Edit: Ry
Nhìn thấy câu này, Tiểu Tề hết hồn.
Điện thoại cũng vừa hay về lại tay cô.
Cô theo bản năng nhìn màn hình, nơm nớp lo sợ, tưởng là sẽ thấy hình ảnh ma quái nào đó. Ví dụ như là trong ảnh có thêm thứ gì không nên có, hay là con gái ông Lý không nằm trong quan tài mà thay đổi tư thế, ngồi dậy chẳng hạn, hoặc là nhìn cô chằm chằm.
Nhưng đủ loại tưởng tượng đều không thành hiện thực. Khi cô nhìn xuống, ảnh chụp hoàn chỉnh hiện lên trong mắt, Tiểu Tề thấy nó không khác gì với lúc chụp.
Chí ít là cô không thấy được nó có gì khác.
Nên cô hơi khó hiểu nhìn Nguyên Dục Tuyết.
Nguyên Dục Tuyết tiếp tục cầm bút viết.
“Ảnh tôi chụp. So với lúc chụp thì quan tài gần ống kính hơn một chút”.
Về phần Tiểu Tề, cậu đã nhìn thử, không có gì khác lạ.
Nguyên Dục Tuyết rất bình tĩnh trần thuật sự thật, nên không ý thức được câu này đáng sợ tới mức nào.
Thật ra bức hình Nguyên Dục Tuyết chụp cũng chỉ thay đổi một xíu xiu.
Nếu người bình thường nhìn thì chắc chắn không nhận ra. Nhưng Nguyên Dục Tuyết là người máy, khi chụp, hình ảnh đã khắc sâu trong bộ nhớ của cậu.
Giờ so sánh tất nhiên có thể thấy được sự khác biệt nhỏ bé gần như không thể nhận ra này.
Tờ giấy được giơ lên cho Tiểu Tề nhìn, cô suýt làm rơi điện thoại, không thể tin nổi, máu trong người dường như lạnh hơn.
… Gần ống kính hơn một chút.
Thật ra nếu có người nêu ý kiến kiểu nghi thần nghi quỷ này, không thể chắc chắn, người bình thường sẽ cho rằng hình này đâu có khác gì trước, sao cậu lại thấy nó gần ống kính hơn? Có phải là ảo giác của cậu không?
Nhưng những người chơi ở đây gần như là vô thức tin tưởng Nguyên Dục Tuyết.
Họ không chất vấn, như thể chỉ cần là lời cậu nói thì chắc chắn sẽ khiến người ta tin vậy.
Chỉ trong thời gian ngắn họ đã chấp nhận sự thật này, sau đó ý thức được đây là vấn đề nhức đầu cỡ nào.
Thi thể trong tấm ảnh gần ống kính hơn, vậy là từ khi nào mà nó gần hơn?
Khi cái quan tài này, hay nói thẳng ra là khi cái xác này chiếm toàn bộ màn hình, có khi nào nó sẽ nhảy ra khỏi ảnh, tìm tới Nguyên Dục Tuyết không?
Với kinh nghiệm của họ, như vậy không khác gì bị quỷ đánh dấu, khả năng rất cao.
Tâm trạng Tiểu Tề tụt xuống đáy cốc.
Bị quỷ quái nhằm vào.
Loại chuyện này có là ai cũng không vui nổi, Nguyên Dục Tuyết sẽ nghĩ như thế nào đây?
Thậm chí cô bắt đầu hối hận, lúc ấy bảo Nguyên Dục Tuyết chụp ảnh, không ngờ lại hại cậu… Tiểu Tề còn chưa nghĩ tới nếu khi đó chỉ có mình cô chụp, vậy người bị ma quỷ nhắm vào hiện giờ sẽ là cô.
— Không.
Dù cô có bị nhắm vào thì Tiểu Tề cũng sẽ không hối hận như bây giờ.
Không biết xóa hình liệu có tác dụng không?
Đầu óc cô rối bời, cổ họng nghẹn ứ, càng không dám ngẩng lên nhìn Nguyên Dục Tuyết.
Vì một vài ý nghĩ sai lầm của mình mà làm liên lụy tới cậu ấy, cô chột dạ, cũng sợ nhìn thấy sự phẫn nộ hoặc thất vọng trong mắt Nguyên Dục Tuyết.
Đầu lại càng gục xuống thấp hơn.
