Vũ Khí Hình Người

Chương 172: C172: Hàng hành khủng bố 22 quotthấy cậu mệt tôi sẽ không vui



Edit: Ry

Trên phi thuyền khảo sát, các thành viên nghiêm ngặt thực hiện lịch làm việc và nghỉ ngơi giống như lúc trên tinh hạm. Theo quy định, bây giờ là “đêm khuya”.

Một người vì đau bụng nên buổi tối chỉ uống chút nước, giờ cảm thấy đói quá nên bò dậy khỏi giường.

Gã hiếm khi thức dậy giờ này, đi tới phòng ăn, tuy không mở 24 giờ nhưng sẽ luôn có đồ ăn dư đặt ở bàn giữ nhiệt, tiện cho họ dùng. Đang định tùy ý lấy mấy thứ nhét đầy bụng, gã đột nhiên ngửi được một mùi máu tươi rất nồng.

Thứ mùi đó đậm tới mức gã không thể bỏ qua, lại thêm tiếng hít hà đứt quãng, khiến gã tưởng là có ai đó bị thương. Sau một hồi sửng sốt, gã đứng dậy, theo bản năng đi tới chỗ phát ra âm thanh, xem có ai cần trợ giúp không.

Nhưng cảnh tượng sau đó thật sự nằm ngoài thường thức của gã.

Gã nhìn thấy một người ghé vào một người khác, ban đầu còn tưởng là họ làm vận động thân mật nào đó, hơi xấu hổ. Nhưng nháy mắt sau, nương theo ánh sáng lờ mờ, gã nhìn thấy rõ hơn.

Người đang nằm trên đất kia, máu thịt đã bị cắn nát, lộ ra xương cốt đã nhuộm đỏ, vết thương của hắn như bị thú hoang tấn công.

Mà cái người đang ghé vào vai hắn kia, đang ngậm trong miệng một khối thịt đẫm máu, còn có chút thịt vụn rơi xuống khỏi khóe miệng.

“Này, này làm cái gì đấy? Dừng lại!”

Cảnh tượng chấn động đó khiến gã vô thức lên tiếng ngăn cản.

Cái người đang ăn tươi nuốt sống kia cũng dừng lại.

Nó cực kỳ chậm rãi xoay người, lúc này đội viên kia mới phát hiện, tuy người này mặc đồng phục của đội khảo sát, có cơ thể con người, nhưng gương mặt kia rõ ràng có dấu hiệu trùng hóa. Khuôn mặt đó phối hợp với cơ thể con người, thật sự quá khủng bố. Gã lảo đảo, sợ tới nỗi không phát ra được âm thanh, quay người chạy vội, định đi kéo còi báo động —

Thứ sinh vật ăn thịt kì lạ kia cứng đờ, không nhúc nhích.

Trong lúc gã hối hả chạy trốn, bỗng thấy một bóng người phía trước.

Gã còn chưa kịp bình tĩnh lại, chực tấn công, sau đó nhận ra người nọ là đội trưởng.

Nước mắt suýt tràn bờ mi.

Vì sự tôn kính và tin tưởng với đội trưởng, gã gần như thả lỏng ngay, thậm chí trong mắt đã ánh lên nước mắt vì hoảng sợ, khó khăn rặn từng chữ: “Đội trưởng… Có quái vật, có con quái vật Trùng tộc đã trà trộn vào đội của chúng ta! Phải mau…”

Gã thấy đội trưởng mỉm cười với mình.

Một giây sau, cái miệng kia bỗng mở ra, để lộ cổ họng đỏ lòm.

Một lát sau, đội trưởng lau miệng, động tác tao nhã như thể mới dùng bữa xong. Mà đúng là hắn mới ăn xong thật.

Con người đã nhìn thấy Trùng tộc không phù hợp để làm túi phôi cho trứng nữa, nên nó chỉ có thể ăn đối phương.

Cơ thể kia đã bị móc sạch nội tạng, làn da lại được chữa trị hoàn hảo, bọc lấy khung xương trống rỗng.

