Edit: Ry
Chữ khắc trên quan tài cũng có quy luật. Ví dụ như “phúc”, “thọ”, mấy mong ước như vậy không quan trọng khắc ở đâu, nhưng nếu là chữ “điện” thì chỉ được khắc vào đáy.
Có cách giải thích như thế này, “điện” là vật tế cho quỷ hồn, khắc vào đuôi quan tài là để quỷ có thể dậy ăn tế phẩm.
Tuy là không cần khắc chữ này cũng được, nhưng nếu khắc chữ “điện” lên đầu, ý nghĩa sẽ hoàn toàn khác biệt. Như thế là đặt quỷ ở trên đầu, tương đương với trấn áp người mất, để người ta không ăn được, không được yên ổn, cũng không được đầu thai.
Cộng thêm trường minh đăng không được thắp, tạo thành một loại hàm ý vi diệu không hề tốt đẹp.
Mặc dù Tiểu Tề đọc khẩu hình của Nguyên Dục Tuyết, nhưng cũng chưa hiểu những cái này đại diện cho điều gì.
Nguyên Dục Tuyết ngẫm nghĩ, từ lúc mất tiếng, cậu luôn mang theo giấy bút bên mình.
Lúc này rút một tờ giấy ra, đệm ở lòng bàn tay bắt đầu viết. Cậu chỉ xé có một tờ, không dày được như sổ nên lúc viết hơi khó, ngòi bút hạ xuống phải tìm chỗ để dồn sức. Nhưng cách thức viết qua loa như vậy cũng không ảnh hưởng tới Nguyên Dục Tuyết, chữ của cậu vẫn ngay ngắn chỉnh tề. Tốc độ viết còn rất nhanh, nháy mắt đã ghi xong giải thích ra giấy, đưa cho Tiểu Tề đọc.
Tiểu Tề cầm giấy, ngơ ngác, tự dưng không rét mà run.
Cô nhìn quan tài, càng cảm thấy không nói nên lời. Thật ra cô cũng không có ác cảm gì với họ, nhưng cặp vợ chồng trông khổ sở gần chết vì con gái qua đời đó, tại sao lại làm một cái quan tài như thế cho con gái mình?
Mà điều khiến người ta thấy dị nhất là ngoài cái chữ rõ ràng phạm vào kiêng kị kia… Nguyên Dục Tuyết rủ mắt, chỉ vào một chỗ ở đuôi quan tài cho Tiểu Tề xem.
Tiểu Tề sửng sốt, đi tới nhìn.
Đó là một chấm tròn, sơn cùng màu với quan tài. Mọi người sẽ chỉ tập trung vào con chữ được khắc rất không thoải mái kia, nên thường sẽ không chú ý tới chi tiết gần như hòa làm một với quan tài này.
Nhưng khi nhìn thấy, sắc mặt Tiểu Tề càng thêm khó coi. Cô tiến tới, theo bản năng vươn tay chạm vào chấm tròn trông như hoa văn kia.
Là cái đinh.
Đinh dài nếu không được sử dụng đúng cách sẽ thành đồ phá khí vận. Có câu chuyện như thế này, thợ xây nhà nếu muốn hại chủ nhà thì chỉ cần đóng một cái đinh dài trên xà nhà vừa được xây, ngụ ý rủi ro và bất hạnh, là một loại nguyền rủa độc địa.
Mà cái đinh đại diện cho phong ấn, được đóng vào chân quan tài, nhìn theo vị trí này —
Nó vừa vặn đâm vào gan bàn chân của thi thể.
Kể cả khi không biết mấy truyền thuyết kia, Tiểu Tề cũng hiểu đây là một loại bố trí rất âm hiểm.
Đinh đâm vào gan bàn chân nghĩa là muốn để người trong này nửa bước khó đi, không thể đầu thai kiếp khác.
Tiểu Tề rủ mắt.
Cô nhìn bức ảnh đen trắng đặt trên bàn thờ, cô gái luôn có ý cười trên môi hình như đang “nhìn” họ.
