Edit: Ry
Đám lính nhìn nhau.
Khác hẳn với sự trào phúng trắng trợn khi từ chối anh Dạ, đứng trước mặt Nguyên Dục Tuyết, họ như thấp đi một tầng, có thể nói là nhẹ giọng khuyên nhủ: “Thầy Nguyên, không phải chúng tôi muốn làm khó thầy, nhưng bên trong thật sự rất nguy hiểm. Hệ thống khí độc sắp khởi động rồi, lỡ thầy xảy ra chuyện, chúng tôi không chịu trách nhiệm nổi…”
“Tôi không cần bất cứ ai chịu trách nhiệm cho mình.” Nguyên Dục Tuyết rất bình tĩnh nói.
Cậu không phải kiểu thích làm người khác khó xử, nhưng nhìn vẻ do dự của nhóm binh sĩ, vẫn nghiêng đầu nói: “Hay là các cậu quyết định không chấp hành nhiệm vụ?”
“Chuyện này…”
Vậy thì còn làm khó bọn họ hơn.
Cũng may Nguyên Dục Tuyết nói vậy, thay vì bảo là uy hiếp, thực tế cậu chỉ đưa ra một trường hợp khác thôi. Nếu bọn họ cảm thấy không làm được, cậu cũng không ép họ phải thực hiện.
Nhóm lính này, dù là cấp bậc khoang tàu hay địa vị bản thân, đều không có quyền hạn chế hành động của Nguyên Dục Tuyết, những lời nhắc nhở trước đó chỉ xuất phát từ sự tôn kính của họ với cậu.
Nếu Nguyên Dục Tuyết đã không “nhận lòng tốt” của họ, vậy họ cũng bó tay.
Chỉ đành tôn kính lùi sang bên cạnh, mở cửa cho Nguyên Dục Tuyết.
Đồng thời rất bình tĩnh dặn dò: “Dù thầy muốn vào trong làm gì thì cũng chỉ có 15 phút. Sau 15 phút, hệ thống khí độc khởi động, chúng tôi nhất định phải đóng cửa. Hi vọng thầy có thể thông cảm cho chức trách của chúng tôi.”
“Tôi hiểu rồi.” Nguyên Dục Tuyết còn nói: “Nhưng không cần chờ tới lúc đó đâu, các cậu có thể đóng cửa ngay bây giờ.”
Lời này của cậu rất thản nhiên, khiến sắc mặt những người kia càng thêm tái, không đoán được ý của cậu.
Anh Dạ đang chìm trong cảm xúc ác liệt cũng mất hồn nhìn Nguyên Dục Tuyết, trong đầu lướt qua sự khó hiểu.
Là sao? Cậu ta muốn tìm cái chết?
Không đợi hắn kịp suy tư, Nguyên Dục Tuyết và “thú cưng” to lớn nguy hiểm bên cạnh đã bước qua cánh cửa kim loại được phong tỏa nghiêm ngặt.
Những binh lính kia không dám đóng cửa ngay như Nguyên Dục Tuyết nói, chỉ khởi động hệ thống phòng ngự, tránh để người bên trong xông ra ngoài.
Sau khi Nguyên Dục Tuyết đi mất, sự khó thở lạnh lẽo luôn lởn vởn trong bầu không khí cũng tan rã.
Anh Dạ chậm rãi đứng thẳng.
Rõ ràng hắn có ở lại đây cũng chỉ tăng thêm đau buồn mà thôi.
Nhưng không biết sao, hắn lại không muốn đi ngay.
Chỉ còn 15 phút.
Hắn chờ được.
Không rõ xuất phát từ đâu, nhưng hắn cảm thấy NPC có tên Nguyên Dục Tuyết kia sẽ cho hắn… Một vài kì vọng không thiết thực.
Từ tầng 6 lên trên không chỉ có lối này, đây chỉ là nơi có khoảng cách gần nhất và quy mô lớn nhất.
Các cửa khác vì không có sự xuất hiện của Nguyên Dục Tuyết nên đã hoàn thành công tác phong tỏa.
Những cánh cửa kim loại đồng thời khép lại giống như cửa lăng mộ của vua chúa quý tộc thời kì Địa Cầu Cổ, khóa lại tất cả hơi thở của sự sống.
Tầng thứ 6, rồi tầng thứ 7.
Ở tầng dưới không có thiết bị giải trí, màn hình điện tử cũng cực ít, chỉ có loa quảng bá phân bố ở từng khu vực, treo trên những đường ống.
Những người tầng dưới này, thậm chí sau khi “kế hoạch khí độc” khởi động, mới được nghe tin từ loa quảng bá ở từng khu.
Người đọc thông báo là một nam thanh niên.
Mồm miệng rõ ràng, âm sắc ôn hòa, so với giọng điệu trịnh trượng của đám tầng trên mà họ từng nghe thì tốt hơn rất nhiều.
