Phương Vân Lương có chút khó hiểu.
Dựa vào anh ta?
Ý gì?
Anh ta còn chưa kịp phản ứng, đã bị Giang Châu mang vào trong viện.
Trong viện không đóng cửa, trong phòng bật đèn sáng trưng, đi gần thậm chí cũng có thể nghe bên trong truyền tới tiếng nói chuyện với nhau.
Tiếng nói chuyện rôm rả, có ba bốn người đang nói chuyện, dường như đang thảo luận cái gì đó.
Giang Châu đi tới trong viện, ngừng lại trong chốc lát, nghe chỉ chốc lát sau đó lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Chậc.
Thật là một sự trùng hợp!
Hắn kéo Phương Vân Lương lại gần, mở miệng nói vào tai của anh ta điều những gì, liền nhìn thấy sắc mặt của Phương Vân Lương cổ quái lại khó lường.
“Mẹ kiếp, ba anh lại cho anh đi theo em, lão già kia cũng có lúc nhìn sai!”
Anh gắt, nhỏ giọng nói thô tục.
Giang Châu lại bình chân như vại, cười vỗ vỗ lên bả vai anh ta.
“Cứ huyênh hoang sẽ chỉ trở thành bia ngắm, muốn thành công, phải ẩn nhẫn, sử dụng thủ đoạn.”
Giang Châu liếc nhìn anh ta, nói: “Anh kiêu ngạo nhiều năm như vậy, còn chưa hiểu đạo lý này sao? Thay vì huyênh hoang rồi bị người ta để mắt tới, không bằng tạm thời ẩn nhẫn, sau này có rất nhiều cơ hội đòi lại.”
Phương Vân Lương không nói gì, trông như có điều suy nghĩ.
Hai người thoáng sửa lại trang phục, sau đó đi về phía cánh cổng lớn màu đỏ.
Ngoài cửa có người đứng, nhìn thấy hai người tiến đến, ban đầu ở trong màn đêm không thấy rõ, tưởng công nhân trong xưởng qua đây họp.
Lúc này đến gần hơn, mới thấy đó là hai khuôn mặt xa lạ.
“Đứng lại! Hai người là ai?”
Người thanh niên cau mày, lớn tiếng quát: “Tới làm gì?”
Giang Châu cười cười, nói: “Chúng ta tới tìm Trương Chí Cao, xưởng trưởng xưởng nhựa Thuận Đạt, ông ấy có nhà không?”
Thanh niên sửng sốt, vô thức gật đầu, đang chuẩn bị để cho bọn họ đi vào, suy nghĩ một chút vẫn nói: “Hai người chờ ở chỗ này một lúc, tôi đi vào hỏi một chút.”
Nói xong không đợi hai người trả lời, thanh niên lập tức quay đầu chạy vào phòng.
Lúc này, bên trong nhà, có tổng cộng 4 người, đang ngồi nói chuyện ở bên trong.
Bốn người ngồi quanh một cái bàn bát tiên, phía trên nhất chính là Trương Chí Cao.
Trương Chí Cao khoảng hơn sáu mươi, trông còn rất trẻ, tóc còn rất đen, vóc dáng cao gầy, trên tay luôn cầm một chiếc ấm sứ đựng nửa ấm trà.
Mà bên tay trái của ông ta, là Thạch Thu Lâm cùng vợ của gã đang ngồi.
Thạch Thu Lâm tuổi tác không lớn hơn Diêu Trường Quý bao nhiêu, trông mặt mũi có chút hung hãn, có một đôi mắt hình tam giác sắc bén, lúc nhìn vào người ta, sẽ khiến người ta nhịn không được toàn thân nổi da gà.
Còn như Thạch Thu Lâm vợ gã, là Thạch Quế Hương, hai người vốn là anh em họ kết hôn, trông rất xứng đôi.
Cô ả khoảng hơn bốn mươi, thân hình đầy đặn, da thịt trắng nõn, ngũ quan dáng dấp vô cùng quyến rũ.
Một người khác đang ngồi chính là tâm phúc của Trương Chí Cao, chủ nhiệm phòng làm việc Triệu Gia Tường.
Trương Chí Cao lúc này không chút che giấu ánh mắt đầy ham muốn rơi vào trên người Thạch Quế Hương.
“Quế Hương à, giờ trời sắp tối rồi, hay là… tối nay em và Thu Lâm ngủ ở nhà của anh, anh là một người đàn ông độc thân, trong nhà nhiều phòng, tùy hai em ngủ phòng nào cũng được!”
Trương Chí Cao cười híp mắt nói.
Ông ta nói, cầm ấm sứ, thổi thổi, uống một ngụm, kéo dài âm điệu nhìn ả.
Thạch Quế Hương sững ra mấy giây, rồi vội đưa mắt nhìn về phía Thạch Thu Lâm.
Thằng chồng dĩ nhiên khó chịu, thế nhưng lúc này vẫn có nặn ra nụ cười, gật đầu nói: “Xưởng trưởng, anh cũng biết, trong nhà em giờ còn không ít người đều đang chờ em, chỉ một tháng nữa, sẽ nghỉ việc, ai ai đều bàng hoàng, rất sợ chuyện giảm biên chế rơi ở trên đầu mình.”