Gã đàn ông vừa rồi còn hoảng loạn muốn chạy trốn, lúc này im lặng theo sau nó, mặt không cảm xúc như một con rối.

Đội trưởng vui vẻ ngâm nga bài hát, đi vào sâu trong hành lang, cũng nhìn thấy cái tên còn đang gặm cắn xác người kia.

Vẻ mặt nó có phần mờ mịt, miệng và tay toàn máu tươi, trên đất bừa bãi thịt vụn.

Đội trưởng thấy cảnh này lại rất mừng, bước lên trước: “Nhanh như vậy đã trưởng thành rồi sao?”

Đây là quả trứng đầu tiên hoàn thành ký sinh, ấp nở trong cơ thể con người.

Chỉ là đẳng cấp gen không cao được như nó, còn cần thời gian tiêu hóa ký ức con người.

“Thấy đồ ăn không nhịn được đúng không. Nhưng vẫn phải chú ý một chút, đừng làm mọi thứ bừa bãi như vậy, tạm thời cũng không được để đồ ăn khác nhìn thấy.”

Hắn như một người cha, hướng dẫn đồng tộc của mình.

Dạy bảo nó thu lại những bộ phận đã trùng hóa, không nên tùy tiện lộ ra ngoài.

Dạy nó cách tiến vào trong cơ thể, ăn sạch nội tạng chứ không phải làm máu thịt văng tung tóe như bây giờ, rơi vãi đầy sàn như thế, khó dọn.

Dưới sự tận tình chỉ bảo của hắn, con trùng mới nở này, hoàn tất gặm ăn cơ thể kia, biến nó thành con rối trống rỗng.

“Tốt lắm.” Hắn nhìn đối phương, đã tưởng tượng được cảnh khi mình chui vào tinh hạm quy mô khổng lồ, tràn đầy con người kia, tụ họp những món ăn đó lại rồi đục rỗng, không khỏi nở nụ cười ngọt ngào: “Bầy tôi của ta.”

Chỉ sau vài ngày, phần lớn người trên phi thuyền trinh thám này đã không còn là nhân loại thuần túy.

Hoặc là cái xác rỗng biến thành con rối biết đi, hoặc là trở thành cái ổ ấm áp nuôi dưỡng trứng trùng.

Trứng trùng chưa được ấp nở cũng liên tục gây ảnh hưởng khiến hành vi của họ có những biến hóa rất nhỏ, đến mức chính bản thân họ cũng không nhận ra đó không phải ý muốn thật sự của mình mà đang bị thao túng.

Đợt thay máu trong âm thầm này diễn ra cực nhanh.

Nhiệm vụ thu thập mẫu vật vẫn đang tiếp tục, đồng thời còn thuận lợi chưa từng có.

Tuy họ chưa mang được các vật chất tài nguyên thu thập về phòng thí nghiệm trên tinh hạm, nhưng tất cả có thể xác định hành tinh này cực kì màu mỡ xinh đẹp, lại rất hòa bình.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tinh hạm của họ sẽ dừng chân ở đây.

Rõ ràng nhiệm vụ thuận lợi như vậy, lượng công việc nặng nề cũng khiến họ mệt mỏi không có thời gian suy nghĩ tới những chuyện khác. Nhưng… Có một nhóm người, trời sinh nhạy cảm với những chuyện như vậy, dần trở nên bất an vì sự kì lạ của người xung quanh.

Vias cầm khay ăn, tâm sự nặng nề ngồi xuống chỗ của mình.

Ngồi đối diện y là đồng đội cùng phe, vì cùng được chọn vào đội khảo sát nên quan hệ của hai người thân thiết hơn hẳn. Điều này khiến cho Vias – một kẻ không thích phàn nàn cũng không nhịn được kể khổ: “Jack, ông có cảm thấy gần đây An hơi lạ không…”

Y buồn phiền nói tiếp, như thể tự lẩm bẩm: “Mặc dù hỏi nó vẫn đáp, nhưng tôi cứ thấy gần đây nó ít nói hơn hẳn… Như kiểu biến thành người khác rồi ấy.”