Nhưng chính chất giọng như vậy, lại thản nhiên tuyên bố “tin chết” của họ.
“… Trùng tộc sẽ được đuổi xuống tầng 6 và 7, đề nghị tất cư dân ở những tầng này làm tốt chuẩn bị phòng thủ, cố gắng sống sót…”
“… Con đường lên các tầng trên đã bị khóa lại, yêu cầu không làm hư hại thiết bị của tinh hạm, tạo thành ảnh hưởng xấu. 15 phút sau hệ thống khí độc sẽ được khởi động để giết Trùng tộc, yêu cầu mọi người cố gắng ở trong không gian khép kín, mặc trang phục phòng hộ. Nếu không có thiết bị tương tự, có thể sử dụng khoang ngủ để tránh hít phải chất khí độc hại. Kế hoạch dự tính sẽ kết thúc sau 1 tiếng, bắt giữ Trùng tộc…”
Một chuỗi thông báo tưởng như rất “thân thiện” này, lại là lời báo tử đến từ Địa Ngục.
“Chúc mọi người thuận lợi sống sót.”
Câu cuối cùng của thông báo là như vậy.
Thái độ của người phát ngôn lần này khiến họ có thiện cảm hơn những người trước rất nhiều. Giọng điệu bình thản, không có chán ghét và khinh thường khó có thể che giấu.
Nhưng thông tin mà y mang lại, ngay cả những người tầng dưới không hiểu hệ thống khí độc là gì, kế hoạch bắt giết như thế nào, cũng biết tiếp theo đây mình sẽ bị giam chung một chỗ với đám Trùng tộc kinh khủng.
Trong khoang sẽ còn bị rót đầy chất khí chưa rõ thành phần, cũng không biết liệu có gây hại cho cơ thể con người không.
Họ sẽ chết.
Bọn họ có thể nghe ra được từ lời nói thản nhiên như không có việc gì kia, thông tin cực kì bén nhọn và thẳng thừng.
Tất cả bọn họ sẽ chết.
Dù là người bình thường luôn rất cứng cỏi, lúc này cũng phải lộ vẻ sợ hãi.
Chẳng lẽ họ là những miếng mồi có thể dễ dàng bị vứt bỏ?
Có lẽ đối với những người tầng trên kia, họ thật sự là như vậy.
Sợ hãi, tuyệt vọng, nức nở bao trùm lấy hai khoang tàu dưới cùng. Dù cho cuộc đời của họ đã đủ bất hạnh và u ám, nhưng đứng trước cái chết, họ vẫn khó tránh khỏi sợ hãi.
Mà những người chơi xui xẻo ở lại các tầng dưới, não bộ cũng bị đánh cho một cú đau điếng.
Côn trùng sẽ vào khoang này?
Họ có sống sót được không?
Nhiệm vụ chi nhánh tưởng như chỉ đại diện cho việc kiếm thêm điểm tích lũy, lúc này mới bộc lộc sự chết chóc của nó.
Người ở tầng dưới, sẽ chết.
Đôi tay họ run rẩy, cố gắng ôm lấy cơ thể mình.
…
Có một ít người tâm tư linh hoạt, nhạy bén thông minh, từng được lựa chọn để làm việc ở tầng trên, nên họ biết những lối đi bí ẩn.
Bọn họ không muốn cứ thế chết ở đây. Dù là Trùng tộc bị xua đuổi tới, hay là thứ khí độc không rõ là gì kia, với họ đều là những cơn ác mộng. Họ lảo đảo bỏ chạy, hi vọng có thể dùng những con đường này trốn đi.
Cư dân tầng dưới tự ý tiến lên tầng trên là tội cực kì nghiêm trọng. Nhưng dù có bị bắt lại thì cũng tốt hơn là chết ở đây.
Huống hồ biết đâu họ có cơ hội trốn về thì sao, biết đâu đấy?
Đây là ý nghĩ họ dùng để an ủi bản thân, lừa mình dối người.
Thật ra chính họ cũng biết, nếu bên trên đã hạ lệnh như vậy, chắc chắn sẽ không để lại lỗ hổng cho họ chui.
Nên khi chạy tới con đường dẫn lên tầng trên, họ nhìn thấy cánh cổng kim loại chưa từng có, phong tỏa kín kẽ mọi ngóc ngách.
Cũng chặn mọi hi vọng.
Những cư dân tầng dưới lòng hoảng loạn không yên, lúc này như bị đánh gẫy xương đùi, sa sút vô cùng dựa vào cánh cửa kim loại.
Không ai tới đuổi họ đi cả, vì họ đã được định trước là sẽ bị giam ở đây tới chết.
“Hức hức —“
Có người khổ sở không muốn sống nữa, bắt đầu thút thít.
“Thả chúng tôi ra đi mà, van xin các người, thả tôi ra!!”
