Edit: Ry
Chương trình học mấy ngày nay của họ rất thoải mái, buổi chiều chỉ có một tiết, còn đâu là thời gian hoạt động tự do.
Nguyên Dục Tuyết khép sách giáo khoa, cánh môi dưới mặt nạ đỏ thắm, so với làn da tuyết trắng càng thêm rực rỡ — Nhưng cậu không có vấn đề gì, vẻ mặt cũng thản nhiên. Tăng Bạch bên cạnh thì môi sưng đến há mồm, vô cùng khó khăn đứng dậy, yếu ớt dựa vào Đường Viễn.
Đường Viễn: “…” Y hơi nhíu mày, có chút ghét bỏ.
Món cay Tứ Xuyên nhà bếp mới ra mắt đúng là không phụ rất nhiều lời khen, chỉ là công thức nghiên cứu thiên về vị chua cay. Lần đầu tiên Nguyên Dục Tuyết được ăn món cay như vậy, ban đầu không quen lắm, lúc cho vào miệng còn do dự, hơi nhíu mày nhấm nháp. Ớt cay kí.ch thích vị giác, đốt từ đầu lưỡi tới vòm họng.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết không có thói quen lãng phí đồ ăn — Mỗi một nguyên liệu đều vô cùng quý giá.
Thế nên cậu vẫn từng chút một ăn hết món cay thơm ngon, sau đó… Còn hơi nghiện.
Giới Chu Diễn ăn cùng với Nguyên Dục Tuyết, cơ bản là Nguyên Dục Tuyết gọi gì hắn gọi nấy, khẩu vị của cả hai còn rất hợp nhau (nghi ngờ), tất nhiên có thể vui vẻ thảo luận. Tăng Bạch thì không biết giở cái chứng gì, cảm thấy mình không thể thua người ta trong việc kiếm điểm thiện cảm được! Giới Chu Diễn ăn được thì sao anh ta lại không ăn được? Một mình âm thầm so đo. Nhưng Tăng Bạch không ăn được cay, cứng rắn ăn vài thìa thì kết quả là học xong hai tiết rồi mặt mày vẫn phờ phạc.
Tăng Bạch rê.n rỉ: “Không chịu nổi nữa, bọn mình tới trạm y tế khám đi — Ông nghĩ bệnh này của tôi có được tính là bệnh phổ biến không?”
Đường Viễn rất lạnh lùng đáp: “Bệnh dạ dày rất phổ biến, chịu đi.”
Tăng Bạch “ui” một tiếng, ngượng ngùng nói: “À không, ý tôi là tới khám khoa hậu môn.”
Đường Viễn: “…”
Đương nhiên những lời này của Tăng Bạch chỉ là giỡn thôi, trạm y tế có loại cấm kị kia, anh ta không thể mạo hiểm được. So với việc đau đít thì mạng vẫn quan trọng hơn. Huống hồ giờ anh ta còn phải tranh thủ từng phút cùng Đường Viễn chạy đi dò xét những địa điểm có thể xuất hiện quy tắc.
Trước khi đi, Tăng Bạch vẫn không chịu ngậm miệng, thở dài ra vẻ thần bí nói: “Đi đây, tôi đi điều tra bí ẩn hắc ám trên thế giới này mà các cậu không biết được.”
Nguyên Dục Tuyết: “… Ừ.”
Bởi vì quy tắc ở trung tâm thể thao đã được lấp, Nguyên Dục Tuyết chỉ có thể chọn một trong hai địa điểm còn lại — Phòng âm nhạc hoặc rừng cây.
Cậu định tiếp tục cuộc điều tra hôm qua chưa hoàn thành, tiện tay vẽ bản đồ phân bố rừng ra giấy. Phút cuối chuẩn bị ra ngoài thì gặp một chuyện.
“Nguyên Dục Tuyết?”
Nam sinh thò đầu vào cửa lớp, khẽ gọi một tiếng.
Lúc này trong phòng học không còn ai, chỉ có Nguyên Dục Tuyết vừa phác thảo xong bản đồ, cùng Giới Chu Diễn thong thả đi ra, nam sinh mới ngại ngùng bước tới.
Người này chính là Lãng Phi Thâm hôm qua được họ đưa tới trạm y tế.
Lãng Phi Thâm hôm qua lúc đi lẫn về đều mơ mơ màng màng, quên không nói cảm ơn, về đến phòng kí túc thì càng thấy không yên lòng. Nhất là hôm nay thông báo nội quy mới, cậu ta nhìn mà toát mồ hôi lạnh, cảm thấy hai bạn học tốt bụng kia đã mạo hiểm rất nhiều để giúp mình, không nhớ ơn thì đúng là ăn cháo đá bát.
