Edit: Ry
Giờ nghĩ những chuyện này cũng chẳng để làm gì.
Thiếu nữ ép bản thân dời sự chú ý khỏi chiếc xe kì dị kia, tập trung vào tình hình hiện tại. Cô quan sát xung quanh, nơi này là vùng núi hoang vu, đừng nói là thôn xóm, một bóng người cũng không thấy.
Con đường mòn chẳng mấy rộng rãi lại rất gập ghềnh, chỉ toàn cục đá thô sơ và đất đỏ khô khốc, nhìn thôi đã biết đi rất vất vả. Chỗ tốt duy nhất chắc là mặt đất khô ráo, không sợ dính bùn lên đế giày.
Nắng chói chang đến mức hoa cả mắt.
Chỗ này còn không có bất cứ mốc đánh dấu nào, trước hay sau đều hoang vu như nhau, không biết cái thôn Vàng Bạc đó ở đâu nữa.
Thiếu nữ thấy lòng mình trầm xuống, định mở miệng phá vỡ không khí tĩnh lặng lúng túng hiện tại, ví dụ như đề nghị mọi người tách ra xem thôn xóm ở đâu. Gã đàn ông mặc âu phục đã mở miệng trước, khá là ngả ngớn cười một tiếng.
Gã lấy cái mũ trên đầu xuống, để lộ mái tóc màu bạc. Cũng vào lúc này, thiếu nữ mới phát hiện gã buộc một chỏm đằng sau như đuôi sói, phong cách hoàn toàn khác với bộ trang phục nghiêm chỉnh, cảm giác khá buông thả.
“Chàng trai.” Gã đi tới bên cạnh Nguyên Dục Tuyết, hơi cúi người —
Gã âu phục cao hơn Nguyên Dục Tuyết một chút, làm vậy thì tầm mắt sẽ ngang với cậu.
Đôi mắt đựng ý cười kèm sự hứng thú, còn có phần nghiềm ngẫm: “Sao cậu nghĩ ra được việc đưa vé cho bà ta vậy?”
“?”
Cũng vì gã đang nhìn cậu chằm chằm, Nguyên Dục Tuyết mới ý thức được là gã đang nói chuyện với mình.
Thật ra thì chẳng có lí do gì hết.
Người máy luôn rất nhạy cảm với các loại quy tắc và chỉ lệnh, nên thứ đầu tiên cậu chú ý sẽ là đặc điểm chung của mọi người, tức là lá vé nhăn nhúm kia.
Còn có máy ấn vé treo trên cổ người soát vé.
Với Nguyên Dục Tuyết mà nói, đi phương tiện giao thông công cộng như xe buýt là lần đầu tiên. Cậu chưa từng có kinh nghiệm tương tự, nên mới càng thêm chú trọng “quy tắc”.
Trước đó người soát vé đã nhấn mạnh việc “đi tiếp trạm nữa phải mua vé bổ sung”, theo logic của Nguyên Dục Tuyết, lộ trình họ đang đi cũng phải có “vé” tương ứng.
Sau khi chú ý tới sự khác biệt nhỏ này, cậu cũng tự động cho rằng đưa vé cho người soát vé “kiểm tra” là quá trình thông thường.
Là trao đổi đồng giá.
Cậu không cảm thấy mâu thuẫn trước ánh mắt chầu chực phản ứng của mình để nghiên cứu của gã âu phục, hơi nghiêng đầu định trả lời, một giọng nói vang lên vừa hay cắt ngang.
“Này! Bên này — bên này!!”
Giọng của người tới vô cùng vang, vô cùng rõ rệt.
Một người đàn ông trung niên chầm chậm chạy tới, ông ta giơ tay lên, ra sức vẫy để thu hút sự chú ý của người chơi, một lúc sau mới chạy tới trước mặt họ.
Gã âu phục liếc nhìn ông ta, rồi lại nhìn Nguyên Dục Tuyết. Có sự kiện này cắt ngang, gã như mới phát hiện mình đang đứng quá gần cậu, thẳng người lại lùi ra một chút, lười biếng giơ tay: “Xin lỗi nhé, tôi không có ý chất vấn cậu, chỉ là tò mò muốn hỏi thôi.”
Người đàn ông trung niên đã chạy tới nơi. Thân hình ông ta tròn trịa phúc hậu, lúc chạy thịt cũng rung rung, mồ hôi túa ra trên trán. Chạy xong còn phải mất một lúc để thở rồi mới bình phục, ngẩng lên nhìn mọi người.
Lúc này người chơi mới để ý, mắt trái của ông ta nhắm chặt.
Mắt người này vốn không to, mặt còn tròn xoe, thành ra mắt lại càng như cái khe.
Nhưng một cái khe vẫn khác với một con mắt nhắm.
“Các bạn là mấy người thành phố tới thôn Vàng Bạc du lịch đúng không? Tôi là người tới dẫn các bạn đi thăm quan, mọi người cứ gọi tôi là Béo nhé. Các cậu tới đông đủ chứ?” Béo rất nhiệt tình nói.
Ông ta hơi rướn người để đếm —
Có tổng cộng 7 người chơi xuống xe.
Nguyên Dục Tuyết, thiếu nữ tóc mái, người chơi ban đầu bại lộ vì đòi mở cửa sổ, thanh niên muốn đổi chỗ, gã âu phục, thanh niên đeo vũ khí lạnh, cùng với một cô gái cao gầy chưa nói câu nào – người xuống xe cuối cùng.