“Cậu xui thật đấy.” Âu Phục khá là ngạc nhiên, nhìn bức ảnh Nguyên Dục Tuyết chụp, mặc dù gã chả thấy được vấn đề gì, nhưng vẫn nhướng mày đế một câu.
Không biết là gã đang châm chọc ai, hay chỉ đơn thuần là ghẹo Nguyên Dục Tuyết.
Tiểu Tề siết chặt tay, cô thậm chí còn cảm thấy vai mình khe khẽ run.
Trong bầu không khí khiến cô không dám ngẩng đầu này, A Đao lại tiến lên cầm điện thoại của Nguyên Dục Tuyết, quan sát bức hình.
A Đao luôn cúi gằm mặt, trông rất tăm tối.
Tóc mái rậm rạp che khuất khuôn mặt hắn. Bởi vì mắt trái bị ảnh hưởng do đồng hóa nên hắn không nhìn được rõ, để đảm bảo có thể quan sát sự vật chính xác hơn, hắn kiếm ở đâu một đoạn băng vải, che đi mắt trái, vậy thì chỉ có mắt phải nhìn —
Lẳng lặng tập trung vào một điểm trên hình, hắn bỗng phóng to chỗ đó lên.
Nguyên Dục Tuyết chưa từng chụp ảnh, nhưng tay cậu vững, ảnh cũng rõ nét.
Phóng to lên có thể thấy bên trong quan tài có một hoa văn màu vàng hình như dùng sơn vẽ lên.
Nguyên Dục Tuyết cũng khựng lại, nhìn vào hình.
Trước đó cậu ở hiện trường không thấy hoa văn này trong quan tài.
Bằng không dù trong cơ sở dữ liệu không có thông tin liên quan, với sự bắt mắt của nó, Nguyên Dục Tuyết chắc chắn sẽ vẽ lại hoa văn này cho mọi người xem.
May mắn là dù trong dữ liệu của cậu không có, A Đao lại biết cái hoa văn này.
Ánh mắt của hắn rất bình tĩnh, chăm chú quan sát đường nét màu vàng kia, bỗng mở miệng: “Biễu Thi Văn.”
Những người khác đột ngột nghe được một cái tên, đều không hiểu nó là cái gì.
Xem ra kiến thức này thật sự rất hiếm, nếu không thì cũng không đến mức không tìm được bất cứ ghi chép nào trong cơ sở dữ liệu của Nguyên Dục Tuyết.
A Đao không phải người nhiều lời, nói xong ba chữ kia lại ngậm miệng, trở lại bộ dạng đánh vài gậy cũng không kêu được một tiếng.
Có điều thấy mọi người nhìn mình, hắn chực mở miệng, lại nghe được một giọng nói vang lên bên cạnh.
Có người giải thích về lai lịch của hoa văn này thay hắn.
“Biểu Thi Văn, ‘biễu’ là người chết đói, ‘thi’ là thi thể — Nhưng còn có một cách nói khác, ở giữa hai chữ này, vốn còn một chữ ‘ăn’.”
Người nói là Tiểu Cao.
Chị hất nhẹ mái tóc quăn đang tản trên vai, khuôn mặt xinh đẹp trở nên nghiêm túc.
Chị hiếm khi nói một đoạn dài như vậy. Tiểu Cao thuộc kiểu lạnh nhạt kiệm lời, còn có vẻ luôn cách người xung quanh một bức tường. Nhưng lúc này chị có vẻ rất hứng thú, lẩm bẩm ba chữ kia trong miệng, nhấm nuốt một hồi mới tràn đầy phấn khởi giải thích tiếp cho họ: “Bởi vì hoa văn này thường dùng để cung cấp sức mạnh cho đồ ăn của đại ác quỷ. Một mặt là để trấn áp cảnh cáo các tiểu quỷ làm chúng không dám cướp đoạt, mặt khác là để cầu nguyện, hi vọng ác quỷ ăn xong sẽ không gây chuyện nữa, thậm chí là phù hộ người hiến đồ ăn cho nó. Nên cũng có người nói loại nghi thức này, thay vì nói là đút no ác quỷ để nó không làm loạn, thà nói thẳng là hiến tế cho Tà Thần.”
“Nhưng mà, mấy thứ này thường chỉ được vẽ trên dụng cụ hay đồ ăn thôi, lần đầu tiên tôi thấy nó được vẽ vào quan tài —“
Quan tài là dụng cụ.
Vậy thứ ở trong quan tài sẽ là gì?
Lòng người chìm xuống.
