Edit: Ry
Nguyên Dục Tuyết giơ tay lên, vừa đủ cho mọi người thấy dòng chữ cậu gõ trên màn hình điện thoại —
Trước khi Tiểu Tề mang thủ lĩnh người cá đi, Nguyên Dục Tuyết đã cố ý để lại trên người cô một phần năng lượng để định vị.
Thứ hiện lên trên bản đồ lúc này chính là vị trí thủ lĩnh người cá.
Đương nhiên, trong mắt những người khác thì chỉ là Nguyên Dục Tuyết đã dùng đạo cụ truy tìm đặc biệt nào đó. Họ không hề biết rằng đây là một phần năng lượng của cậu.
Phải trở lại lúc Nguyên Dục Tuyết cõng “mẫu thể” trong hang động, cậu đã từng viết chữ vào lòng bàn tay cô để giao lưu.
Vị thủ lĩnh có sự tỉnh táo vượt trội hơn hẳn người cùng tộc cũng nhanh chóng ý thức được lí do cho cuộc trò chuyện bí ẩn này.
E là nhóm người chơi này cũng không hoàn toàn đoàn kết nhất trí, chắc chắn sẽ có người uy hiếp sự an toàn của cô. Dù trở lại mặt đất cũng phải đối mặt với nguy hiểm khó tránh khỏi.
Cô gật đầu, cho phép Nguyên Dục Tuyết đặt dụng cụ định vị vào cơ thể mình. Đây đồng nghĩa với một lớp gông xiềng mới bảo vệ cho giao dịch của họ.
Nên khi bị mang đi, thủ lĩnh không cảm thấy sợ hãi.
Có lẽ là trải qua những sự kiện kia, ngay cả vị thủ lĩnh sinh ra với cảm giác sứ mệnh lớn lao, tạo nên tính cách đa nghi và máu lạnh, trong lòng lại mơ hồ có ý nghĩ Nguyên Dục Tuyết sẽ không cứ như vậy vứt bỏ mình.
Lòng tin được hình thành trong thời gian ngắn lại đủ kiên cố, hóa thành một sợi dây xích.
Bị nhốt vào trong không gian tăm tối, sau vài phút bất an ngắn ngủi, “mẫu thể” bình tĩnh trở lại.
Nguyên Dục Tuyết sẽ tìm được cô.
Mà người chơi này cướp cô đi cũng đã chứng tỏ giá trị của cô.
“Mẫu thể” cuối cùng cũng đợi được người chơi đã mang mình đi xuất hiện, đưa cô ra khỏi phòng giam tạm thời này, im lặng xách cô lên chạy về nơi xa.
“Mẫu thể” có cảm giác như mình đang nằm trên một con thuyền giữa muôn trùng sóng lớn.
Gió không ngừng vờn quanh, để cô đung đưa lên xuống, cái đuôi quá dài còn không ngừng đập vào một ít thực vật rậm rạp. Hành vi vận chuyển thô bạo này quá là khác với sự cẩn thận của Nguyên Dục Tuyết.
Nhưng cô cũng biết mình đang là tù binh, một con tin, không có tư cách yêu cầu kẻ bắt cóc mình phải nhẹ nhàng.
Cứ chạy như vậy rất lâu, cô bị nhốt trong chiếc lồng giam làm từ gió, mãi mới có cơ hội hít thở.
Cô gái chầm chậm dựa vào bức tường không khí đang cầm tù mình, nhìn kẻ bắt cóc kia —
“Khó tin thật đấy.” Cô hơi nheo mắt, giọng điệu có sự trào phúng khó tả: “Trông cô không giống người xấu lắm.”
Sắc mặt Tiểu Tề vẫn nhợt nhạt, phần mái bằng đều đều dính vào trán, cúi đầu sẽ che đi phần mắt, trở nên ngoan hiền đáng yêu.
Nhưng khi ngẩng lên để lộ cặp mắt, khí chất lại khác biệt đến mức như bị phá vỡ, vô hình chung thêm một phần hung ác nham hiểm khó mà hình dung.
Hình như cô ta bị thương, hoặc là nguyên nhân nào khác, buộc phải dừng lại để thở, mặt mày u ám.
Lúc này, vị thủ lĩnh của bộ tộc bị nhốt dưới lòng đất lại thử tiến hành giao lưu với Tiểu Tề.
Cô biết rõ vài bí mật của những kẻ xứ khác này.