Cô gần như không hiểu được lẩm bẩm: “… Tại sao họ phải làm như thế?”
Tiểu Tề không hỏi Nguyên Dục Tuyết, chỉ vô thức nói ra ý nghĩ của mình, có vẻ không cam tâm.
Sau đó cô thấy Nguyên Dục Tuyết tiến lên, tay đặt trên góc quan tài, hơi dùng sức. Tiểu Tề giật mình, vội tiến tới đè cậu lại: “Chờ chút, Nguyên Dục Tuyết!”
Tiểu Tề bị hành động đột ngột của cậu dọa cho toát mồ hôi, hoảng loạn nhìn ra đằng sau.
Đương nhiên cửa phòng vẫn mở, họ không dám đóng lại, tức là bất cứ lúc nào cũng có thể có người từ gian chính tiến vào. Nếu để cho nhà ông Lý, hay bất cứ thôn dân nào trông thấy họ mở nắp quan tài, bị đuổi ra còn là nhẹ, đen hơn nữa là sẽ chọc giận đám NPC rõ ràng rất quái gở này.
Kể cả Tiểu Tề có buff thiện cảm thì bị phát hiện làm chuyện này, thiên phú cũng không cứu được.
Cô khốn khổ nhìn Nguyên Dục Tuyết, thì thầm: “Mở nắp quan tài sẽ có tiếng động rất lớn, hơn nữa còn dễ bị thôn dân bên ngoài phát hiện, chúng ta tìm cơ hội khác rồi lén xem —“
Nhưng chính Tiểu Tề nói xong cũng hơi do dự.
Còn cơ hội nào khác nữa?
Cô có cảm giác bỏ lỡ lần này thì lần tới sẽ càng thêm gian nan.
Chẳng lẽ nửa đêm phải trở lại đây? Đêm khuya, nhà ông Lý chưa chắc đã không tuân thủ quy định túc trực linh cữu. Mà ban đêm hành động, có cảnh cáo của Béo, độ khó và nguy hiểm cũng lớn hơn. Đến khi quan tài được đóng đinh chặt chẽ, muốn mở ra thì chỉ còn cách phá hủy nó.
Nhưng giờ chỉ có hai người họ.
Nhấc nắp quan tài lên, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Với đủ chi tiết bất thường ở đây, giờ thi thể trong quan tài có vùng dậy trở thành ác quỷ oán linh, tấn công hai người họ thì Tiểu Tề cũng sẽ không kinh ngạc.
Nguyên Dục Tuyết bị giữ tay.
Tuy là cậu có thể dễ dàng giãy ra, nhưng mất cân bằng sẽ gây tổn thương cho Tiều Tề, nên Nguyên Dục Tuyết không nhúc nhích. Cậu ngoan ngoãn để tay đó, đôi mắt đen nhánh nhìn Tiểu Tề.
Dáng vẻ này ngoan một cách kì lạ, không hề giống cái người vừa định xốc quan tài lên.
Cặp mắt kia như thể biết nói, lúc này nhìn thẳng vào mắt Tiểu Tề, truyền đạt “tôi muốn mở nắp quan tài kiểm tra”.
Môi cậu nhúc nhích, nói gì đó.
Tiểu Tề không hiểu.
Nhưng thấy cánh môi đỏ thắm khép mở, cô mới ý thức được mình nắm tay Nguyên Dục Tuyết hơi lâu, hơi xấu hổ thả ra, nói xin lỗi cậu.
“Xin lỗi.” Tiểu Tề nói: “Nhưng hiện giờ quá nguy hiểm.”
Nguyên Dục Tuyết ngẫm nghĩ, lại lấy tờ giấy kia ra viết:
“Tôi sẽ cẩn thận, sẽ không gây tiếng động khiến người bên ngoài chú ý”.
Với sức của Nguyên Dục Tuyết, cậu dễ dàng làm được chuyện này.
