Edit: Ry
Ở sâu trong lõi của hành tinh kia, có một thể sinh mạng khổng lồ đang cựa mình.
Ban đầu, dù là với khoa học kỹ thuật tân tiến nhất mà tinh hạm nắm giữ cũng không thể rà quét và đo lường, họ cho rằng thể sinh mạng kia là khởi nguồn của sự sống trên hành tinh.
Nhưng sau khi họ bắt được xác của loài Trùng tộc mới, trải qua nghiên cứu và rút ra số liệu gen, một lần nữa điều động chi đội khảo sát, bí mật tiến vào lõi của hành tinh để thăm dò; cuối cùng họ xác định được lai lịch của thể sinh mạng đó. Thậm chí nó còn là phỏng đoán khiến người ta… Không thể tưởng tượng nổi.
Lão già chầm chậm kể chuyện, nhuộm đẫm sự âm u khiến người ta khó chịu. Cặp mắt nhìn họ chòng chọc như loại trùng nhớp nháp nào đó sền sệt bò lên người, khiến họ sởn da gà.
Nhóm thủ lĩnh nghe mà ngứa ngáy khắp người. Họ mất kiên nhẫn định tiến lên ngắt lời lão, lôi đi giam giữ luôn, nhưng vẫn bị A Viêm ngăn lại.
“Cho lão già nói hết đi.”
A Viêm bình tĩnh nhìn xuống lão, hiển nhiên không ngại cho lão chút thời gian này.
Gã tỏ vẻ thờ ơ trước mưu kế, như thể bất cứ ngôn luận gì cũng không thể ảnh hưởng đến mình. Nhưng trên thực tế, bàn tay đang cầm vũ khí siết chặt, chất lỏng ướt át đã rỉ ra.
Sự bất an mơ hồ đó ngày một rõ rệt.
Không biết vì sao, ánh mắt lão ta dần trở nên trống rỗng, rơi vào một điểm hư ảo nào đó trong không trung. Cả người lão toát lên vẻ bệnh tật, khó mà che giấu sự già nua nặng nề.
Mấy lần lão mở miệng rồi lại ngừng, kéo dài đến mức A Viêm cũng bắt đầu nôn nóng, lão mới tiếp tục câu chuyện: “Về sau bọn tao mới xác định nó là thứ gì.”
“Sinh vật như vậy, thật sự quá hoàn hảo, phù hợp với ghi chép mô tả về giống loài trong truyền thuyết đó —“
“Trùng Chúa.”
Lão hơi ngẩng lên, cất cao giọng hơn: “Là Trùng Chúa đang ngủ say.”
Vấn đề sinh sôi của Trùng tộc luôn là một vấn nạn với chúng, nhưng với các giống loài khác trong vũ trụ lại là may mắn duy nhất. Bằng không với sự thiên vị kì lạ của Thượng Đế cho Trùng tộc, chỉ cần một thời gian ngắn, giống loài dã man đẫm máu này sẽ hoành hành, xâm chiếm mọi chiều không gian.
Mà Trùng Chúa, lại là truyền thuyết diễn ra trước Vụ Nổ Lớn thứ hai.
Tương truyền nó có thể điên cuồng sản sinh ra vô số Trùng tộc, đồng thời thúc giục chúng trưởng thành trong nháy mắt, đi cướp đoạt vật chất dinh dưỡng tươi mới về cho Trùng Chúa. Mà loại dinh dưỡng này đương nhiên là các thể sinh mệnh — Cho tới giờ, Trùng Chúa gần như chỉ là một danh từ, một khái niệm. Chưa ai từng phát hiện ra sinh vật hay vật thể nào phù hợp với khái niệm đó.
Bởi vì một khi nó xuất hiện, đồng nghĩa với sự diệt vong, tai họa của vô số vũ trụ và chiều không gian đã tới.
Nhưng lão già trước mặt, lại thản nhiên nói ra tin dữ khiến cả vũ trụ chấn động.
Bàn tay đang cầm vũ khí của A Viêm càng thêm siết chặt.
