẫn hả?
Giang Thành Tài chỉ có thể uể oải ngồi về chỗ cũ, nghe Giang Đại Quý lải nhải.
Nông thôn ăn tương đối sớm, khi Giang Châu trở về mới 5 giờ rưỡi.
Hắn trở về phòng, nhìn Liễu Mộng Ly, vợ mặc dù đỡ hơn đôi chút, nhưng trông sắc mặt vẫn còn chút tái nhợt.
“Ăn không vô sao?”
Giang Châu hỏi.
Liễu Mộng Ly gật đầu, quay đầu nhìn ra bên ngoài: “Đoàn Đoàn Viên Viên đâu anh?”
“Chị ba đang giữ rồi.”
Giang Châu thoải mái nói: “Em cứ nằm nghỉ đi, tiếp tục như vậy không ổn, để anh mua cho em ít thuốc.”
Liễu Mộng Ly bị bệnh thoạt trông cực kỳ mong manh, đáng thương.
“Giờ đi sao? Ta Em sao, hay để… ngày mai…”
“Đợi không được ngày mai.”
Giang Châu nhíu nhìn chằm chằm vợ: “Sáng sớm nay em cũng nói như vậy, kết quả đến đây rồi cũng không hề thấy đỡ hơn, ngày mai chúng ta phải trở về Bắc Kinh rồi, em như vậy sao anh yên tâm cho được?”
Liễu Mộng Ly lúc này mới không có nói nữa.
“Vậy anh cẩn thận chút.”
Cô dặn dò.
Giang Châu gật đầu, lại cúi đầu hôn vào trán của vợ một cái, lúc này mới cầm áo khoác xoay người đi ra cửa.
Lần này Giang Châu đạp xe đạp đi.
Trong khoảng thời gian này cuộc sống trôi qua tốt đẹp, trong thôn Lý Thất có không ít người cũng mua được xe đạp.
Giang Châu đạp thẳng đến huyện Khánh An.
Đi xe đạp, đạp mau, hơn bốn mươi phút đã đến.
Giang Châu đi trước bệnh viện Huyện mua thuốc, sợ mua không đúng, hỏi cặn kẽ nhiều lần mới chắc chắn.