Edit: Ry
Tiệc rượu ăn uống linh đình, tóc thơm mặt đẹp, quần là áo lượt lướt qua nhau, ly rượu màu đỏ lấp lánh ánh sáng khi khẽ cụng, chất lỏng bên trong sóng sánh, tỏa ra hương rượu nồng nàn.
Người có mặt ở bữa tiệc này đều là các ông lớn bà lớn tầng trên, xưa nay không ít ma sát đấu đá, trò chuyện đôi câu cũng nồng nặc mùi thuốc súng.
Chủ nhân của anh Dạ là một người phụ nữ.
Cũng là một người phụ nữ rất có dã tâm.
Cô ta mặc bộ váy đen dài trải rộng, mấy lớp sa mỏng chồng lên phần váy khiến nó trông như màn đêm phủ lên trời sao. Lúc trò chuyện cùng người khác, vì váy vô tình vướng phải gì đó, cô ta thoáng lộ vẻ khó chịu, anh Dạ lập tức tiến tới, lẳng lặng gỡ phần vải váy ra cho cô ta.
Bởi vì sự thức thời của anh Dạ, ý cười lười biếng lại lần nữa treo trên khóe mi người phụ nữ.
“Qua đây.” Cô ta nhẹ nhàng giơ tay, như gọi một con thú cưng, để anh Dạ tới bên cạnh mình.
Anh Dạ lại không có vẻ gì là bất mãn, chí ít là vẻ mặt không hề có sai sót, cứ như vậy đứng bên cạnh cô ta, tuấn tú điển trai, trong mắt còn có chút sát khí nguy hiểm.
“Đây là thuộc hạ gần đây tôi mới tuyển được, gọi là A Dạ, thân thủ khá tốt.” Cô ta mỉm cười: “Có thể một mình chém giết Trùng tộc cấp A.”
Người trò chuyện với cô ta bắt đầu quan sát anh Dạ, khá là hứng thú: “Gần đây trên thuyền có rất nhiều người xuất sắc.”
Anh Dạ rủ mắt, khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn, nhưng nghe thấy người kia khen mình, không hiểu sao hắn vẫn có một cảm giác vui sướng mờ nhạt. Một giây sau, lại nghe thấy gã nói —
“Nhưng vẫn nên cẩn thận một chút, đừng để mấy thứ không rõ nguồn gốc trèo lên.”
Anh Dạ vẫn hờ hững, hơi cúi đầu, im lặng như một cục đá, dường như không để tâm việc “thứ không rõ nguồn gốc” kia là nói mình.
Mà người phụ nữ bị nhắc nhở, ý cười phai nhạt, thoáng liếc nhìn A Dạ, giọng điệu không hề thay đổi: “Đương nhiên rồi.”
Xem ra nhiệm vụ chi nhánh còn khá là gian nan.
Tốc độ leo lên của hắn quá nhanh nên người phụ nữ này đã chuẩn bị để ghìm hắn lại.
Mặc dù anh Dạ không tức giận, nhưng vẫn hi vọng bọn họ có thể mau chóng kết thúc, tránh chạm tới chủ đề còn nguy hiểm hơn. Như thể cho hắn được toại nguyện, xung quanh bỗng xôn xao, dường như đều tụ tập về một phía nào đó. Ngay cả vị chủ nhân luôn cao quý ngạo mạn của hắn cũng không khỏi nhướng mày, nhìn sang bên kia.
Quạt lông trên tay cô ta xòe ra, che đi nửa mặt dưới, chỉ có thể căn cứ vào âm thanh mà đoán có vẻ cô ta đang cười.
“Trung tâm buổi tiệc xuất hiện rồi.” Cô ta nói.
Sau đó không tiếp tục nói chuyện với người này nữa, cô ta xách váy, tao nhã đi về phía bên kia.
– — Ai có thể khiến chủ nhân của hắn cũng phải thừa nhận là “trung tâm buổi tiệc”?
Trong đầu anh Dạ thoáng hiện lên ý nghĩ này, nhanh chóng nhớ tới tin tức mình thám thính được.
Là tên “nhân viên kỹ thuật” rất quan trọng đó.