Cánh cửa kim loại ngăn cách toàn bộ “tạp âm”, không một âm thanh cầu xin đáng thương nào có thể truyền được ra, kích thích lòng thương cảm vốn không nên có của đám binh sĩ.
“Lũ người tầng trên đáng chết, chúng mày nên xuống Địa Ngục…”
Có người tức giận mắng chửi, nhưng dù đã tới lúc này, phẫn nộ của họ vẫn rất kiềm chế.
Bả vai run rẩy không ngừng, không biết là bắt nguồn từ phẫn nộ, hay là sợ hãi cực đoan.
Mà đáng sợ hơn hết, trong bầu không khí nghẹt thở dị dạng này, họ nghe được tiếng thứ gì đó nặng nề giẫm lên mặt đất, một giống loài đáng sợ đang từ từ tiếp cận bọn họ.
Tới rồi, nhóm Trùng tộc bị xua đuổi xuống đây.
Bọn chúng đang tìm kiếm con mồi mới.
Nhóm người còn đang đắm chìm trong sợ hãi mãnh liệt, nơm nớp đứng dậy, muốn trốn khỏi đám quái vật đáng sợ.
Nhưng họ không còn đường nào để trốn. Trùng tộc với khứu giác cực kì nhạy có thể dễ dàng tìm ra chỗ trốn của con người —
Khi con quái vật đó xuất hiện trong tầm mắt, họ mới biết nó to lớn đến mức nào.
To đến mức gần như chạm trần khoang thuyền, dù họ có cố gắng mở to đôi mắt như sắp vỡ vụn, cũng không thể thấy được hết dáng vẻ khổng lồ của nó.
Nó tới rồi.
Sợ hãi còn chưa kịp chiếm lĩnh cơ thể, hình ảnh tiếp theo đã vượt xa hiểu biết của bọn họ.
Con côn trùng đó đột nhiên bị người ta chém từ phía sau, ở trước mặt họ, bị xẻ thành hai nửa.
Từ cái đầu to lớn dị dạng của nó, cho tới tận phần đuôi đầy vỏ cứng.
Cơ thể bị xé rách, máu me bắn ra.
Đến mức những người chứng kiến còn không phân biệt được hình ảnh này là Trùng tộc cố ý làm để đe dọa bọn họ, đánh vỡ ý chí, hay thật sự là nó — Bị chém làm đôi.
… Có muốn dọa người tới mấy thì cũng không cần phải giày vò bản thân như vậy chứ?
Nhóm dân chúng mờ mịt nghĩ.
Một giây sau họ mới chú ý tới hai người đứng giữa xác Trùng tộc.
Nguyên Dục Tuyết chém con trùng vừa rồi, người lại không dính một vết máu. Cậu giẫm lên cái xác đã bị chém làm đôi, hơi quay sang nhìn người bên cạnh.
Giới Chu Diễn đang cắn nuốt con bọ khổng lồ còn đang thoi thóp vào trong không gian, quét sạch sành sanh, không để lại một dấu vết.
Nguyên Dục Tuyết có vẻ đăm chiêu nhìn hắn, sau một hồi yên lặng, cậu mới đưa ra một vấn đề mình đã để ý từ nãy.
“Cậu ăn những thứ này.” Nguyên Dục Tuyết dừng một chút, cố gắng bình thản nói: “Không có vấn đề gì chứ?”
Trùng tộc trông khá là bẩn, không phải là Nguyên Dục Tuyết ngại chuyện đó, cậu chỉ lo là cứ tiếp tục hấp thụ như vậy sẽ có ảnh hưởng với Giới Chu Diễn. (ôi em ơi chồng em ăn bửn sống lâu mà em lo gì =)))))))))))))
Giới Chu Diễn: “…?”
….
Để giám sát động tĩnh của Trùng tộc, hệ thống theo dõi của tầng 6 và tầng 7 được khởi động, hình ảnh được đồng bộ truyền tới màn hình phòng chỉ huy tối cao của bộ quân sự.
Máy quay vốn dùng để giám sát động thái của Trùng tộc, lại quay được vài nội dung không giống tưởng tượng.
Tuy là có vô số chỉ huy của các đội tới đòi người, đụng độ với nhau còn đấm đá không ai chịu nhường ai, trông buồn cười như trang bìa của tạp chí lá cải. Nhưng ấn tượng của bộ quân sự với Nguyên Dục Tuyết chỉ là một người hơi khó giải quyết mà thôi.
Cho đến khi họ thấy được những thước phim này, vô số nghi vấn bị rót vào đầu.
Cậu ta là ai?
Tại sao lại mạnh như vậy?
Cậu ta vào tầng dưới sắp bị vứt bỏ làm gì?
Với cả, có nên tiếp tục khởi động hệ thống khí độc không?
Tác giả có lời muốn nói:
(Trùng tộc rách ra làm hai)
Dân chúng: Dọa nhau à? Cố ý làm bọn này sợ??
Trùng tộc: Tôi bị rách rồi