Mặc dù Lãng Phi Thâm không trao đổi cách thức liên lạc với hai người họ, nhưng cũng biết chuyên ngành học, nghe ngóng thời khóa biểu không phải chuyện gì khó. Vừa hay tiết ba bốn chiều nay của họ cũng trống, tan học cậu ta vội vàng chạy tới đây, thế mà gặp được người thật.
“Hôm qua đi vội nên chưa chính thức cảm ơn hai người.” Bởi vì sắc mặt Giới Chu Diễn quá lạnh lẽo, lại ít nói, còn có vẻ không thích trò chuyện. Tuy Nguyên Dục Tuyết cũng là kiểu hình lạnh nhạt, nhưng thật ra rất kiên nhẫn trong chuyện đối nhân xử thế, Lãng Phi Thâm cũng chỉ dám bắt chuyện với cậu: “Tôi chuẩn bị chút quà cảm ơn, hi vọng hai người không chê.”
Đưa tiền cảm ơn thì quá không có lòng, bọn họ đều là sinh viên, quan hệ còn chưa tới nỗi cởi mở như vậy. Lãng Phi Thâm hỏi ý bạn cùng phòng rồi tỉ mỉ chuẩn bị quà, thậm chí còn cẩn thận gói lại rất đẹp — Rất không giống trai thẳng. Bên trong là bút máy và đồng hồ nhãn hiệu cao cấp, cậu ta mua nhưng chưa từng bóc ra, giá trị cũng phù hợp.
Nguyên Dục Tuyết nhìn hộp quà, trước hết nói một câu cảm ơn, nhưng không nhận.
“Tôi cũng phải cảm ơn cậu.” Nguyên Dục Tuyết nhìn khuôn mặt chân thành tha thiết của Lãng Phi Thâm, hàng mi khẽ rủ: “Vậy chúng ta hòa nhau.”
Lãng Phi Thâm: “??”
Giới Chu Diễn càng thêm thẳng thắn, không buồn nhìn Lãng Phi Thâm lấy một cái, thấy Nguyên Dục Tuyết nhìn mình thì mới mở miệng: “Tôi không muốn.”
Mặc dù giọng điệu có khác, nhưng thái độ cũng rất kiên quyết, Lãng Phi Thâm sắp toát cả mồ hôi… Cậu ta không thể ép họ nhận quà cảm ơn được. Mà Lãng Phi Thâm cũng nhìn ra thái độ của hai người này không phải là muốn mà ngại. Cậu ta càng không thể ném quà rồi chạy, như thế sẽ khiến mình có vẻ tự đa tình.
Nhưng đã mất công tới đây rồi…
Lãng Phi Thâm có ý tưởng, bèn hỏi thử: “Vậy tôi tặng hai cậu vé xem biểu diễn nội bộ của nhạc viện nhé? Bạn cùng phòng tôi cho. Hai người rảnh rỗi có thể đi xem, bọn họ còn có cả dàn hợp xướng, xem khá vui, còn có thể giao lưu tình cảm…”
Lãng Phi Thâm vắt óc nghĩ ra lợi ích: “Vé này cũng không phải vé một lần, nó như thẻ nội bộ ấy. Nếu các cậu rảnh cũng có thể tới phòng nhạc xem bọn họ tập luyện, làm quen thêm vài người bạn, ha ha.” Cố nặn ra lời để khen xong, chính Lãng Phi Thâm cũng cảm thấy cạn vốn từ.
Vé này đúng là do bạn cùng phòng tặng cậu ta — Mỗi khoa đều sẽ lẻ ra vài học sinh nên người này tuy học hệ âm nhạc, lại bị phân tới phòng của ngành tài chính bọn họ.
Tên đó cũng là người tốt, chỉ là thích nổi bật, tính cách hơi khoe khoang. Y mang vé đi tặng khắp nơi, bảo bạn cùng phòng kí túc tới xem y tập luyện biểu diễn. Tiếc là người trong phòng bọn họ lại không có hứng thú với âm nhạc, chưa từng đi cổ vũ tên kia. Lần này Lãng Phi Thâm nhờ mọi người nghĩ cách tặng quà, bị tên kia nghe được, thuyết phục Lãng Phi Thâm cầm hai tấm vé theo, còn rất nghiêm chỉnh nói “quà nhiều cũng không thừa”!