“Cô muốn bắt tôi để làm gì, tôi luôn sẵn lòng nói cho cô những điều cô muốn biết, không cần phải dùng phương thức thô bạo này.”
Cuối cùng thủ lĩnh cũng khiến Tiểu Tề ngẩng lên nhìn mình một cái.
Cô giật thót.
Vẫn là khuôn mặt thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp, nhưng trong đôi mắt kia, cô thấy được sự tang thương già yếu còn thê thảm hơn cả bọn họ – chủng tộc bị vận mệnh nguyền rủa.
Giống như là ánh tà dương cuối cùng sau khi mặt trời lặn, cằn cỗi đầy tử khí.
Một người kì lạ.
Cô ta như thể đã chết một lần.
Tiểu Tề quay đi.
Ngay khi thủ lĩnh cho rằng Tiểu Tề sẽ không tiến hành những giao lưu vô nghĩa với mình, định bụng ngậm miệng, Tiểu Tề bỗng lên tiếng.
“Khỏi cần cố gắng thuyết phục tôi, cô nên lo cho bản thân cô thì hơn. Tôi khác với bọn họ.”
Tiểu Tề đột nhiên tiến lên kéo tay cô, sự lạnh buốt lập tức lan truyền.
Đó không phải là cảm giác gì tốt đẹp, huống hồ lực tay Tiểu Tề còn như muốn bóp nát xương cô thành bột.
Thủ lĩnh người cá lại không hề cầu xin tha thứ, cô đã quen với đau đớn như vậy rồi.
Tiểu Tề giương cằm, gần như là lôi người cá tới gần mình, buộc thủ lĩnh phải ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt của mình.
“Tôi không còn cách nào khác.” Tiểu Tề nói: “Tôi nhất định phải về nhà.”
Cặp mắt kia giống như kền kền hung ác, nhìn chòng chọc vào thủ lĩnh. Nhưng lại như đang nhìn người nào khác.
…
Giữa một đống tin tức xấu, tin tức tốt duy nhất có lẽ là sau khi rà quét trên diện rộng, Nguyên Dục Tuyết đã tìm được A Đao bị thương.
Ngay cả là đồng đội có đạo cụ đặc biệt để liên lạc với A Đao như Tiểu Cao cũng không ngờ Nguyên Dục Tuyết lại tìm được hắn nhanh như vậy… Cuối cùng chỉ đành quy cho đạo cụ siêu cao cấp cậu sở hữu.
Tiểu Cao rất trịnh trọng bày tỏ lòng biết ơn.
Có thể là lúc đó Tiểu Tề không có nhiều thời gian để giải quyết triệt để A Đao, cũng có thể là sức sống của hắn quá kiên cường, tóm lại A Đao vẫn còn thở, chưa chết được.
Người hắn đẫm máu, ngất xỉu nằm trong một hốc cây, mà mùi máu tươi như bị một sức mạnh kì lạ nào đó phong tỏa, chỉ khi tới gần mới ngửi được.
A Đao hôn mê, trên người có vô số vết thương.
Thấy đồng đội chật vật nửa sống nửa chết như vậy, mắt Tiểu Cao đỏ bừng, người tỏa đầy sát khí. Nhưng cuối cùng chị kiềm chế được, quan trọng nhất bây giờ là phải kiểm tra tình trạng của A Đao.
Rõ ràng là người máy chiến tranh, Nguyên Dục Tuyết lại thấy gần đây mình phải đảm nhiệm công việc của người máy chữa bệnh… Hơi nhiều.
Nhưng thôi thì cũng là quen tay hay việc.
Dù phải tiêu hao kha khá năng lượng, vì đây là cưỡng ép chuyển hóa năng lượng để làm việc cậu không am hiểu, nhưng nguồn năng lượng chữa bệnh này có vẻ rất hữu hiệu với người chơi.
Vết thương trên người A Đao dần khép lại.
Khi các người chơi một lần nữa thắc mắc không biết thiên phú của Nguyên Dục Tuyết là hệ chiến đấu hay là hệ chữa trị, A Đao với nền tảng cơ thể kinh người, chỉ vài phút sau trị liệu đã tỉnh lại.
Nguyên Dục Tuyết rủ mắt, hàng mi cong rung rung, xác nhận trị liệu kết thúc, cậu mới lùi lại.
Sắc mặt dường như xanh xao hơn chút xíu.