“Ai?” Người tên Jack ngẩng lên, trên mặt vẫn là vẻ thản nhiên như không: “Ông nhạy cảm quá rồi đấy. Một đống việc mệt như thế mà còn có thời gian nghĩ mấy chuyện vớ vẩn này à, sung sức nhỉ.”

“Không phải —“

Vias bỗng ngậm miệng, y nhìn người đồng đội trước giờ ăn uống luôn rất nhỏ nhẹ.

Khay ăn trước mặt Jack đặt ba miếng bò bít tết, gần như chỉ được sơ chế qua loa, giữa miếng thịt vẫn còn đẫm máu, không khác gì thịt sống. Ban đầu Jack còn cầm dao cắt, nhưng không biết có phải vì đói quá không, cuối cùng gã dùng miệng xé luôn miếng thịt, bên môi vẫn còn dòng nước thịt đỏ tươi. Gã nuốt xuống, liếm môi.

Đại khái là nhận ra ánh mắt của Vias, gã hỏi: “Có gì à?”

“Không.” Vias có chút hoảng hốt: “Không có gì.”

Không hiểu sao y cảm thấy Jack trước mặt mình cũng đã thay đổi, không còn giống trước.

Nhưng chỉ mới hôm qua thôi, họ còn vui vẻ trò chuyện với nhau trên đường từ phòng huấn luyện về.

Sao lại như vậy? Những người xung quanh vốn phải rất quen thuộc, lại khiến y có cảm giác xa lạ khó tả —

Vias buông nĩa, lẩm bẩm: “Có lẽ tôi phải đi khám bác sĩ tâm lý thật.”

Quá trình ăn mòn âm thầm được tiến hành rất thuận lợi, khiến cho tên đội trưởng đang rải trứng trùng cũng không muốn trở về.

Nhưng thật đáng tiếc là nó nhận được mệnh lệnh từ bên trên, thời gian họ ra ngoài khảo sát đã quá lâu, nguồn năng lượng trên phi thuyền trinh thám chưa chắc đã đủ, nhất định phải về điểm xuất phát trong hai ngày tới.

Trên phi thuyền vẫn còn một ít người chưa được cải tạo, đây là điều khiến nó tiếc nuối.

Nhưng nghĩ đến việc sắp trở lại tinh hạm chủ, nơi có quy mô còn lớn hơn, được thưởng thức số lượng người phong phú tương đương với một thành thị khiến nó càng thêm kích động.

Thèm ăn hay là ham muốn chinh phục đều khiến nó rơi vào cuồng nhiệt, tới nỗi khuôn mặt của cơ thể đang bị nó chiếm lĩnh này cũng ửng hồng.

Đội khảo sát trở về như những vị anh hung. Tuy được chào đón long trọng, nhưng từ phi thuyền trinh thám trở lại tinh hạm chủ, họ vẫn phải đi qua khoang thuyền xuất nhập, tiếp nhận rà quét kiểm tra nghiêm khắc.

Trùng tộc gặp phải loại từ trường rà quét này vốn sẽ hơi run rẩy, nhưng chúng đã trưởng thành, hoàn chỉnh chiếm lĩnh cơ thể con người, nên lúc này thậm chí còn nở nụ cười.

Đương nhiên mỗi người đều cho rằng mình đang cười vì thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, trở lại tinh hạm nên cảm thấy vui vẻ.

Nó và phó đội trưởng, cùng với vài vị phụ tá có quan hệ “gần gũi” đều thuận lợi thông qua kiểm tra.

Các thành viên của đội khảo sát cũng lần lượt vào khoang thuyền rồi rời đi.

Mặc dù đây là nghi thức cần phải trải qua khi trở lại tinh hạm, nhưng hệ thống dò xét chưa từng cảnh báo lần nào khiến người ta cảm thấy nó chỉ như đồ trang trí.