Lãng Phi Thâm không phải kiểu người sẽ vả mặt người khác, thế là cất trong túi. Sự tẩy não của tên cùng phòng kia vẫn rất hữu hiệu, Lãng Phi Thâm ít nhiều phát huy được khả năng buôn bán, nói một lèo không ngậm miệng.
Có điều cậu ta cũng nhanh chóng nhận ra, quà kiểu này sao mà tặng được… Đang chuẩn bị lúng túng cười mấy tiếng cho qua, lại thấy Nguyên Dục Tuyết hơi ngẩng lên, lẳng lặng nhìn mình, vẻ mặt còn rất chăm chú.
Nguyên Dục Tuyết do dự một chút rồi hỏi: “Vé vào cửa, có thể cho tôi không?”
Sinh viên ngành khác có thể vào phòng âm nhạc, nhưng vì bên trong có đặt rất nhiều nhạc cụ quý giá nên phải nộp đơn xin. Đây cũng là một trong những lí do Nguyên Dục Tuyết xếp phòng âm nhạc xuống cuối.
Nếu có vé vào cửa, còn có thể thường xuyên ra vào, tuy chỉ là xem mọi người tập luyện chứ không được sử dụng nhạc cụ, nhưng chắc cũng đủ rồi.
Lãng Phi Thâm không ngờ Nguyên Dục Tuyết lại có hứng thú với buổi diễn của sinh viên nhạc viện!
Có điều quan sát khí chất của cậu, Lãng Phi Thâm thấy đối phương cũng giống người đam mê nghệ thuật. Cậu ta lập tức nhẹ lòng, trong đầu nghĩ may quá tặng đúng rồi, lát nữa về mời tên kia ăn một bữa cảm ơn vậy, đồng thời hăng hái nói: “Đương nhiên là được rồi, hoan nghênh cậu tới! Bạn cùng phòng của tôi mà biết cậu tới cổ vũ thì chắc vui ngất luôn.”
Cậu ta lấy một tấm vé đưa cho Nguyên Dục Tuyết, Giới Chu Diễn không nói gì nên Lãng Phi Thâm không đưa cho hắn.
Kết quả bị Giới Chu Diễn liếc một cái, tư duy của cậu ta thoáng trở nên mơ hồ, không khống chế được giơ tấm vé ra.
Quan trọng nhất là Giới Chu Diễn còn cầm!
Thanh niên với tướng mạo cực u ám tàn ác nhìn xuống tấm vé kia, thậm chí bóng mi hắt ra cũng như chứa một tầng ý lạnh, khiến Lãng Phi Thâm sực tỉnh, sợ mất mật.
Có điều cậu ta sẽ không đoán được Giới Chu Diễn đang nghĩ gì:
Giao lưu tình cảm.
… Nghe cũng ổn.
Lãng Phi Thâm đưa vé xong còn tiện thể mời đám Nguyên Dục Tuyết vào một nhóm chat, nhóm này để thông báo thời gian tập luyện biểu diễn. Trong này không chỉ có hệ âm nhạc mà còn cả người từ các khoa khác tới giao lưu. Vừa gia nhập, thông báo đã hiện lên: 4:30 chiều nay phòng âm nhạc có buổi tập, ai rảnh có thể tới chơi.
Có thể nói là vô cùng đúng lúc.
Mặc dù Lãng Phi Thâm không hứng thú với nhạc giao hưởng, nhưng cậu ta rất muốn kết bạn với Nguyên Dục Tuyết, đương nhiên sẵn sàng ngồi nghe loại nhạc không tính là khó nghe kia, quyết định đề nghị cùng Nguyên Dục Tuyết tới xem buổi tập. Chỉ là cậu ta hào hứng nói xong, bị Giới Chu Diễn liếc một cái, tự dưng cảm giác mí mắt nặng trịch, không mở nổi, thậm chí còn ngáp một cái rõ to trước mặt Nguyên Dục Tuyết. Chính Lãng Phi Thâm còn thấy xấu hổ.
“Xin, oáp —- Xin lỗi.” Lãng Phi Thâm vừa nói vừa ngáp thêm cái nữa, trong mắt cũng tích nước: “Không biết sao, tự dưng tôi buồn ngủ quá.”
Mặc dù cậu ta còn định cố chống đỡ đi cùng Nguyên Dục Tuyết, nhưng lỡ vào phòng âm nhạc rồi còn ngáp thế này thì có khi sẽ bị đuổi ra, đành phải lui một bước, bất đắc dĩ nói: “Có lẽ là do hôm qua nghĩ nhiều chuyện nên ngủ không ngon. Tôi về trước ngủ bù đây, không đi với các cậu được, xin lỗi nhé.”