Nhưng Béo đếm xong, lại lẩm bẩm phàn nàn: “Ơ? Sao lại dư ra một người, ban đầu thỏa thuận là 6 mà, thế này thì sao đủ phòng.”
… Sáu người?
Các người chơi sửng sốt.
Số liệu phó bản định ra đương nhiên sẽ không sai, tin tức này đang nói cho họ biết, trong số 7 người đứng đây, có một người… Không phải người chơi.
Khâu tìm gián điệp thường thấy nhất, cũng khó giải quyết nhất xuất hiện.
Không ai biểu hiện gì ngoài mặt, nén ý nghĩ trong lòng.
Béo thương lượng với bọn họ: “Vậy các vị, ban đầu mọi người chỉ dự chi tiền ăn ngủ nghỉ cho 6 người, giờ lại thêm một người. Chi phí tôi giảm giá cho còn 98% nhé, được chứ?”
Gã âu phục mở miệng trước: “Được. Nhưng khi nào trả tiền?”
Ông ta cười hì hì: “Không vội, các vị cũng không giống kiểu người sẽ quỵt nợ, chỉ cần lúc rời thôn thanh toán cho tôi là được.”
Xem ra điều kiện rời thôn của họ lại tăng thêm một cái, phải tìm được con gián đó mới có thể đi.
Tất cả ngầm hiểu trong lòng.
Sau đó là Béo dẫn họ về thôn. Ông ta vừa đi trước dẫn đường vừa giải thích: “Không phải tôi không muốn lái xe tới đón các vị, nhưng đường này thật sự là xích lô cũng khó đi, tôi sợ không lái được.”
Đường xá đúng là không tốt lắm.
Mặt đất gập ghềnh, có vài đoạn còn rất hẹp, chỉ đủ cho một người đi. Cộng thêm đường núi rậm rạp cỏ cây, rất nhiều kiến và muỗi. Các người chơi đã lạnh mặt bóp chết không biết bao nhiêu côn trùng bay tới rồi.
Có đoạn còn là dốc đứng, phải leo lên, càng thêm hao sức. Đi hết con đường mòn này, tầm mắt mới dần trải rộng ra.
Cả đường đi rất nặng nề ngột ngạt, không ai chịu nói chuyện, chỉ có Béo lo con đường quá dài này sẽ dọa các vị khách sộp, vừa đi vừa vẽ bánh.
“Sắp tới rồi, sắp tới rồi.”
“Đi chừng mười mấy phút nữa thôi là tới.”
“Mọi người thấy cái đường lớn đó không? Ài, đi hết đường đó là thấy thôn chúng tôi rồi.”
Thật ra Béo đã lo bò trắng răng, vất vả cỡ mấy thì người chơi cũng không thể bỏ cuộc không chịu đi được. Mà thật ra đi thế này cũng không mấy mệt mỏi, họ im lặng chẳng qua là vì đang ghi nhớ đường tới thôn Vàng Bạc.
— Vì lúc ra khỏi thôn chưa chắc đã có NPC dẫn đi.
Khi con đường dần rộng mở, Béo rõ ràng thả lỏng hơn nhiều, xem ra là sắp tới thật.
Không cần ai bắt chuyện, một mình ông ta có thể nói rất hăng hái, lúc này đã giới thiệu tới lai lịch của thôn —
Các thông tin liên quan tới phó bản thường rất được người chơi chú trọng, họ lẳng lặng dỏng tai nghe.
“Thôn chúng tôi thật ra là hai thôn hợp lại, nên mới gọi là thôn Vàng Bạc. Ngày xưa thì không có cái tên này, nghe nói là do các cụ đào được vàng với bạc trong đất nên mới gọi là thôn Vàng và thôn Bạc. Nhưng mà người ngoài thì toàn gộp chung lại gọi thành thôn Vàng Bạc. Sau đó thì hai thôn cũng qua lại cưới xin nhiều, nên không tách ra nữa, toàn người một nhà cả. Huống hồ tên này nghe cũng hay mà. Vàng Bạc, phú quý đó.”
“Nhưng mà.” Ông ta đổi giọng: “Tôi là người bên thôn Vàng, nên cũng chỉ dẫn các vị tới thôn Vàng thôi. Thôn Bạc thì toàn người già cả nên họ không chào đón khách lạ, mọi người rảnh rỗi cũng đừng sang bên đó, không có gì đẹp hết. Thôn Bạc cũ kĩ xập xệ hơn thôn Vàng nhiều, người cũng ít.”
Ông ta nói câu này với vẻ rất chất phác, giọng điệu cũng ôn hòa. Nhưng các người chơi ít nhiều đều hiểu.
Đây là cảnh cáo đầu tiên dành cho họ.
“Đừng sang thôn Bạc”.
Có điều nhiệm vụ của họ là “điều tra thôn Vàng Bạc”, về sau còn phải thành công thoát thân, rời khỏi nơi này, hển nhiên không thể ngồi chờ chết, không điều tra gì hết. Tuy là như thế chết muộn hơn, nhưng kết cục thì vẫn là chết.
Thôn Bạc mới là nơi mấu chốt.
Chỉ là khi tới đó… Nhất định không được để dân làng phát hiện.
Mà các người chơi cũng ý thức được, tên của “thôn Bạc” đọc giống —
“Thôn Âm*”.
*Bạc đọc là [yín], Âm đọc là [yīn].
“Các vị.” Béo lại mở miệng, giọng nói mơ hồ có ý cười: “Tới thôn chúng tôi rồi.”