Hàng chữ hiện lên trước mặt Tiểu Tề, Nguyên Dục Tuyết ngập ngừng, viết thêm:
“Cậu có thể ra ngoài, đóng cửa lại. Có người đến cũng không cần nhắc nhở tôi, bị hỏi thì nói đây là nghi thức cầu nguyện, không thể để lọt gió.”
Cách này tương đối khả thi.
Mà với Tiểu Tề, nguy hiểm cô gặp phải sẽ giảm mạnh.
Một mặt, Nguyên Dục Tuyết ở trong phòng, lỡ thi thể trong quan tài có vấn đề gì thì cậu cũng sẽ là người chịu trận trước.
Mặt khác, cách này cũng giúp Tiểu Tề không bị thôn dân phát hiện. Lỡ có bị bắt gặp thật, cô chỉ cần lấy cớ mình không biết Nguyên Dục Tuyết muốn làm gì, tuy khó tránh khỏi bị liên lụy một chút, nhưng vẫn là rạch ròi quan hệ.
Tiểu Tề sửng sốt, điều đầu tiên cô nghĩ tới lại là —
“Vậy cậu phải làm sao?”
Một người ở lại đây mở nắp quan tài, hệ số nguy hiểm quả thực nhân đôi.
Nguyên Dục Tuyết còn bị câm tạm thời, lỡ gặp nguy hiểm, cậu còn không thể mở miệng kêu cứu.
Tiểu Tề càng nghĩ càng thấy không ổn, cuối cùng lắc đầu: “Quá mạo hiểm. Tôi với cậu cùng làm.”
“Đóng cửa khóa chốt là được, lỡ có thôn dân xuất hiện bên ngoài, thời gian trò chuyện… Hẳn là đủ để chúng ta đối phó.”
Tiểu Tề rất tỉnh táo nói.
Thế mà cô lại đồng ý với quyết định có thể nói là đi trên dây của Nguyên Dục Tuyết.
Hay đúng hơn là không còn cách nào khác, hai cái cùng có hại thì chọn cái nào nhẹ hơn thôi.
Nguyên Dục Tuyết nghiêng đầu nhìn cô.
Hành mi dài rậm như cánh quạ rủ xuống, cậu mím môi, nét mặt vẫn là kiểu lạnh nhạt khiến người ta cảm thấy xa cách. Tiểu Tề thì lại cho rằng Nguyên Dục Tuyết thật sự quá dễ bị ức hiếp, nguy hiểm gì cũng dám gánh một mình.
Nguyên Dục Tuyết tiếp tục viết ra giấy.
“Đây là quyết định cá nhân của tôi, cậu không cần phải theo tôi mạo hiểm”.
Cậu xòe tờ giấy ra.
Tiểu Tề vừa tức vừa buồn cười: “Tiến độ khảo sát là nhiệm vụ của cả đội, tôi và cậu là đồng đội, ai đời lại để cậu hành động một mình.”
“Vả lại.” Giọng điệu cô nhẹ nhàng hơn: “Một mình cậu sao nhấc nổi nắp quan tài? Hai người chung sức sẽ dễ hơn… Nhanh lên, càng lề mề thì sẽ càng dễ bị nghi ngờ.”
Một khi đã quyết định, cô không phải người sẽ dao động.
Nói xong Tiểu Tề kiên quyết xoay người đi đóng cửa, tiện thể khóa trái.
Không biết có phải là do tâm lý không, vừa khóa cửa lại, căn phòng biến thành không gian khép kín tạm thời, nhiệt độ dường như càng hạ thấp. Ý lạnh len lỏi từ lòng bàn chân, khiến người ta rùng mình.
Thể chất của Tiểu Tề ở trong nhóm người chơi xem như khá tốt, dù sao cô cũng đã vượt nhiều phó bản, hệ thống và thể lực có sự cường hóa nhất định.