Đương nhiên Nguyên Dục Tuyết sẽ không để ý, nói không sao.
Giới Chu Diễn thì trộm nhìn Nguyên Dục Tuyết một cái, thản nhiên nói: “Tôi có thể đi.”
Lãng Phi Thâm nghe vậy, không hiểu sao thấy là lạ, giống như bị người ta giẫm cho một cái. Nhưng cậu ta cho rằng mình quá nhạy cảm, xấu hổ không muốn ngáp trước mặt Nguyên Dục Tuyết, chỉ có thể vừa lau nước mắt sinh lí vừa về phòng đi ngủ.
…
Nguyên Dục Tuyết sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
Lúc cậu đi tới phòng nhạc, cửa chính đóng kín, có hai sinh viên đang buôn chuyện thấy Nguyên Dục Tuyết thì rất nhiệt tình thân thiện chào đón, kiểm tra vé rồi quẹt thẻ mở cửa giúp hai người.
Cơ sở thiết bị ở phòng âm nhạc tòa Muse khá tốt, còn phong phú chủng loại, rất nhiều nhạc cụ giá trị cao, chẳng trách sinh viên khoa khác muốn sử dụng thì phải nộp đơn xin.
Lúc hai người đi vào thính phòng rộng lớn, tập luyện còn chưa bắt đầu, nhóm sinh viên đứng rải rác xung quanh buôn chuyện, bầu không khí vô cùng nhẹ nhàng vui vẻ, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười.
Sinh viên nhạc viện rất dễ phân biệt, đồng phục của họ khác với những ngành khác, còn có thêm một bộ trang phục biểu diễn. Lúc này hầu hết đều mặc trang phục biểu diễn, tôn lên vòng eo nhỏ, đôi chân dài, và tư thế nghiêm chỉnh.
Một nữ sinh cũng thuộc nhạc viện đang được khá nhiều người vây quanh. Cô trang điểm nhẹ, có khuôn mặt non nớt đáng yêu, thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Hầu hết sinh viên đứng gần đó đều quay lại, chăm chú nghe cô nàng kể chuyện.
Thật ra cô gái đang kể chuyện ma.
“Để tôi kể thêm chuyện này nữa nhé, cái này có thật luôn. Mọi người đã nghe lời đồn liên quan tới phòng âm nhạc chưa — Nửa đêm phòng âm nhạc không có ai, lại đột nhiên vang lên tiếng dương cầm.” Nữ sinh trầm giọng kể.
“Thôi chuyện này từ tám đời rồi bà ơi.” Bạn thân cô chê bai: “Với cả nửa đêm gì ở đây, trường mình quy định 8 giờ học sinh phải về kí túc xá, 9 giờ tắt đèn đi ngủ ạ, cảm ơn.”
Những người khác sôi nổi cười đùa, bắt đầu phàn nàn nội quy trường kì lạ khiến họ phải sống như người già. Nữ sinh lại có phần sốt ruột: “Ầy, tôi nói thật đấy, không đùa đâu. Mặc dù cái này hơi thêm mắm dặm muối, nhưng có lần tôi đi ngang qua bên này, thật sự nghe thấy có người đánh đàn trong phòng. Nhưng mà cửa vẫn khóa, lúc đó cũng không có ai dùng cả, tôi chắc chắn đấy. Vả lại cửa phòng này dày như vậy, đáng lẽ không nghe được gì mới đúng, nhưng tiếng đàn cực kì rõ rệt, như thể chui vào đầu tôi vậy —“
Chuyện này nghe giống bịa ra để dọa ma, mọi người thấy không tin lắm, cười cô nàng: “Điêu vừa thôi, bà nằm mơ thấy ác mộng chứ gì.”
“Cô ấy không lừa mọi người.” Nam sinh u ám vẫn luôn ngồi trong góc, giữ im lặng từ đầu tới giờ đột nhiên mở miệng, cặp mắt hơi đờ đẫn nhìn đám người đang cười đùa, lạnh lẽo như một con rắn, có thể thấy rõ quầng mắt thâm đen: “Có thật.”
“Tôi cũng nghe thấy.”
Người bị y tiếp cận, không mấy vui vẻ “chậc” một tiếng.
Tác giả có lời muốn nói:
Bạn thân: Truyện ma này có từ tám đời rồi má ơi!
Nữ sinh: Ầy, tác giả chỉ nghĩ ra được tình tiết cũ rích vậy thôi, bà thông cảm đi (không phải!)
_______________________________________