182. Hàng Hành Khủng Bố (32): “Đây là hi sinh cần thiết, cậu không cần phải để ý tới họ.”
Edit: Ry
Không có đáp án.
Người kia hiển nhiên cũng không rõ lắm, dùng giọng điệu có phần khinh miệt phàn nàn: “Ai quan tâm chuyện đó chứ? Chắc ông cũng ghét nhiệm vụ này lắm. Tại sao bọn mình phải đi nói chuyện với đám người tầng dưới đó…”
Công việc này đúng là yêu cầu bọn họ phải tiếp xúc với người ở tầng 6, thậm chí vừa rồi anh Dạ còn bắt gặp đội viên của mình trong đám người.
Ánh mắt họ giao nhau, nhưng đang ở trước mặt đông đảo NPC, cần đảm bảo an toàn nên không ai mở miệng.
Hắn không nhận được câu trả lời, nhưng đáng lẽ vậy đã đủ.
Anh Dạ vốn không muốn làm thêm chuyện vô nghĩa, nhưng cảm giác bất an không ngừng đánh trống trong lòng, vẫn khiến hắn làm ra hành động tương đối không lí trí, cực kì bất lợi, nhất là khi hắn cần phải tránh nổi bật.
Anh Dạ tìm tới chỗ trưởng quan của mình, đưa ra nghi vấn với tên đội trưởng có quân hàm cực cao, biết không ít cơ mật.
Đối phương hơi kinh ngạc nhìn hắn.
A Dạ luôn kiệm lời, thế mà lại tò mò về chuyện này, thực sự khiến gã cảm thấy thú vị.
Anh Dạ vẫn là vẻ lạnh lùng cứng rắn, đầu hơi cúi xuống.
Cũng may cái này chẳng phải tình báo cơ mật gì, không đến mức chỉ hỏi thôi cũng bị khẩn cấp kéo vào hệ thống tiếp nhận điều tra. Mà cũng vừa hay tên trưởng quan này rất thưởng thức anh Dạ, muốn bồi dưỡng hắn thành trợ thủ của mình, nên tiết lộ cho hắn biết chuyện nằm ngoài quyền hạn của hắn.
Gã sắp xếp lại từ ngữ, thản nhiên nói cho ra “chân tướng”.
Với phân phối vũ lực hiện tại, muốn tiêu diệt toàn bộ Trùng tộc sẽ phải trả cái giá quá lớn. Thế nên quyết định của bên trên là khởi động hệ thống “khí độc” từ tầng 6 đến tầng 7.
Đó là vũ khí sinh học được nghiên cứu nhằm vào các sinh vật lạ, khí độc được xả ra sẽ giết chết toàn bộ dị chủng trong không gian bịt kín đó.
Hiển nhiên là chúng rất hữu dụng với Trùng tộc. Dù không thể giết chết Trùng tộc đẳng cấp cao thì cũng có thể “gây tê”, khiến hành vi của chúng trở nên trì trệ. Đến lúc đó còn có thể bắt sống một ít hàng mẫu, đưa vào phòng thí nghiệm.
Mà công việc của họ cũng chuyển từ giết Trùng tộc, sang xua đuổi, dụ chúng xuống tầng 6 rồi nhốt lại là được.
Chắc chắn là những con côn trùng đó sẽ muốn chạy ra. Nhưng đám người tầng dưới kia sẽ trở thành miếng mồi tốt nhất. Không bị quân đội tấn công, thậm chí Trùng tộc sẽ càng thêm phá phách, đắm chìm trong giết chóc, “ăn uống”, không định ra ngoài nữa.
Phạm vi bảo vệ của quân đội không bao gồm người tầng dưới.
Trong vài giây, tư duy của anh Dạ trống rỗng.
Hắn không phải NPC – người sống ở thế giới này, nên rất khó thông cảm cho thủ đoạn có thể nói là tàn khốc máu lạnh của bọn họ.
Im lặng một khoảng thời gian dài, hắn mới trầm giọng nói: “Những khí độc đó… Có gây tổn thương cho cơ thể người không?”
“Đương nhiên là có. Nhưng không nhiều, không nguy hiểm tới tính mạng.”