Nhưng đối mặt với quan tài gần 100 cân, muốn nhấc lên thì vẫn là sự khiêu chiến với lực cánh tay. Thế là Tiểu Tề bắt đầu vơ vét đạo cụ trong không gian cá nhân.
Mấy đạo cụ dùng một lần để tăng cường sức mạnh thật ra không phải cái gì cao cấp, cũng tốn ít điểm tích lũy. Vì trong rất nhiều nhiệm vụ, sức lớn cũng chẳng có tác dụng then chốt gì. Nhưng trường hợp này thì vẫn dùng được.
Trong lúc Tiểu Tề đang cố nhớ xem mình có những đạo cụ gì, Nguyên Dục Tuyết đã tiến lên, vươn tay đặt vào góc quan tài, có vẻ đã bắt đầu dùng sức. Tiểu Tề khựng lại, cũng đi tới đặt tay lên góc đối diện. Nhưng khi định dùng sức, cô lại cảm giác trọng lượng trên tay nhẹ bẫng —
Nắp quan tài cứ thế được nhấc lên, còn nhấc theo chiều thẳng đứng nên quá trình này không hề gây ra tiếng động gì khiến người bên ngoài cảnh giác.
Cứ như thế, rất dễ dàng tạo một không gian rộng rãi.
Tiểu Tề ngơ ngác, không khỏi quan sát Nguyên Dục Tuyết.
Cô nhìn cánh tay của đối phương, vẫn mảnh mai giống trước, có thấy được là đang dùng sức vì gân cổ tay hơi gồ lên, lòng bàn tay cũng hơi trắng vì bị góc quan tài chèn vào. Nhưng một đôi tay như vậy, Tiểu Tề vẫn không thể liên hệ nó với sức mạnh khổng lồ có thể dễ dàng nhấc nắp quan tài.
Nhất là khi cô nhìn mặt Nguyên Dục Tuyết, thấy cậu vẫn là vẻ hờ hững thản nhiên mọi khi, hoàn toàn không thấy có vẻ gì là đang cố gắng. Thái độ tùy ý khiến hành động của cậu bật lên một sự nhã nhặn, như thể chỉ đang vận động nhẹ nhàng lịch thiệp, khiến Tiểu Tề không thể khép nổi miệng.
… Thế này thì hơi quá rồi.
Cô đau khổ nghĩ.
Bảo là cô định kiến cũng được, nhưng sức lớn như vậy đáng lẽ phải là mấy ông cơ bắp cường tráng chứ? Sao Nguyên Dục Tuyết có thể nhẹ nhàng nhấc nắp quan tài như vậy? Trông còn không giống đang dùng sức nữa.
Ý nghĩ này thoáng lướt qua rồi nhanh chóng biến mất.
Bởi Tiểu Tề nhìn thấy Nguyên Dục Tuyết hơi cúi đầu.
Phần tóc dài trượt xuống theo gương mặt cậu, phe phẩy trên xương quai xanh trắng mịn. Hàng mi khẽ rung, ánh mắt dường như cô đọng bên trong quan tài.
Con ngươi đen nhánh bỗng sậm màu hơn.
Loại biến hóa này không mấy rõ ràng, nhưng Tiểu Tề vẫn cảm nhận được Nguyên Dục Tuyết lúc này có vẻ rất “lạnh lùng”.
Ánh mắt cô vô thức nhìn theo cậu, trượt xuống.
Do vấn đề góc độ, cô phải tiến thêm một bước mới thấy được thi thể trong quan tài.
Sau đó, máu trong người như đóng băng.
Cô thấy rét run, cả người cứng tại chỗ.
Tiểu Tề đã thấy vô số quỷ quái, cũng gặp vô số người chết và thi thể.
Nhưng cái xác trước mặt vẫn khiến cô cảm nhận được sự khó chịu đã lâu không thấy.
Không phải là kiểu máu thịt be bét giống những con quỷ hay xác mà cô từng thấy, không phải là nội tạng cơ quan lộ hết ra ngoài, không phải hư thối hay biến dị, hóa thành quỷ quái, càng không phải nát vụn thành mảnh nhỏ không thể ghép thành hình dạng hoàn chỉnh.