Với những thông tin hiện có, họ đã có thể chắp vá ra một cốt truyện tương đối đơn giản.
Con gái ông Lý không phải tự nhiên qua đời, mà là bị hại chết. Người hại chết cô bé ấy rất có thể là chính người thân trong gia đình, vợ chồng ông Lý, hoặc là con trai họ, cũng có thể là… Động cơ hại chết cô gái cũng có, bọn họ cần dùng cơ thể cô bé để hiến tế cho ác quỷ.
Liên tưởng tới nghi thức mai táng họ cần tìm hiểu trong nhiệm vụ chính: Nghi thức này, rốt cuộc là mai táng bình thường “mồ yên mả đẹp”, hay là nghi thức hiến tế ác quỷ?
Tất cả manh mối đang chĩa về phía nhà ông Lý.
Bọn họ muốn tiếp tục thúc đẩy tiến độ khảo sát thì phải tìm cơ hội đi xem nghi thức mai táng của con gái ông ta.
Giờ chuyện khẩn cấp nhất đương nhiên là theo dõi gắt gao cái gia đình kì lạ đó.
Cơ mà trước đó thì vẫn còn một chuyện khá là lửa sém lông mày cần được giải quyết. Đó là…
Bức ảnh kì lạ mà Nguyên Dục Tuyết chụp được, nó không khác gì bom hẹn giờ hết.
“Này.” Âu Phục nhướng mày với Nguyên Dục Tuyết: “Có muốn hôm nay tôi chuyển xuống ngủ với cậu không? Coi chừng nửa đêm có thứ gì tới tìm đó.”
Mà Nguyên Dục Tuyết thì đang bị câm, muốn kêu cũng không kêu được.
Xét về một mặt nào đó, tuy ngôn ngữ không ảnh hưởng tới hành động, nhưng nếu lạc đàn còn bị để mắt tới thì quá nguy hiểm.
Tiểu Tề cúi đầu, tay nắm thành đấm, càng thêm siết chặt.
Không biết câu trả lời của Nguyên Dục Tuyết là gì, có vẻ như là từ chối, vì sau đó Tiểu Tề nghe được Âu Phục không vui “chậc” một tiếng, nhỏ giọng lầm bầm “không nên lo chuyện bao đồng”.
Nguyên Dục Tuyết rất nghiêm túc nhìn Âu Phục, bờ môi khép mở, đại khái là nói —
“Sẽ không nhanh như vậy”.
“Lỡ có chuyện —” Cửa Sổ nhìn cậu, rất do dự.
“Thứ đó ở ngay cạnh cậu, cố gắng đi chung với người chơi khác cho thêm an toàn.” Y nói.
Những người khác đều không phát biểu ý kiến.
Nguyên Dục Tuyết im lặng gật đầu.
Sau đó là Béo tiến đến bảo họ dì đã nấu xong cơm.
Trưa nay chỉ xào mấy đĩa đồ ăn kèm, cơm trắng với khoai và món chính.
Món chính là nồi canh uyên ương, mang ra làm bữa lẩu. Chỗ ăn lẩu là một cái bàn có bếp ở giữa mà Béo đặt làm riêng, chỉ dùng để ăn lẩu hoặc nướng.
Béo có vẻ khá vô tư, hớn hở đề cử với mọi người: “Không biết có phải là cảm giác của tôi không, nhưng mà cái bàn đó nấu ngon lắm, còn thơm hơn lúc nấu trên bếp nữa. Dì chế nước lẩu cũng ngon, lát nữa các vị có thể múc ra bát làm canh uống, cho thêm chút cần tây với thịt băm, thơm phức!”
Những người khác cũng ăn ý ngừng chủ đề vừa rồi, tỏ vẻ rất chờ mong với bữa trưa, nhao nhao đứng dậy đi ra ngoài.
Nguyên Dục Tuyết cảm giác tay áo mình bị ai nhẹ nhàng níu lại.
Là Tiểu Tề.
Cậu thuận theo xoay người.
“?”
Những người khác đã đi trước, động tĩnh của họ không lớn nên không ai quay lại.
Tiểu Tề ngẩng lên nhìn Nguyên Dục Tuyết.
Trên mặt cô là một vẻ rất phức tạp.
Môi mím chặt, không hiểu sao còn hơi run rẩy.
Mặc dù mắt không đỏ, nhưng ai nhìn cũng sẽ thấy cô gái này đang bối rối không biết phải làm sao.