“Nhưng Trùng tộc xuống tầng dưới…” Hắn cảm giác mình hiện giờ khó có thể tổ chức lại ngôn ngữ, có phần bất lực hỏi: “Còn phải mất một thời gian thì khí độc mới phát huy tác dụng, nếu chúng bị chọc giận, chẳng phải sẽ xé nát những người yếu đuối đó sao?”
“…”
Đại khái là nhìn ra cảm xúc hiện tại của anh Dạ không ổn, trưởng quan khẽ nhíu mày, nhưng vẫn nói: “Đúng là vậy.”
“Nhưng, A Dạ.” Gã nói: “Đây là hi sinh cần thiết, cậu không cần phải quan tâm tới họ.”
“Chúng ta đưa dân cư ở tầng 6 ra đã là hành động nhân đạo sau khi quân đội thảo luận rồi.”
Nực cười biết mấy, đám người rõ ràng muốn hi sinh hầu hết người từ tầng thứ 6 tới tầng thứ 7, thế mà lại rêu rao rằng mình đã “hành động nhân đạo”.
Có lẽ là sắc mặt của hắn quá khó coi, trưởng quan cũng có vẻ lạnh lùng hơn, hỏi hắn: “Sao, chẳng lẽ cậu có ai đó đặc biệt muốn dẫn ra ngoài?”
Lúc trước gã đã điều tra, biết hắn trèo lên từ tầng thứ 6.
Xuất thân này không thể nói là tốt.
Dù gã không hi vọng hắn tiếp tục có mối quan hệ với đám người tầng dưới, nhưng việc A Dạ quan tâm một vài người dưới đó cũng không phải là không thể hiểu.
Nên lúc này, gã trưởng quan lại thể hiện chút tình người.
“Nếu cậu có ai đó nhất định phải mang ra, tôi có thể đặc cách cho cậu mấy vị trí.”
Với trưởng quan, chuyện này hoàn toàn nằm trong quyền lực của gã, không phải cái gì khó.
Đồng thời tốt bụng nhắc nhở hắn.
“Cậu nên nhanh chân lên.” Gã nhìn thời gian, bình tĩnh nói: “Hệ thống khí độc sẽ khởi động sau 20 phút, sau khi khởi động, không ai được phép mở cửa.”
…
Lúc này anh Dạ đang đờ đẫn đứng ở lối vào.
Tay hắn chảy xuống thứ gì ướt át, máy truyền tin sắp bị hắn bóp nát.
Vỏ ngoài vỡ vụn tạo thành góc nhọn đâm vào lòng bàn tay, cơn đau đánh thức hắn, giờ không phải là lúc suy sụp.
Đội viên nhận được tin tức của hắn cũng phản ứng ngay, không hỏi nguyên nhân, gần như là lảo đảo chạy tới.
Khi thấy có rất nhiều người đang di chuyển lên tầng 5, họ còn có vẻ thắc mắc.
Ở thời điểm này, họ chỉ cho rằng những người này phải đi chấp hành nhiệm vụ đặc thù nào đó mà họ không được chọn.
Anh Dạ ngẩng lên, tỉnh dậy khỏi vẻ u ám.
“Anh Dạ? Sao thế?”
Thấy đội trưởng không hề che giấu đi thẳng về phía họ, các thành viên mờ mịt, bất an nhìn nhau.
Lúc trước rõ ràng là đội trưởng đã cảnh cáo họ không được để lộ quan hệ trước mặt NPC, tránh dẫn tới phiền toái không cần thiết.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Đến mức đội trưởng bất chấp cả những quy tắc này —
Cho đến khi thấy đội viên của mình, anh Dạ mới có vẻ thả lỏng hơn. Nhưng nhận ra số lượng không khớp, hắn lại cứng người, im lặng vài giây mới hỏi: “Chỉ có các cậu thôi sao… Đám lão Vương đâu?”
“Mấy thằng đó tạm thời chưa tới được.” Một thành viên giải thích: “Bọn nó có nhiệm vụ nên không đi được, hình như là nhiệm vụ kiểu khép kín nên cũng không liên lạc được. Nhưng thấy tin của anh là tụi nó sẽ tới ngay thôi, chỉ mười mấy phút… Đại ca, đại ca, anh sao thế?”
Trong nháy mắt đó, sắc mặt đội trưởng quá tồi tệ, khiến họ giật thót, vô thức gọi ra xưng hô bỗ bã ban đầu.