Mặc dù đã nghe ngóng từ trước, nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng trong bữa tiệc, hắn mới biết hình dung của mình không khoa trương bằng một phần của hiện thực. Địa vị của người này thật sự rất phi phàm mới có thể khiến nhiều người chú ý như vậy.
Trong đầu anh Dạ lướt qua rất nhiều suy đoán, nhưng việc hắn có thể làm bây giờ là lẳng lặng đi theo chủ nhân của mình.
Giữa tầng tầng lớp lớp những bộ trang phục lộng lẫy, ở trung tâm đám người là một thanh niên với nước da tái nhợt.
Trong buổi tiệc với vô số mỹ nhân, khuôn mặt có thể coi là ưa nhìn của Nguyên Dục Tuyết trở nên mờ nhạt. Nhưng dáng người dong dỏng xinh đẹp, tư thế đứng ngay thẳng và khí chất tốt đẹp, bình lặng như ngọc quý. Dường như cậu không chú ý có bao nhiêu người đang nhìn mình, chỉ tập trung vào một chỗ, mà thái độ lạnh nhạt đó cũng tô thêm cho khuôn mặt tầm thường vô vị ấy rất nhiều diễm lệ.
Huống hồ thứ đám người này để ý, vốn không phải là mặt Nguyên Dục Tuyết, mà là giá trị cậu đang đại diện.
Ai cũng muốn tới bắt chuyện, nhưng Nguyên Dục Tuyết thật sự rất khó gần. Lúc này cậu đang nhìn một chiếc bánh gatô có điểm xuyết vài trái dâu tươi mọng, thậm chí đã tiến tới cắt một miếng, động tác nhã nhặn, dùng cái nĩa bạc để bên cạnh, ngắt một miếng đưa lên miệng nhấm nháp.
Đồ ăn trong bữa tiệc không phải để ăn, chỉ có rượu là để thưởng thức.
Hành vi này chứng tỏ cậu đang dùng đồ ăn uyển chuyển từ chối trò chuyện với họ, là kiểu từ chối ngầm rất khéo mà ai cũng hiểu.
Những người khác đương nhiên không cho rằng Nguyên Dục Tuyết thật sự muốn ăn bánh, chỉ nghĩ cậu vì một loại áp lực nào đó mà không thể không tham dự bữa tiệc, lại không muốn nói chuyện với ai nên mới bất đắc dĩ dùng đồ ăn giết thời gian, để người chú ý tới cậu phải biết khó mà lui.
Có điều tất cả đều là người rất giỏi kiên nhẫn, họ mỉm cười đứng quanh trò chuyện với nhau, nhất quyết không chịu đi, đuôi mắt vẫn luôn bám theo Nguyên Dục Tuyết, để có thể bắt lấy thời cơ bất cứ lúc nào.
Nguyên Dục Tuyết lại không hề ý thức được.
Đúng là thường xuyên có người nhìn cậu, nhưng Nguyên Dục Tuyết chỉ cho là họ nhìn mình theo thói quen. Vì cậu xuất hiện ở bữa tiệc này, vì cậu không phù hợp nên họ mới nhìn.
Nhiều nhất là Nguyên Dục Tuyết cho rằng mình không được may mắn cho lắm, lúc nào quanh cậu cũng có rất nhiều người, đến mức cậu lấy đồ ăn cũng phải chú ý để lại một ít… Dù đã cố gắng đi tới chỗ vắng, chỉ một lát sau xung quanh đã lại đầy người.
Anh Dạ cũng đứng trong đám người, quan sát Nguyên Dục Tuyết.
Ở đây có 10 người thì hết 9 đều đang nhìn Nguyên Dục Tuyết, nên hắn không sợ mình khác người — Không nhìn cậu ta mới là khác người.
Anh Dạ rất đường hoàng nhìn trộm, ghi nhớ khuôn mặt cậu.
NPC này chắc chắn là một nhân vật rất quan trọng, có khi sẽ là mấu chốt để thúc đẩy kịch bản, hắn nghĩ.
Liên hệ với tin tức trước đó hắn nghe được, hắn biết NPC này tên là Nguyên Dục Tuyết, hình như trước kia bị lưu đày tới tầng thứ 7, gần đây mới trở về.
Nghe nói chủ đề gây tranh cãi hiện giờ là điều cậu tới tầng thứ 2, hay là tầng thứ nhất.