Đã rất lâu rồi tinh hạm không có sự cố, nên loại kiểm tra này chủ yếu là nghi thức chứ không phải vì thực dụng. Gần như ai cũng cho là như vậy.

Chỉ có Nguyên Dục Tuyết, đợt vừa rồi đã làm thêm vài thứ.

Cậu tạm thời không cần cải tạo vũ khí năng lượng ánh sáng thành dạng cỡ nhỏ mang theo, thời gian vốn chừa ra để làm cái này lại trống, cậu bèn đi kiểm tra nâng cấp cho hệ thống rà quét. Còn bổ sung nguồn năng lượng mới cho lõi của nó.

Mặc dù chỉ là một cải tạo rất nhỏ trên chương trình gốc, nhưng lúc này đã phát huy tác dụng —

Ngay khoảnh khắc tia sáng rà quét lướt qua người một đội viên, cả khoang thuyền bỗng lóe lên ánh đỏ cực kì dễ thấy, và cả tiếng cảnh báo chói tai.

Biến hóa khiến người ta bất an như vậy khiến nhóm nhân viên kiểm tra vốn đang rất thoải mái lập tức trở nên cảnh giác.

Loa trong khoang thuyền cũng vang lên tiếng cảnh cáo: “Không được phép nhúc nhích, tất cả đứng im tại chỗ.”

Khuôn mặt tươi cười của đội trưởng cứng lại.

Sau khi kiểm tra, thấy người gây ra cảnh báo —

Nó làm vẻ khó hiểu, sắc mặt trở nên kì lạ.

Đội trưởng nhìn về phía hắn.

Đó là túi phôi mới nhất vừa được đặt trứng, hôm qua có một Trùng tộc khác mới gieo trứng trùng vào trong cơ thể hắn.

Gen của chúng không cao cấp bằng nó, thế nên trên gáy người kia vẫn còn một phần da nhạt màu, thậm chí phần cổ còn hơi nhô lên.

Tham Khảo Thêm:  Chương 33

Là vì quá “mới” nên bị phát hiện sao?

Nó có chút bực bội nghĩ.

Phải biết trong kí ức truyền thừa của nó, chúng nó chui vào tinh hạm hoặc tinh cầu của con người cũng chưa từng gặp tình huống này.

Người quản lý nhanh chóng tới hiện trường, sắc mặt có thể nói là nghiêm nghị hiếm thấy.

Gần như tất cả người của bộ phận kiểm tra đều biết, ánh sáng đỏ và chuông cảnh báo vừa rồi là cấp S cao nhất, chứng tỏ có dấu vết của Trùng tộc còn sót lại.

Cách một lớp cửa kính mờ, đội trưởng bước lên trước.

Bởi vì nó là “người” đã an toàn thông qua kiểm tra, cộng thêm cơ thể nó chiếm giữ có địa vị rất cao, là người ở tầng thứ 2, nên dù trong tình huống này, đám nhân viên luôn có thái độ thượng đẳng cũng lộ vẻ tôn trọng.

Tên nhân viên đi đầu còn tôn kính gọi tên nó.

“Có chuyện gì vậy?” Đội trưởng hỏi: “Tôi và đội viên của tôi có thể trở lại tinh hạm trước khi bữa tiệc bắt đầu không?”

Sau khi tiêu hóa não của cơ thể này, nó cũng nắm rõ các loại quy tắc giữa đám người tầng trên.

Nó trở lại tinh hạm, chắc chắn sẽ có tiệc chào đón.

Người đàn ông ở đối diện lại có vẻ do dự: “Thưa ngài, chúng tôi còn phải kiểm tra kĩ lưỡng hơn. Cảnh báo vừa rồi sẽ chỉ vang lên nếu phát hiện bản thể của Trùng tộc hoặc là dấu vết kí sinh.”

“À…” Đội trưởng cũng ngập ngừng: “Nhưng hành tinh bọn tôi đi làm nhiệm vụ rất an toàn, không có bất cứ dấu hiệu nào của Trùng tộc, sao lại bất cẩn mang theo thứ đáng sợ như vậy trở lại?”