Xác cô gái trước mặt rất hoàn chỉnh, gần như không khác gì lúc còn sống. Cũng chính vì thế mà từ cái xác này, họ như nhìn thấy một người còn sống bị tra tấn.
Da của thi thể hiện một màu xanh tím nhàn nhạt, mắt trợn trừng, hơi lồi ra, vành mắt có màu đen nhạt, có cả tơ máu đã mất sức sống.
Thi thể này rất gầy.
Như thể tất cả thịt trên người đã bị tiêu hao sạch, chỉ có mặt là còn bình thường, cả người lõm xuống, nhất là phần chân chụm lại với nhau trông như một cái đầu nhọn. Giống như cả cơ thể bị gọt mất một nửa, chỉ còn lại một nửa gầy gò như cái que.
Biểu cảm trên mặt cái xác cũng quái dị và dữ tợn, miệng há ra hết cỡ. So với bức ảnh đen trắng kia, so với cô gái với khóe môi luôn có nụ cười trong ảnh, thì người nằm trong quan tài như thể chỉ dùng chung một khuôn mặt, linh hồn hoàn toàn khác biệt, tương phản quá rõ rệt.
Bên trong quan tài rất hẹp, nên tay của cô co quắp cạnh người, nhưng bàn tay rõ ràng dùng sức giơ lên, như thể đang cố gắng đẩy thứ gì đó. Tóm lại tất cả dấu hiệu đều cho thấy —
“Cô ấy không phải chết bệnh.” Tiểu Tề nhỏ giọng lẩm bẩm.
Có lẽ là ngạt thở, cũng có thể là nguyên nhân khác, nhưng cô bé này chắc chắn không phải bệnh lâu mà chết như Béo nói, mà là một người sống, bị ai đó dã man giết hại.
Cô ấy không muốn chết.
Nhiệt độ trong phòng dường như lại thấp hơn, khí lạnh như chui ra từ đất hoặc len lỏi từ khe cửa, không ngừng ăn mòn dòng máu ấm áp của con người.
Nắp quan tài được chế tạo theo một cách kì lạ nào đó nên ảnh hưởng tới chức năng rà quét của Nguyên Dục Tuyết. Cậu chỉ mơ hồ thấy được bên trong có xác, lại không thể biết trạng thái cụ thể của đối phương.
Giờ mở quan tài ra, cậu nhìn thấy rõ ràng. Dù cho bộ xử lý đã căn cứ vào số liệu thẳng thừng đưa ra nhận định, Nguyên Dục Tuyết vẫn tiến hành rà quét cơ thể này.
Dấu hiệu sinh mệnh đã hoàn toàn biến mất.
Đây thật sự là một cái xác, không thể cứu.
Mặt Tiểu Tề run run, nhưng cô điều chỉnh lại cảm xúc, lấy ra điện thoại.
Cô thì thầm một câu xin lỗi với thi thể, sau đó bắt đầu chụp hình, còn quay một đoạn video ngắn. Cần phải lưu lại manh mối để chia sẻ cho những người khác. Còn phải mang về quan sát, kiểm tra lại xem còn sót chi tiết nào không. Số liệu sẽ luôn chính xác hơn là trí nhớ của con người.
Chụp xong, Tiểu Tề cũng không kiểm tra ảnh. Độ chuẩn xác của số liệu không thể xuất phát từ một nguồn, nên cô nhắc Nguyên Dục Tuyết chụp lại.
Con ngươi Nguyên Dục Tuyết chuyển động.
Mặc dù cậu sẽ không quên bất kì chi tiết nào trước mặt, bộ nhớ của người máy chiến đấu còn tốt hơn bất cứ máy ảnh nào. Nhưng Nguyên Dục Tuyết vẫn nghe lời Tiểu Tề, cầm điện thoại lên. Trước khi quay chụp, cậu dừng lại. Bắt chước Tiểu Tề xin lỗi thi thể, nói một câu “xin cho tôi chụp ảnh”, rồi mới nhấn phím.