Với nhóm thanh niên tầng 7, bọn họ không trải qua giáo dục phổ cập, khái niệm về Trùng Chúa chỉ dừng lại ở một danh từ khó hiểu.
Khi lão nói ra chuyện này, phản ứng đầu tiên của họ không phải là hoảng sợ hay không tin, mà là khó hiểu nhìn về phía thủ lĩnh của mình.
Nhưng đương nhiên A Viêm biết, nếu tinh cầu đó thật sự có Trùng Chúa đang ngủ say trong truyền thuyết, sẽ là tai họa lớn tới mức nào với họ.
Gã hơi giương cằm, thậm chí là bạnh quai hàm, có giọt mồ hôi nhỏ bé chảy xuống khỏi trán.
Nhưng ánh mắt gã gần như là rét lạnh chất vấn lão: “Trùng Chúa trong khái niệm của vũ trụ đã hoàn toàn biến mất. Mày tạo ra lời dối trá như vậy thì có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ mày cho rằng làm vậy sẽ khiến thế cục hiện tại hỗn loạn hơn? Dù có Trùng Chúa thật thì trước khi nó tấn công, tao có thể giết hết chúng…”
Gã chưa nói xong, lão đã ngẩng đầu lên, tiếp tục dùng ánh mắt kì dị nhìn gã chằm chằm: “Mày nghĩ là tao muốn xin tha à?”
“Tao đã nói rồi, tao rõ bản tính của chúng mày, như cách tao hiểu chính tao vậy.”
“Mày có tưởng tượng được không? Giống như bọn trùng đã ẩn nấp chui vào trong tinh hạm, gây ra vô số phiền phức và hỗn loạn, còn có trí thông minh của con người và khả năng ngụy trang không gì sánh được, cơ thể cứng rắn và khả năng công kích dã man. Ở trên hành tinh đó, có vô số con như thế đang ngủ say. Có thể là một nghìn con, hai nghìn con? Số lượng còn đang không ngừng gia tăng. Chỉ cần Trùng Chúa thức tỉnh, chúng sẽ vì nó ra ngoài săn mồi, săn các loại sinh vật có thể cung cấp năng lượng. Mà Trùng Chúa tỉnh lại sẽ tiếp tục sản sinh ra những con quái vật như thế —“
A Viêm hối hận vừa rồi không giết lão luôn.
Lời đồn đại diện cho hỗn loạn vô tận này tuyệt đối không nên xuất hiện trong tinh hạm, giả tưởng cũng không được phép.
Gã tự hỏi nên làm sao để nghiêm ngặt khống chế thông tin khủng khiếp này trong quân đội, lão già kia đã mở miệng bổ sung: “Tao không lừa mày.”
“Đồng thời, tao có thể nói cho mày, Trùng Chúa đang trong quá trình thức tỉnh.”
“Nó sắp tỉnh lại rồi.”
Tiết lộ tin tức bùng nổ này xong, lão mới như người điên mỉm cười: “Với tốc độ nhảy vọt cao nhất của tinh hạm, tạm bỏ qua mức độ tiêu hao năng lượng, cần bao lâu để rời khỏi vũ trụ này nhỉ? Tao đã tính hộ chúng mày rồi, ít nhất là một tuần.”
“Mà Trùng Chúa tỉnh dậy, bầy con của nó, căn cứ vào số liệu thí nghiệm của bọn tao với xác chúng, thời gian để chúng săn lùng hết mọi thể năng lượng trong vũ trụ này — Chỉ cần 3 ngày.”
“Ba ngày, đủ để chúng mày cũng giống như bọn tao.”
Lúc nói lời này, lão vươn cơ thể lọm khọm của mình, bước lên trước một bước.
Nhóm quân khởi nghĩa đang ở trạng thái cảnh giác cao độ chĩa vũ khí về phía lão, nhưng lão không để ý, thậm chí sắc bén nở nụ cười.