Thạch Thu Lâm dừng một chút, nhìn sắc mặt của Trương Chí Cao, tiếp tục mở miệng: “Xưởng trưởng Trương, anh xem, danh sách giảm biên chế này…”
Gã tránh nặng tìm nhẹ.
Tuy không có nói rõ, thế nhưng ý tứ cũng đã rất rõ ràng.
Muốn vợ mình, không phải là không được, thế nhưng trong danh sách giảm biên chế, người của phe mình dù sao cũng phải ít đi chút.
Nếu không… vì cái quái gì phải để vợ ngủ chùa với ông?
Trương Chí Cao đương nhiên đã hiểu.
Ông ta cười ha ha, nói giọng điệu nhà quan: “Ai nha, Thu Lâm á, chuyện danh sách giảm biên chế này, đương nhiên cần thương lượng, anh còn chưa quyết định đâu! Nhưng anh sẽ tiết lộ cho em một tin, chiều nay danh sách sẽ xuất hiện.”
Ông ta nói, lại uống một ngụm trà, nghiêng đầu nhìn sang Triệu Gia Tường.
“Tiểu Triệu à, danh sách làm đến đâu rồi? Danh sách sơ bộ đã ra chưa?”
Triệu Gia Tường gật đầu: “Tất cả đã làm theo lời của xưởng trưởng ngài nói, chiều nay là có thể ra.”
Nghe xong câu này, Thạch Thu Lâm biết tối hôm nay vợ mình không thể không ở lại chỗ này.
Gã nặn ra nụ cười, nói: “Như vậy ạ, trong nhà em có không thiếu ít đang chờ em, em về trước, Quế Hương em ở lại trò chuyện với xưởng trưởng Trương, trong nhà không có ai, buổi tối luôn có vẻ quạnh quẽ.”
Thạch Quế nghe vậy đôi mắt lập tức đỏ lên.
Cô ả cúi đầu, nắm chặt lấy quần áo của Thạch Thu Lâm không lên tiếng.
Thạch Thu Lâm đang định nổi giận, chỉ nghe thấy cửa bị mở ra, tiếng bước chân truyền đến, là Tiểu Chu Tử giữ cổng đi vào.
“Chuyện gì vậy?”
Trương Chí Cao nhíu mày, cất cao giọng nói: “Bảo em giữ cổng đều xem không xong, vào đây làm gì cho thêm rộn?”
Tiểu Chu Tử gãi đầu, lại cung kính khom người, nhỏ giọng nói: “Xưởng trưởng Trương, ngoài cổng có hai người tới tìm, nói là tìm ngài, lúc này đang chờ bên ngoài!”
Tìm ông ta?
Trương Chí Cao sững sờ: “Em chưa từng nhìn thấy sao?”
Tiểu Chu Tử lắc đầu: “Chưa ạ! Hai người trẻ tuổi, khuôn mặt xa lạ, em chưa từng nhìn thấy ạ!”
Cậu ta nói, chợt nhớ tới cái gì, nghĩ một lúc mới nói: “Nhưng có một người dùng khẩu âm Bắc Kinh, em nhận ra giọng Bắc Kinh! Hai người chắc đều tới từ Bắc Kinh!”
Bắc Kinh.
Ở vào thời điểm hiện giờ, hai chữ này đại biểu rất nhiều tầng ý nghĩa.
Trương Chí Cao mặc dù mới hơn sáu mươi tuổi, thế nhưng dã tâm cũng không nhỏ.
Ông ta tự nhận trên người có không ít công huân, chỉ khổ nổi không có cơ hội, không ai thưởng thức, cũng không thể leo lên cao, điều chuyển đến Bắc Kinh.
Ông ta đã viết vô số phong thư tự tiến cử, lại còn bảo Triệu Gia Tường gọi điện tới Bắc Kinh báo cáo công lao cùng hiệu quả của mình.
Tuy vẫn giống như đá chìm đáy biển không có tin tức, thế nhưng Trương Chí Cao vẫn luôn ôm kỳ vọng.
Bây giờ nghe về chuyện có người nói khẩu âm Bắc Kinh, ông ta lập tức đứng bật dậy, biểu cảm có chút kích động, nói: “Mau bảo bọn họ vào!”
Tiểu Chu Tử lên tiếng, lúc này mới vội chạy ra ngoài.
Trương Chí Cao quay đầu nhìn về phía Thạch Quế Hương mắt đỏ hoe còn có cả Thạch Thu Lâm, thấp giọng nói: “Đợi lát nữa người ta đến, hai người lo mà cư xử cho phải phép, cái gì có thể nói cái gì không thể nói, giữ mồm giữ miệng cho anh!”
Thạch Thu Lâm lập tức gật đầu, kéo Thạch Quế Hương ngồi xuống, biểu thị tuyệt đối sẽ không lắm miệng.
Nhưng trong lòng gã đương nhiên cũng tò mò, người từ Bắc Kinh cũng tới, là nhân vật lớn nào vậy?
Trong chốc lát, Tiểu Chu Tử liền mang theo người tiến vào.
Đi tuốt ở đàng trước là Phương Vân Lương, Giang Châu theo phía sau anh ta, mới nhìn thì giống như là người hầu vậy.