“Chuyện này….” Người kia cũng không biết phải nói sao.

Thực tế thì sau khi cảnh báo vang lên, phương thức xử lý chính xác là giết luôn người có vấn đề.

Có điều thành viên của đội khảo sát lần này đều có thân phận không tầm thường, thế nên nhân viên mới không dám thẳng tay xử lý.

Con trùng đang chiếm lĩnh xác của đội trưởng lại biết rất rõ, căn cứ vào kí ức truyền thừa, kí sinh của Trùng tộc rất kín đáo, không ai có thể phát hiện.

Nếu có kẻ phát hiện thì cũng đã bị bọn chúng ăn sạch.

Ấn tượng của con người với hành vi kí sinh của Trùng tộc là người bị kí sinh sẽ dị hóa vô cùng đáng sợ, mất lý trí, để lộ đặc thù của Trùng tộc. Thực tế thì đám người đang bị chúng kí sinh cũng biết chuyện này, chẳng qua chúng che giấu quá tốt.

Chỉ có túi phôi mới kia, các loại tiêu chuẩn và số liệu đều không phù hợp với hiểu biết của con người về Trùng tộc kí sinh.

Nó không lo việc sẽ mất một túi phôi, chỉ đơn thuần không muốn con người thông qua xét nghiệm biết được đặc tính của hành vi kí sinh mới, từ đó nghi ngờ đám người vừa trở về này.

Phải biết quá nửa nhóm người này là túi phôi hoặc là con rối.

Lúc này bên tai bắt đầu vang lên tiếng tranh chấp.

Cái người bị kiểm tra ra có dấu vết của Trùng tộc đang cáu gắt, mắng ầm lên: “Bọn mày làm cho rõ ràng vào, trông tao giống cái loại không có đầu óc bị côn trùng kí sinh lắm à?”

Có là ai thì bị vũ khí chĩa vào như vậy cũng không vui nổi, nhất là khi hắn còn có thân phận cao quý, một thành viên của đội khảo sát vừa lập công trở về.

Thế nên hành vi của hắn rất hung hăng, tức giận chỉ trích: “Là cái hệ thống kiểm tra này hỏng thì có! Lỗi lên lỗi xuống chả được cái tích sự gì!!”

Tên đội trưởng bỗng có linh cảm, uyển chuyển nói: “Đúng vậy, có khi nào là hệ thống bị lỗi không?”

Nhân viên ở bên kia bức tường im lặng một hồi: “Nhưng đợt vừa rồi thầy Nguyên vừa nâng cấp cho hệ thống ạ.”

Nhờ kí ức của cơ thể này, nó biết “thầy Nguyên”, một nhân viên kỹ thuật không rõ lai lịch, lại nương nhờ việc sửa chữa hệ thống, leo lên tầng trên.

Xem ra đúng là rất có thủ đoạn.

Trong lòng nó lóe lên ý nghĩ âm u, nó biết, chính kẻ nâng cấp hệ thống kia đã phá hủy kế hoạch của mình.

Thế nên nó liệt người đó vào nhân vật cần chú ý trọng điểm.

Nó sẽ ăn thịt cậu từng chút một.

Con người như vậy, để cậu tồn tại trên tinh hạm là một chuyện hết sức nguy hiểm.

“Có lẽ là vì cậu ta nâng cấp nên mới khiến hệ thống bị lỗi.” Đội trưởng không chịu nhường bước.

Thế là sau một hồi làm khó, cuối cùng đối phương cũng nhả ra: “Xin hãy chờ chút, chúng tôi sẽ báo cho thầy Nguyên, để thầy ấy tới kiểm tra lại. Chỉ là cho tới khi đó, chúng tôi chỉ có thể mời quý ngài này tới phòng nghiên cứu đặc biệt, kiểm tra thêm lần nữa. Cái này là vì ngài thôi ạ, cũng vì sự an toàn của toàn tinh hạm.”