Nhưng ván cờ giữa đám NPC này, tạm thời hắn không có hứng thú, tóm lại là địa vị của Nguyên Dục Tuyết ở trên con thuyền này chắc chắn sẽ là cấp bậc hắn rất khó tiếp cận.
Anh Dạ có hơi thất vọng. Ban đầu lúc liên lạc với đội viên, hắn còn cảm thấy may mắn vì người bị điều tới tầng thấp nhất là tầng thứ 6, không ngờ tầng thứ 7 tưởng như là tầng xui xẻo nhất mới có cơ hội kích hoạt cốt truyện ẩn, chưa biết chừng ở đó lại có cơ hội gặp Nguyên Dục Tuyết —
Không, nếu khi đó hắn chịu để ý một chút, tới tầng thứ 7 một chuyến xem thử thì đã khác.
Tiếc rằng bỏ lỡ là bỏ lỡ, không có thuốc hối hận để cứu lại.
Do thời gian nhìn chằm chằm Nguyên Dục Tuyết quá lâu, tuy là những người khác cũng đang quan sát Nguyên Dục Tuyết nên hành vi của anh Dạ không trở nên quái dị, có điều với thân phận hiện giờ, hắn đã vô lễ. Ngay khi anh Dạ thôi không nhìn nữa, nghĩ trong đầu, tuy là lấy cớ để từ chối xã giao, nhưng vị NPC quan trọng này có vẻ rất thích đồ ngọt… Hắn lại nhìn thấy Nguyên Dục Tuyết lần thứ hai cắt một miếng bánh nhân sô cô la.
Nguyên Dục Tuyết giải quyết xong miếng bánh thứ hai, thoáng ngập ngừng. Cậu đang cân nhắc xem là nên đi uống hồng trà sữa cho đỡ ngấy, hay là ăn thử pudding hoa quả trong cái chén bạc đằng kia thì đám người nhòm ngó bên cạnh cuối cùng cũng bắt được cơ hội, cứ thế nâng ly rượu đi tới trước mặt Nguyên Dục Tuyết.
“Thầy Nguyên.”
Cái tay đang định lấy trà sữa của cậu cứng lại, hơi bất đắc dĩ vì cách gọi này.
Vì không có thói quen vừa ăn vừa nói chuyện, Nguyên Dục Tuyết im lặng đứng yên, đối mặt với người vừa mở miệng.
Cậu vẫn nhớ tên gã. Đương nhiên cái này đã được ghi vào kho dữ liệu của cậu, không thể quên được.
“Ngài Sở.” Cậu chào hỏi.
Ngài Sở được Nguyên Dục Tuyết nhớ tên toét miệng cười, gã hơi nháy mắt ra hiệu: “Sao thầy lại khách khí vậy, gọi tên tôi cũng được mà. Em trai tôi đang là học sinh của thầy, tôi gọi theo thằng bé thôi, thầy thấy vậy được chứ?”
Nguyên Dục Tuyết: “…”
Cậu thấy vậy không được.
Trong lúc ngài Sở bền bỉ tỏa ra thái độ thân thiện, nỗ lực móc nối quan hệ, một người khác đột nhiên chen vào – trong một bữa tiệc đầy lễ nghi, hành vi này là cấm tuyệt đối. Nhưng y thật sự làm vậy, hơn nữa còn cướp đi sự chú ý của Nguyên Dục Tuyết, mỉm cười nói: “Các ngài đang nói chuyện gì vậy? Hay là đợi lát nữa đi, màn biểu diễn tôi chuẩn bị sắp bắt đầu rồi, có khi thầy Nguyên sẽ hứng thú đấy —“
Y vừa dứt lời, nhân viên đã chuẩn bị sẵn lập tức chỉnh đèn trong sảnh tối xuống, khu sàn nhảy ở trung tâm bỗng trống rỗng, sàn nhà mở ra, để lộ một cái sân trống rất lớn ở dưới.
Đèn pha hai bên rọi xuống, chiếu sáng khu vực này.
Có vài người nhận ra, đây là đấu trường.
Không ngờ ở dưới sảnh tiệc này còn ẩn giấu một cái đấu trường.