“Nguyên Dục Tuyết…”
Cô nói, giọng thoáng nghẹn lại: “Tôi xin lỗi.”
Giọng điệu cô đầy sự chột dạ, bàn tay đang nắm ống tay áo của Nguyên Dục Tuyết cũng siết chặt hơn.
Sau đó lại thả ra, chậm rãi rũ xuống cạnh người.
“Tôi không muốn hại cậu.” Cô nói.
“Tôi không biết tại sao hai chúng ta đều chụp ảnh, tôi không sao, nhưng cậu lại —“
Nhưng cậu lại xảy ra chuyện, còn bị quỷ quái đánh dấu.
Giờ Nguyên Dục Tuyết mới biết Tiểu Tề rất để ý chuyện này.
Cậu không hiểu cảm xúc của con người, nên bây giờ Tiểu Tề có đỏ hoe mắt đứng trước mặt, Nguyên Dục Tuyết cũng không cảm thấy thương tiếc hay muốn an ủi cô. Cậu nghiêm túc nghĩ, cần phải giải thích một chút.
Thế là lại rút giấy ra, đệm ở lòng bàn tay, cổ tay chuyển động, nhanh chóng viết ra một hàng chữ.
“Tôi không trách cậu”.
“Ai chụp được bức hình đó đều rất tốt, là manh mối mới”.
Nguyên Dục Tuyết lạnh lùng chỉ biết mỗi nhiệm vụ thản nhiên bổ sung.
Thậm chí cậu còn nghĩ mình bị quỷ để mắt sẽ dễ chấp hành nhiệm vụ hơn.
Suy tư một hồi, cậu viết thêm một dòng nữa.
Tiểu Tề nhìn mấy dòng chữ trước, hoảng hốt nhìn tiếp xuống dưới.
Trang giấy trắng đã sắp kín chỗ, chữ viết của Nguyên Dục Tuyết vẫn mạnh mẽ rõ nét, như thể sắp xuyên thủng tờ giấy, bút pháp bén nhọn.
“Tôi còn rất chờ mong”.
—
“Nếu cô ấy thật sự tìm đến”.
…
Tiểu Tề thấy Nguyên Dục Tuyết nghiêm túc, không phải là qua loa bịa lí do để an ủi mình. Nhận thức này khiến cô thoải mái hơn, nhưng vẫn cảm thấy chuyện này là một việc khó có thể quên.
Nếu không phải cô… Sự áy náy thậm chí để Tiểu Tề chủ động đề nghị ở chung phòng với Nguyên Dục Tuyết, như thế thì trong đêm tối nguy hiểm nhất cũng có người hỗ trợ cậu.
Nguyên Dục Tuyết im lặng vài giây, lại từ chối.
Không vì nguyên nhân gì khác, lí do cậu đưa ra không khác mấy với lúc từ chối Âu Phục, không cần phải thay đổi quy tắc phân phối hiện tại.
Chuyện này nhanh chóng bị Nguyên Dục Tuyết gác sang một bên.
Nếu như nói manh mối điều tra được ngày hôm nay quá nặng nề, vậy bữa trưa chắc hẳn là chuyện duy nhất đáng để vui mừng —
Tài nấu nướng của dì giúp việc đúng là chỉ ở mức bình thường, nghe nói bà dì chuyên nấu cơm tập thể trong thôn, nên nhiều khi chú trọng hiệu suất hơn, hương vị thành yếu tố phụ, chỉ cần chín là ăn được. Yêu cầu thứ hai là phải nấu đủ lượng.
Nhưng tay nghề nấu canh của bà dì lại rất tốt.
Canh nấu ra thơm nức tươi ngon, một bên là canh xương nấm thuần hương, một bên là canh mỡ bò hơi cay.
Ăn lẩu thì chỉ cần nước lẩu ngon, nguyên liệu tươi mới một chút thì không lo khó ăn. Nên ngay cả nhóm người chơi không có mấy khẩu vị, hôm nay cũng cầm đũa gắp rất nhiều.
Khỏi cần bàn tới Nguyên Dục Tuyết, đây là lần đầu cậu được ăn lẩu, lần đầu trải nghiệm cách ăn này. Bỏ những nguyên liệu tươi ngon vào nồi, dường như còn cảm nhận được niềm vui thú của việc nấu nướng.