Dường như là để trấn an đội khảo sát, người nọ còn bổ sung: “Đương nhiên là các vị khác đã thông qua kiểm tra giống như ngài, làm quy trình vệ sinh xong có thể rời đi.”

Tuy cấp bậc của nhân viên kiểm tra không cao bằng nhóm người khảo sát, nhưng công việc của họ rất đặc thù.

Với thái độ cứng rắn của đối phương, muốn mang túi phôi đó theo là chuyện không thể nào.

Nếu nó biểu hiện quá cố chấp, có khi sẽ còn bị nghi ngờ. Cơ thể này tạm thời vẫn rất hữu dụng, nó không muốn đổi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 162: Sức hút của bạn trai trong truyền thuyết. Tôi là người của anh ấy (5)

Chỉ có thể gửi gắm hi vọng là phòng nghiên cứu rác rưởi của con người sẽ không thể kiểm tra ra dấu vết của trứng trùng, hoặc là đưa ra được chứng cứ thiết thực nào đó.

Cũng có thể là nó phải tìm cơ hội, giết túi phôi kia hoặc là giết người diệu khẩu.

Nghĩ vậy, nó gật đầu với người bên ngoài.

Nhân viên kiểm tra thở phào, bắt đầu sắp xếp cho thành viên có dấu hiệu bất thường cách ly khỏi đội ngũ. Những người khác làm công tác vệ sinh xong có thể tiến vào tinh hạm.

Mà tên đội viên kia, tuy bị hoài nghi, nhưng thái độ của mọi người với hắn vẫn khá lịch sự. Hắn không bị đối đãi thô bạo, nhưng khi biết mình phải vào phòng nghiên cứu kiểm tra thêm lần nữa, sắc mặt hắn vẫn rất khó coi, chửi vài câu mới chịu thôi.

Trong tiếng mắng chửi, nhân viên kiểm tra đã nối máy với Nguyên Dục Tuyết.

Thái độ rất hèn mọn, thành khẩn mời cậu một lần nữa kiểm tra hệ thống mới được nâng cấp.

Địa vị của Nguyên Dục Tuyết cao hơn họ, nhưng ấn tượng cậu tạo cho người ta luôn là có tính cách rất tốt.

Nghe hết yêu cầu gần như là vô lý đó, Nguyên Dục Tuyết không từ chối, còn hẹn lát nữa sẽ tới kiểm tra tu sửa hệ thống.

Sau khi cúp máy, cậu mới cải tạo xong hệ thống vũ khí.

Giới Chu Diễn đang canh giữ bên cạnh thấy Nguyên Dục Tuyết bận rộn không có thời gian nghỉ như vậy, lát nữa còn phải tới khoang thuyền bên khu A1 kiểm tra hệ thống thì hơi mím môi.

Không hiểu sao, Nguyên Dục Tuyết luôn không mấy nhạy cảm với cảm xúc của người khác, có thể là vì đợt này Giới Chu Diễn mất trí nhớ, lại quá ỷ lại vào cậu, hai người ở bên nhau quá lâu. Thế nên thỉnh thoảng, cậu sẽ nhạy bén bắt giữ được tâm trạng của hắn.

Nhưng biết Giới Chu Diễn không vui, cậu lại không đoán được nguyên nhân.

Nguyên Dục Tuyết ngẫm nghĩ, cho rằng Giới Chu Diễn thấy bị trễ giờ cơm nên mới có phản ứng như vậy. Họ luôn đi chung với nhau, giờ giấc sinh hoạt của Giới Chu Diễn rất quy luật, còn luôn nhắc nhở cậu giờ ăn cơm đi ngủ.

Thế là cậu áy náy gật đầu với hắn: “Xin lỗi, tôi phải đi đây một lát, không cần chờ đâu. Trưa nay cậu muốn ăn gì? Tôi sẽ để máy đặt đồ ăn mang tới cho cậu.”

Thật ra Giới Chu Diễn chẳng có hứng thú gì với đồ ăn, cơ thể này của hắn không cần ăn, chỉ là do Nguyên Dục Tuyết thích nên hắn mới ăn cùng mà thôi.