Không cần phải chờ đợi lâu, ở một bên của đấu trường, cánh cổng kim loại đặc chế chầm chậm được kéo lên, mặc dù cánh cổng màu bạc chưa hoàn toàn mở hết, tất cả đã có thể thấy được thứ ở bên trong—
Trong sảnh liên tiếp vang lên âm thanh kinh ngạc.
Con ngươi ngài Sở co rụt, suýt đấm vào mặt người bên cạnh: “Ông điên rồi hả? Dám đưa Trùng Bọ Ngựa cấp S vào trong phi thuyền?”
Người kia lui về sau một bước, có vẻ bất đắc dĩ với sự kích động của gã: “Đâu có sao? Tôi đã được phê duyệt, còn giam chúng rất nghiêm ngặt, đảm bảo không có một sơ hở nào mới dám đưa vào đây chứ.”
“Vả lại ngài hãy nhìn kĩ đi, bốn phía đấu trường đều là chất liệu vỏ cường hóa của tinh hạm, đây là lồng phòng hộ cấp SS đó, chắc chắn Trùng Bọ Ngựa không ra được đâu.”
Nhận ra điểm này, ngài Sở mới miễn cưỡng dằn xuống. Tuy biết người bên trên chắc chắn sẽ không để y bừa bãi làm loạn, nhưng sắc mặt gã vẫn hết sức khó coi: “Cái thứ như vậy…”
Nguyên Dục Tuyết không nói gì.
Chiến tích Nguyên Dục Tuyết từng giết Trùng Răng To, so với công lao sửa lại hệ thống thì gần như không ai biết. Họ còn tưởng cậu nhân viên kỹ thuật này bị đám côn trùng dữ tợn hù dọa, lại không chịu nghĩ nếu bị dọa thật thì sao Nguyên Dục Tuyết còn nhìn chúng chằm chằm.
Cũng may cái lồng phòng hộ kia thật sự rất rắn chắc, Nguyên Dục Tuyết không ngửi được mùi của mấy con trùng đó, cảnh này với cậu không khác gì đang chiếu phim. Nếu không thì lúc này có lẽ Nguyên Dục Tuyết đã xông tới chém chết con Trùng Bọ Ngựa kia rồi.
Đương nhiên một con Trùng cấp S, dù chỉ là một con, cũng cực kì khó giải quyết.
Đám người tầng trên đã bình tĩnh lại, cau mày nhìn cảnh này.
Không phải họ chưa từng xem “đấu trường thú” — Nói là “đấu thú”, thực chất là dùng đám “Trùng” còn hung dữ hơn “thú”, nhưng chúng có mạnh đến mấy thì lực lượng hai bên phải ngang nhau thì mới đấu được, không thì còn gì vui nữa.
Mà đấu trường thú còn có luật bất thành văn, bên lộ diện trước, chính là bên yếu.
Một con Trùng Bọ Ngựa cấp S mà còn “yếu” thì bên còn lại là cái gì?
Chẳng lẽ còn có Trùng tộc mạnh hơn Trùng Bọ Ngựa? Vậy cái lồng phòng ngự này có chống đỡ nổi không?
Các vị tai to mặt lớn vô cùng yêu quý sinh mạng của mình bắt đầu lo lắng, cảm thấy “màn biểu diễn” này có hơi quá đà.
Hiển nhiên ngài Sở cũng cho là như vậy.
“Ông làm cái quái gì vậy hả?” Vẻ mặt gã có chút phẫn nộ: “Cho hai con Trùng tộc cấp S đồng thời xuất hiện trong phi thuyền, tôi phải điều tra xem rốt cuộc ông thông qua phê duyệt kiểu gì.”
Gã lạnh lùng đứng dậy, lúc quay sang Nguyên Dục Tuyết lại là một vẻ rất dịu dàng: “Thầy Nguyên, để tôi đưa thầy về trước, chắc thầy…”
Ngài Sở nhìn Nguyên Dục Tuyết dửng dưng nhìn xuống, nuốt lại hai chữ “sợ lắm”.
Tác giả có lời muốn nói:
Dân bản địa với người chơi (dè chừng chú ý): Đừng để mấy thứ không biết nguồn gốc leo lên.
Với Nguyên Dục Tuyết (dè chừng chú ý): Cãi nhau xem nên để cậu lên tầng thứ nhất hay tầng thứ 2.