“Trận chiến này, tao đã biết trước bọn tao không thể thắng. Nhưng tao cũng không cần thắng, chỉ cần giữ chân chúng mày lại đây, nhiều ngày nào là hay ngày đó.”
Cặp mắt đỏ quạch mang theo ác ý quét qua khuôn mặt người đối diện: “Tao sẽ chờ chúng mày.”
Ở một thế giới khác.
Tất cả huyết thống ti tiện đều nên trả giá vì dám phản kháng lại người tầng trên.
Lúc nói câu này, lão thò tay vào áo khoác, có vẻ như định lấy vũ khí ra, trông rất giống đang sử dụng bom quang năng cỡ nhỏ mang theo người.
Động tác nguy hiểm này lập tức bị cho là lão muốn tận dụng thời khắc cuối cùng của sinh mệnh kích hoạt bom, đồng quy vu tận với họ. Thế là gần như trong nháy mắt, tất cả lồng phòng hộ được mở ra, chặn trước mặt A Viêm. Vô số pháo quang năng xuyên thủng cơ thể lão già, nháy mắt khiến lão mất khả năng hành động.
Lão quỳ xuống đất, đôi mắt vẫn trợn to, con ngươi vằn đỏ còn đang nhìn A Viêm chằm chằm. Cơ thể lão cứng đờ, bị khóa chết giữa vô số khẩu pháo quang năng đang xuyên qua người.
Tay lão trượt xuống khỏi túi, quả bom cỡ nhỏ kia cũng rơi xuống.
A Viêm cực kì nhạy bén với vũ khí cũng nhận ra, đó chẳng qua chỉ là một gói thuốc lá được ngụy trang thành bom quang năng.
Lão cố ý.
Lão chủ động tìm chết, mọi thứ đều nằm trong sự khống chế của lão.
Nhận biết này khiến A Viêm nổi điên.
Gã là người tàn nhẫn, nhưng so với trình độ ác độc của đám người tầng trên này, gã thật sự không thể sánh bằng.
Thậm chí lúc này A Viêm còn cảm nhận được một nỗi sợ khó nói lên lời, như thể đang bị kéo xuống vực sâu. Gã cho rằng mình không sợ sự chống đối và trả thù của tầng trên, nhưng chưa từng nghĩ rằng… Có lẽ mình không đảm đương nổi cái giá của chúng.
Lão ta thật sự điên tới mức muốn cả tinh hạm này hủy diệt cùng ách thống trị của lão.
A Viêm biết, những lời lão ta nói không phải là bịa đặt để họ hoảng loạn và bất an, mà có lẽ là… Sự thật, sự thật khiến cho người ta khó mà chấp nhận.
Lão hoàn toàn có thể không nói cho A Viêm biết tin Trùng Chúa đang thức tỉnh. Dù sao thông tin cao cấp cần được giữ bí mật như vậy, khi quân khởi nghĩa vừa tiếp nhận tinh hạm, nhóm thủ lĩnh còn đang bận rộn sẽ không chú ý tới. Có khi trong lúc họ đang xây dựng chế độ mới sẽ phải chào đón đội quân Trùng tộc, rơi vào cảnh chết chóc bị cướp đoạt vô tận.
Nhưng lão lại nhất quyết phải nói cho A Viêm biết bí mật này, nhìn bọn họ chật vật giãy giụa sinh tồn, bất lực và đau khổ. Dùng mấy ngày cuối cùng của cuộc đời, tra tấn tâm hồn họ.
Dù bây giờ bắt đầu khởi động hết hệ thống nhảy vọt, cũng không thể chạy khỏi phạm vi bị đuổi giết, chỉ là làm chậm lại giờ chết mà thôi.
Cái này là điều lão muốn thấy.
Lòng bàn tay A Viêm đã bị những ngón tay đang siết chặt của chính gã đâm thủng.
Dóng máu thuận theo kẽ tay rơi xuống đất.
Thật sự là…
“Đến chết vẫn còn ghê tởm như vậy.” A Viêm rủ mắt nhìn xuống, lạnh lùng nói.