Gần như là cùng lúc đó, Nguyên Dục Tuyết nghe được từ gian nhà chính huyên náo tiếng người, con trai ông Lý đột nhiên đứng dậy, không một dấu hiệu, lao về phía bên này.
Tốc độ của gã ta rất nhanh, vừa vén rèm lên đã thấy phòng đặt linh cữu đóng cửa, lập tức nổi giận.
Nắm đấm hung hăng đập vào cửa tạo thành tiếng rầm rầm, khiến người bên ngoài cũng chú ý.
“Các người làm gì trong đó hả?” Giọng nói vô cùng u ám vang lên: “Tại sao lại phải khóa cửa? Các người đang làm gì với xác của chị tôi hả?”
Gã ta hung ác đập cửa, hình như có thêm vài người khác đi tới. Sau đó là tiếng ổ khóa xoay vặn.
Tên đó có chìa khóa.
Ngay lập tức, Nguyên Dục Tuyết trao đổi với Tiểu Tề một cái nhìn.
Tiểu Tề vội cất điện thoại, hai ba bước đã đi tới cửa, giọng điệu ngạc nhiên lại có phần khó hiểu, an ủi cảm xúc của thôn dân.
“Chúng tôi không làm gì hết, để tôi mở cửa. Đừng lớn tiếng ở đây, quấy rầy người chết nghỉ ngơi.”
Cô đặt tay lên chốt cửa, tiếng lạch cạch không ngừng vang lên ra vẻ đang cố mở cửa, thực tế chỉ đang gây rối, nhân lúc này đè cửa lại, kéo dài thời gian để họ không thể xông vào ngay.
Nhiệm vụ của Nguyên Dục Tuyết là tranh thủ mười mấy giây đó đóng lại quan tài như cũ. Công việc này cũng chỉ có Nguyên Dục Tuyết, người dễ dàng nhấc nắp quan tài lên, làm được. Sức của Tiểu Tề không đủ, chỉ có thể phân công như vậy.
Nhưng thời gian tranh thủ được quá ngắn.
NPC bên ngoài hiển nhiên đã nghi ngờ, trở nên nóng nảy vô cùng.
Tiểu Tề nghe được một tiếng “rắc”, đại não trống rỗng.
Cho dù cô đã cố gắng chặn cửa, nó vẫn hé ra một cái khe. Tiểu Tề không kịp đề phòng đối mặt với một đôi mắt đỏ lừ từ cái khe đó.
Như mắt của thú hoang, lại như ác quỷ đang nhìn chằm chằm. Một ánh mắt hết sức đáng sợ chui vào qua khe cửa, khóa chặt lấy cô, tràn đầy ác ý.
Đôi mắt như vậy mang lại cảm giác hãi hùng mãnh liệt cho người nhìn, cho dù là lão làng như Tiểu Tề cũng không khỏi giật bắn mình. Nhưng cảm giác sợ hãi chẳng những không khiến cô tránh sang một bên, mà còn làm ra hành động trái với phản ứng sinh lý, tiến lên trước một bước, cố gắng dùng cơ thể mình ngăn chặn ánh mắt đó, tranh thủ cho Nguyên Dục Tuyết vài giây cuối cùng.
Cô bị đẩy ra.
Sức của NPC này lớn lạ thường, đầu Tiểu Tề trống rỗng, suy nghĩ duy nhất còn lại là không biết Nguyên Dục Tuyết đã kịp phục hồi quan tài như cũ chưa.
—- Cậu có thành công không?
Hình như là không, vì cô không nghe được bất cứ tiếng động vật nặng nào di chuyển.
NPC này vào quá nhanh.
Tiểu Tề nghĩ, cả cơ thể bị sự bất lực chiếm lĩnh.