Tuy là cái này không thể nói là “kĩ thuật nấu nướng” được, có tay đều sẽ biết làm.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết nhìn đồ ăn được bỏ vào nồi, nhìn quá trình chúng sôi lên, vẫn rất chờ mong.
Chỉ là cậu luôn không nắm được thời gian nấu tốt nhất (trong khi vết đao nông hay sâu đều có thể chính xác tới mức đáng sợ), đồ ăn luôn chín quá; hoặc là bị người khác vô tình gắp mất mới biết là chúng đã chín.
Thế là những người gắp mất đồ ăn Nguyên Dục Tuyết thả, đều sẽ bị cậu nhìn một cái.
Nguyên Dục Tuyết không giận, cậu còn chưa biết tức giận là gì.
Cái nhìn này không có nhiều cảm xúc, bất mãn lại càng không, hoàn toàn là nhìn đồ ăn, sau đó đồ ăn bị gắp thì nhìn theo — Nhưng người bị Nguyên Dục Tuyết nhìn thì lại không chịu nổi.
Có người lẳng lặng đặt xuống chiếc muôi đang định vớt nguyên liệu, cũng có người như Âu Phục, khoa trương phàn nàn: “Gắp có miếng tiết cậu bỏ vào thôi mà? Làm gì mà nhìn tôi với ánh mắt đó, làm tôi áy náy quá. Lần trước tôi áy náy như thế là lần tôi vô tình lấy mất nhiệm vụ chi nhánh 1000 điểm tích lũy mà người ta liều mạng cày cuốc. Nhưng mà tôi chỉ đang gắp một miếng tiết vịt cậu bỏ vào thôi!!”
Nguyên Dục Tuyết bị cằn nhằn còn ngơ ngác.
Nhìn với ánh mắt đó?
Ánh mắt gì cơ?
Bản thân cậu không có cảm giác gì, nhưng Âu Phục lại làm như đời này còn gì nữa đâu, sau đó tiết vịt và thịt trâu chín gã đều sẽ cầm muôi vớt lên trước, bỏ vào chén cho Nguyên Dục Tuyết.
Với chuyện ăn uống, Nguyên Dục Tuyết luôn rất bao dung. (Editor: Trên mới bảo thằng nhỏ không nghĩ gì xong =]]]]]]]]] hóa ra là vẫn ngầm dỗi vì bị lấy mất đồ ăn)
Do dùng muôi chung nên người khác để đồ ăn vào bát cho mình, Nguyên Dục Tuyết cũng không bất mãn, đằng nào thì cái gì cũng hợp khẩu vị cậu.
Nguyên Dục Tuyết không kiêng ăn, cũng chưa từng thấy khung máy dị ứng với cái gì, thế là thiếu niên cặm cụi xử lý những món đồ đã chín trong chén, từng chút từng chút giải quyết “núi” đồ ăn, nhúng nước lẩu nhạt hay cay đều không chê.
Âu Phục vốn là bị nhột, qua loa gắp mấy miếng cho cậu coi như đền bù, nhưng thấy Nguyên Dục Tuyết ngoan ngoãn ăn hết, hai má chẳng có tí thịt nào cứ nhúc nhích phồng phồng, toát lên sự đáng yêu của thiếu niên. Gã có cảm giác như đang cho mèo ăn vậy, bị kích thích niềm vui đút ăn, dứt khoát Nguyên Dục Tuyết ăn xong cái nào là gã lại múc thêm một đống bỏ vào bát. Bát của Nguyên Dục Tuyết thường xuyên chất đầy đồ, ăn xong bữa này mới nhận ra cậu còn ăn nhiều hơn mọi lần.
Âu Phục hài lòng thu tay về.
Với hành động quái gở của mình, gã rất tự luyến thầm cảm khái: Mình đúng là người tốt.
Buổi chiều lại bị ép đi dạo vài vòng quanh thôn “ngắm phong cảnh” cùng Béo, còn bị vị “hướng dẫn viên du lịch” tận tụy này dẫn đi xem trại nuôi cá mà mình nhận thầu. Hoa sen trồng trong hồ đang nở rộ, không biết bên dưới có ngó sen không.
Các người chơi ngán ngẩm nhìn hồ nước, thấy mặt hồ trải rộng không có điểm cuối mới chợt có một ý nghĩ kì lạ.
Trại nuôi cá ở thôn Vàng, có phải là chung với thôn Bạc không?
Tác giả có lời muốn nói:
1000 điểm tích lũy làm sao mà so được với tiết vịt?