Không phải là kiểu phẫn nộ vì họ không hoàn thành tốt nhiệm vụ, đại ca lúc này trông tồi tệ như thể sắp chết, khiến họ cũng hoảng theo.
Mặt anh Dạ thật sự trắng bệch như ma, lúc này hắn không thể nghĩ nữa, gần như là dựa vào bản năng, hỗn loạn giải thích chuyện sắp xảy ra. Khí độc sẽ được xả ra, đến lúc đó những người còn ở tầng dưới, xác suất sống sót cực nhỏ.
Tiếng hắn tuy nhỏ, nhưng đám binh sĩ đang làm công việc kiểm kê không khỏi kinh ngạc, quay sang nhìn hắn một cái, sau đó lại như thường quay đi. Hiển nhiên là họ cũng biết chân tướng, chỉ là trong thế giới quan của họ, làm vậy cũng chẳng sao.
Nhưng đám người chơi, sắc mặt lập tức tái nhợt như đội trưởng của họ, nghĩ tới đồng đội còn ở dưới tầng 6.
“Vậy còn, còn bao lâu nữa?”
Anh Dạ tính thời gian rất chuẩn, không cần nhìn máy móc đã tái nhợt ngẩng lên: “Đến giờ rồi.”
Đám binh sĩ nhận được lệnh đã bắt đầu điều khiển chốt mở. Tầng tầng lớp lớp cửa kim loại sắp buông xuống, khóa kín lối đi. Đúng lúc này, anh Dạ đứng dậy: “Cho tôi vào đó.”
Đám binh sĩ này không quen anh Dạ, còn khinh thường vì hắn có quen biết với “người tầng dưới”, nên giọng điệu cũng không mấy tốt đẹp, cảnh cáo hắn: “Muốn vào thì được, nhưng mày đừng mơ ra nữa.”
“…”
Ngay cả đồng đội bên cạnh, trong lúc bối rối cũng vội kéo hắn lại, mang theo sự hoảng hốt và tuyệt vọng khó có thể miêu tả: “Anh Dạ, anh… Đừng manh động.”
Đừng manh động.
Dù hắn có vào thì cũng chỉ là gia tăng thương vong mà thôi.
Đôi mắt hắn dần vằn máu đỏ, biểu hiện của việc sát khí dâng lên.
Hắn nên làm gì đó —
Ngăn cản bọn họ? Ngăn cản như thế nào?
Giết những kẻ sắp đóng cửa khoang này, để người bên trong ra ngoài?
Bọn họ rất yếu, hắn làm được.
… Nhưng sau đó thì sao?
Hắn còn phải tiếp tục ở trong phó bản này, tiếp tục ở trong tinh hạm. Hắn phải ẩn núp như thế nào, như thế nào để cam đoan mình và đồng đội sẽ không bị luật lệ trên tinh hạm xử tử?
Trong những lo lắng vô tận, cùng với sự đau khổ và lo nghĩ của đồng đội, tư duy anh Dạ trở nên hỗn loạn, hơi gập người.
Giống như người bị bệnh dạ dày, đau đớn vô cùng.
Hắn khó có thể chịu đựng sự ti tiện của mình lúc này.
Hắn không làm được.
Hắn không thể phản kháng quần thể mà số lượng lẫn thực lực đều vượt xa mình, không thể bảo vệ đội viên của mình, chỉ có thể ti tiện sống tiếp.
Có lẽ cũng có thể tự an ủi bản thân, rằng địa vị hiện tại của hắn chí ít cũng làm được vài chuyện, ví dụ như cứu vài đồng đội —
Trong lúc hắn hỗn loạn nghĩ như vậy, lại nghe thấy giọng nói đau buồn của đồng đội. Có người đang thuyết phục hắn: “Anh Dạ, anh bình tĩnh lại đi, đừng như vậy.”
Đừng cái gì?
Máu từ lòng bàn tay nhỏ xuống từng giọt.
Hắn đang rất bình tĩnh, bình tĩnh đối mặt với hiện thực mình không thể làm được gì.
Tấm lưng khom xuống thật sâu.
Ngay lúc này, một giọng nói xa lạ lại có vẻ rất quen, đột nhiên xâm nhập vào màng nhĩ.