Nên hắn từ chối ngay: “Không cần.”

“Tôi với cậu, cùng đi.” Hắn nói.

Tâm tư của Nguyên Dục Tuyết đương nhiên không giống con người xoay đi xoay lại cả trăm ngàn lần. Tuy hơi thắc mắc, nhưng Giới Chu Diễn đã yêu cầu, cậu sẽ không từ chối: “Được.”

Nguyên Dục Tuyết rửa tay xong, chuẩn bị dẫn Giới Chu Diễn tới khu A1, bỗng thấy hắn giơ tay lên trước mặt mình.

Động tác của Giới Chu Diễn rất linh hoạt, cũng rất nhanh. Ban đầu Nguyên Dục Tuyết còn không chú ý, với thị giác xuất chúng của mình, cậu cũng chỉ kịp nhìn thấy trong tay hắn có một tờ giấy gói kẹo màu vàng, thứ gói trong đó đã được đưa tới bên môi.

Ám chỉ trong động tác quá rõ ràng, Giới Chu Diễn còn mở miệng nhắc nhở, Nguyên Dục Tuyết ngây ra trong nháy mắt, sau đó vẫn phối hợp với động tác của hắn, hơi hé cánh môi đỏ thắm, cảm giác thứ trên đầu ngón tay Giới Chu Diễn được đưa vào giữa khoang miệng.

Vị sô cô la đậm đặc tản ra trên đầu lưỡi.

Bởi vì họ gần như dính lấy nhau, trên người Giới Chu Diễn có gì Nguyên Dục Tuyết cũng biết. Nhưng cậu không biết hắn lấy đâu ra viên kẹo sô cô la này.

Hương vị rất đậm đà, khiến Nguyên Dục Tuyết nhớ tới cái bánh sô cô la mình mua được từ cửa tiệm bánh ngọt lần đầu tiến vào khu vực an toàn.

Thể tích viên kẹo còn khá lớn, Nguyên Dục Tuyết đẩy nó sang một bên, má hơi phình lên, tròn mắt nhìn hắn.

Cứ như vậy, mang theo chút mờ mịt và ý hỏi, nhìn Giới Chu Diễn.

“?”

Thắc mắc Giới Chu Diễn lấy kẹo ở đâu, đương nhiên cũng muốn hỏi tại sao hắn lại đút cậu ăn kẹo?

Nhưng Giới Chu Diễn không hề hiểu nghi hoặc của Nguyên Dục Tuyết.

Chỉ là khi tiếp xúc tới cặp mắt có phần ướt át kia, lồng ngực hắn rõ rệt… Nhảy lên.

Cảm giác thiếu thốn thèm khát hắn cảm nhận được khi mới tỉnh giấc chợt bùng lên.

Hắn như nghe thấy bộ phận trong lồng ngực đang kịch liệt chấn động, cảm xúc trở nên cuồng nhiệt vô cùng, ngay cả đầu ngón tay cũng ngứa ngáy.

Nhưng hắn thật sự không rõ sự xúc động kì quái lại đột ngột này đến từ đâu, cũng không hiểu rốt cuộc mình phải làm gì để làm dịu sự ngứa ngáy đó. Hắn cứ thế nhìn gò má hơi phồng của Nguyên Dục Tuyết, muốn cho cậu ăn thêm một viên sô cô la.

Để ngừng lại cảm giác mỗi lúc một kịch liệt kia – Giới Chu Diễn sợ mình sẽ làm ra chuyện gì đó quái gở – hắn nhắm mắt, quay đầu đi chỗ khác.

Nguyên Dục Tuyết chỉ nghe được hắn nói.

“Đừng bận rộn như vậy.” Giọng hắn hơi khàn, lại rất thẳng thắn, nói ra nguyên nhân mình không vui.

“Thấy cậu mệt, tôi sẽ không vui.”

Nguyên Dục Tuyết chớp chớp mắt.

Một lúc lâu sau, cậu mới đáp: “… Ừ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.