Bản thân cậu không cảm thấy gì, chỉ lẳng lặng tính toán năng lượng đã tiêu hao.
Nhưng trong mắt những người đang chăm chú quan sát cậu thì rõ ràng như sét rạch ngang trời. Sát khí của Tiểu Cao tan đi rất nhiều, ánh mắt nhìn Nguyên Dục Tuyết có sự áy náy, cúi đầu nói nhỏ, nhưng đầy cương quyết: “Cảm ơn cậu.”
A Đao vừa khôi phục ý thức đã có vẻ rất tỉnh táo.
Hắn bình tĩnh nhìn từng người, thấy Tiểu Cao thì đoán được đại khái tình huống hiện tại.
Đơn giản là Tiểu Tề đã bại lộ, đánh hắn bị thương xong đánh cắp NPC quan trọng.
A Đao có chút hối hận, hắn đã quá tự tin nên mới để Tiểu Tề chạy mất.
Hắn cũng không ngờ một gián điệp như Tiểu Tề lại có sức mạnh kinh người tới vậy.
Sau khi hoàn toàn khôi phục ý thức, A Đao mới chú ý tới vết thương trên người. Hai chân hắn bị bẻ gãy, còn không phát ra được tiếng.
Dễ hiểu thôi, là để hắn không thể nhúc nhích, không thể kêu cứu, kéo dài thời gian đồng đội tìm kiếm hắn.
… Không biết đám Tiểu Cao làm sao để tìm được hắn nhanh như vậy.
A Đao có vẻ rất bình tĩnh trước thương tích nặng nề của mình. Hắn lấy đạo cụ ra, việc đầu tiên là chữa trị đôi chân đã gãy, sau đó sử dụng thuốc giải độc vạn nặng trước đó hối đoái để chữa trị cổ họng.
Uống hết một bình, giọng hắn khản đặc, nhưng đã phát ra được tiếng.
Tiểu Cao nhìn A Đao, chiến ý sát ý lạnh thấu xương.
“Không nhìn ra là kĩ thuật của con ả tốt như thế đấy. Tôi tưởng ả là con cừu vô hại, hóa ra là con sói đội lốt cừu.”
Ánh mắt chị tăm tối, nói rất chậm, nhưng không thể làm lơ sát ý trong đó.
Nguyên Dục Tuyết nghiêng đầu suy tư.
A Đao không biểu hiện nhiều cảm xúc, Tiểu Cao trông còn phẫn nộ hơn hắn, như thể người bị đánh tàn phế không phải hắn.
Khả năng khôi phục của hắn xuất sắc hơn người thường rất nhiều, chân gãy mới được trị liệu vài phút đã có thể vịn vách đá đứng dậy.
Giọng hắn khàn khàn, lười nhắc lại vết thương của mình, đi thẳng vào vấn đề hiện tại.
“Tôi có một suy đoán về thân phận của cô ta.”
“Gián điệp, chỉ e không phải là tạo vật của phó bản, cũng không phải là NPC.” Hắn giương mắt, bình tĩnh nhìn mọi người.
A Đao là tên giả, tên thật của hắn là một trong những cao thủ nổi tiếng trên bảng xếp hạng, tuy là hắn không giống với mấy vị cao thủ kia. Hắn tham gia trò chơi này từ rất nhiều năm trước, tính tình quái gở không giỏi giao tiếp với người khác, nhưng vẫn biết rất nhiều cao thủ.
Cho nên hắn cũng biết rất nhiều thông tin bí ẩn.
Ví dụ như “thiên phú” của những người trên bảng xếp hạng – thông tin có thể nói là bí mật.
“Người chơi đầu tiên xuất hiện hai thiên phú, cũng là một người đã biến mất khỏi bảng xếp hạng từ rất lâu. Ai cũng cho rằng cô ta đã chết trong phó bản.” A Đao nói: “Tư Lễ Tề. Thiên phú đầu tiên của cô ta là ‘phó bản thân thiện’, hệ bổ trợ. Về sau có thêm thiên phú hệ tự nhiên, được mệnh danh là ‘người ngự gió’. Cô ấy chính là minh chứng đầu tiên cho việc một người chơi có thể có hai thiên phú.”
Hiện bày ra trước mặt Nguyên Dục Tuyết là:
Tin tức tốt, Tiểu Tề cũng là một người chơi.
Tin tức xấu, cô ấy là người chơi được ghi lại đã tử vong từ rất lâu.