“… Chờ chút.”
Thanh niên đứng cạnh hắn có nước da trắng bóc và thân hình mảnh mai, nói vậy với binh sĩ.
Cậu tiến lên, dường như trao đổi gì với người kia.
Anh Dạ ngơ ngác nhìn cậu.
Thật ra họ cũng mới chỉ gặp vài lần, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra thân phận đối phương.
Là NPC mà “cựu chủ nhân” của hắn rất để ý… Đương nhiên họ cũng để ý, thậm chí còn cho rằng cậu là nhân vật quan trọng nào đó trong cốt truyện.
Bây giờ —
Cậu ta cũng có ai đó, muốn mang ra ngoài sao?
Nguyên Dục Tuyết phát hiện kế hoạch của vài đội ngũ không phải là giết Trùng tộc, mà đang cố gắng đuổi chúng (hay đúng hơn là nhử chúng) xuống tầng dưới, mới ý thức được có gì đó không đúng.
Cậu luôn có một trực giác nhạy bén với những hành vi mang tính nguy hiểm như vậy, nên trong quá trình giết Trùng tộc, cậu cũng tiện thể hỏi một quan chỉ huy, mục đích của kế hoạch này là gì.
Đối phương có chức quyền khá cao, biết kế hoạch tiếp theo, nên cũng thoải mái nói hết cho Nguyên Dục Tuyết.
Biết được nguyên nhân, Nguyên Dục Tuyết vẫn rất bình tĩnh.
Thật ra là vì… Cậu đã từng gặp phải chuyện tương tự.
Vì lợi ích cao cả hơn, có vài cái giá có thể chấp nhận được.
Chỉ là những lúc như vậy, thường luôn là người máy chiến đấu phải hi sinh. Giống như những người máy đời thứ nhất được chế tạo cùng thời với cậu, gặp chuyện này bị tổn hại nặng, cuối cùng trở thành thiết bị có thể lợi dụng.
Nhưng thứ cần hi sinh trong những tình huống đó chưa từng là con người, dù sao cũng trái với luật pháp liên bang.
Tóm lại sau khi nhận được tin tức, Nguyên Dục Tuyết chạy tới đây.
Sau đó là đoạn đối thoại bên trên.
Anh Dạ như người chết chìm bắt được cọng cỏ lau, ngẩng đầu cẩn thận nghe hội thoại của họ.
Tên lính kia còn đang tỉ mỉ bẩm báo tình huống hiện tại cho Nguyên Dục Tuyết.
Không biết Nguyên Dục Tuyết đưa ra yêu cầu gì, gã hơi do dự, nhưng thái độ vẫn tốt ngoài mong đợi: “Nếu ngài nói vậy, chúng tôi có thể trì hoãn một chút. Thực tế thì sau khi cửa đóng lại, phải 15 phút sau mới có thể xả van khí. Nếu trong lúc đó ngài muốn dẫn người ra ngoài…”
Nghe tới đây, anh Dạ lại ném ra một phần hi vọng. Liệu hắn có thể tranh thủ đặc quyền của Nguyên Dục Tuyết, kiếm thêm chút thời gian? Nếu như đồng đội của hắn chạy tới kịp, hắn cũng có thể kịp thời đưa họ ra ngoài, sẽ không cản trở kế hoạch của những người này…
Nhưng sau đó, Nguyên Dục Tuyết lại đánh cho hi vọng mới nổi của hắn về lại lớp băng.
“Không.” Nguyên Dục Tuyết nói.
Cậu từ chối đề nghị của tên lính kia.
Anh Dạ sững sờ, không nghe được câu tiếp theo của Nguyên Dục Tuyết.
“Tôi muốn vào trong đó.”
Nguyên Dục Tuyết biết rõ, trong thời gian ngắn cậu không thể ngăn cảnh mệnh lệnh từ tầng trên xuống, như hồi trước làm nhiệm vụ, phòng thí nghiệm ra lệnh cho cậu phải ở lại căn cứ vũ khí sắp bị phá hủy.
Nhưng cậu vẫn còn sống.
“Là chúng tôi.”
“Sinh vật nguy hiểm cấp độ 1” bên cạnh cậu bỗng mở miệng nhấn mạnh.