Edit: Ry
Gã muốn giết mình.
Số 1 đã hiểu.
Vừa rồi con quỷ cố tình biến mất để đánh lừa bọn họ, gã không kịp đưa mắt theo để phản hồi, nên lúc này Nguyên Dục Tuyết vẫn chưa biết con quỷ đang ở đâu. Mọi thứ diễn ra chỉ trong chớp mắt, Số 1 đối diện với cặp mắt đỏ tươi kia, không dám chớp mắt lùi lại nửa bước. Ngón tay thanh niên cứng lại tạo thành vuốt kim loại giống vuốt thú hoang, bên trên lấp lóe ánh đỏ.
Khi chực đấu với con quỷ này, Số 1 lại nhạy bén phát hiện, trực giác bảo gã lùi thêm nửa bước nữa. Sau đó trước mắt… Thật sự là ngay trước mắt, một ánh đao sáng như tuyết sát qua chóp mũi, lưỡi đao nghiêng nghiêng hướng ra ngoài, một chiêu chém ngang đánh bay con quỷ.
Số 1: “…”
Mắt thanh niên trợn to tới nỗi sắp rớt xuống, may là vẫn đủ lí trí để giữ im lặng.
Lưỡi đao dường như chém phải thứ gì cứng rắn. Nguyên Dục Tuyết mặt không đổi sắc, giá trị vũ lực của cậu hiện tại đã vượt xa thiết lập bình thường, lại thêm trên Phá Hồng Mông tích đầy năng lượng, cảm giác vướng víu đó cũng không kéo dài được lâu đã bị cậu cắt đứt.
Chỉ bằng một nhát chém.
Âm thanh vật thể cứng rắn va chạm vang lên, “đương” một tiếng lanh lảnh, sau đó là tiếng miệng vết thương bị ép chảy máu róc rách.
Sức mạnh giúp con quỷ vô hình bị cắt ngang, tất cả người chơi nhìn thấy giữa hư không đột nhiên rơi xuống một cái đầu.
Sau đó cơ thể cường tráng của nó cũng xuất hiện, vô lực đổ sầm xuống đất, nước da trắng bệch như ma.
Nếu không phải phương thức chào sân của con ác quỷ quá đặc biệt, thì cơ thể này thật sự không khác gì người bình thường.
À cái đầu vẫn hơi khác một chút. Vì không có đầu người nào bị chặt khỏi cơ thể rồi vẫn có thể làm những biểu cảm sống động như vậy.
Phần cổ nó “phụt phụt” phun ra máu tươi, nhưng “gã” thật sự còn sống.
Khuôn mặt điển trai trong tình huống này trở thành khủng bố quái dị, cặp mắt không ngừng liếc lên trên, muốn nhìn đám Nguyên Dục Tuyết, nhưng do góc độ nên khó mà làm được. Gã không còn cơ thể, dù có cố gắng di chuyển đầu thì cũng chỉ khiến nó chầm chậm lăn trên mặt đất, phần cổ không ngừng trào máu.
Thời gian giao chiến của ác quỷ và Nguyên Dục Tuyết rất ngắn, ngắn đến mức không ai kịp nhúng tay.
Bé Năm hít một hơi thật sâu, không hiểu lắm tình huống hiện tại. Cô tiến tới, giẫm lên cái đầu đang lăn, cố định nó lại. Sau đó thiếu nữ nheo mắt, rất thành thật hỏi.
“… Cái quái gì đây?”
Những người khác cũng im lặng nhìn cái đầu kia.
Nguyên Dục Tuyết lại liếc sang Số 1.
Thật ra cậu biết con quỷ sẽ ra tay với Số 1, nên đã đề phòng sẵn, thấy có vấn đề là lập tức tới sát gần Số 1 để chuẩn bị. Mà cậu cũng chính xác bắt được con quỷ kia.
Nhưng hành vi này vẫn quá mạo hiểm.
Đáng lẽ cậu phải bảo vệ con người yếu ớt.
Nguyên Dục Tuyết thà để bản thân làm mồi nhử còn hơn để con người làm công việc nguy hiểm này.
Có lẽ lần tới cậu có thể thử ra vẻ yếu đuối một chút để thu hút lũ quỷ, Nguyên Dục Tuyết thầm nghĩ, hàng mi rủ xuống rung rung. Im lặng một hồi, cậu cất tiếng hỏi thăm: “… Số 1, cậu không sao chứ?”
Mặc dù giọng điệu đều đều, nhưng vẫn khiến người ta nghe ra được sự quan tâm.
Cảm xúc của Nguyên Dục Tuyết luôn rất “mờ nhạt”, nhưng lần này lại khác… Có “tình người” hơn. Số 1 ngẩn ra, quay sang nhìn thiếu niên, đối diện với cặp mắt đen nháy chăm chú quan sát mình, điệu bộ lo lắng rất nghiêm túc của cậu làm Số 1 khựng lại, bắt đầu lắp bắp.
“Không, không sao…”
Nguyên Dục Tuyết giải thích tiếp: “Ừ. Tôi sợ cậu bị thương.”
Câu nói rất chân thành, hoàn toàn là nghĩa trên mặt chữ. Đúng là nhiệm vụ rất quan trọng, nhưng bảo vệ sinh mạng con người là một trong những điều luật của người máy. Lần này mặt Số 1 thật sự đỏ chót, ấp úng đáp: “Không, không bị thương. Tôi khỏe lắm…”
“Thấy rồi.” Số 3 đột nhiên bực bội nói: “Khỏe như trâu ấy.”
Nếu là bình thường, Số 1 sẽ quay sang cãi cọ với y, thế mà lần này lại chỉ cười ngượng ngùng, mặt mày hồng hào, thỏ thẻ đáp như cô vợ nhỏ: “Ừ thì Nguyên Dục Tuyết cũng chỉ quan tâm tôi thôi mà.”
Số 3: “…”
Y tức giận quay đầu: “Bé Năm! Dịch cái chân ra, đừng có nghịch mấy thứ bẩn thỉu!”
Bé Năm đang giẫm lên cái đầu kia, nhìn nó ào ào xả máu bị giật mình: “Dạ!”
Cô đàng hoàng thu chân lại, còn lùi về sau một bước.
Tự dưng lại lên cơn, Bé Năm rất bất đắc dĩ thở dài, sau đó lại tiến lên, nhẹ nhàng đá cái đầu kia làm nó xoay tròn trên mặt đất. Khuôn mặt nọ cuối cùng cũng xoay được sang phía người chơi, ngũ quan đã dính đầy máu, dị hợm và đáng sợ.
Cặp mắt đỏ tươi phản chiếu hình ảnh người chơi, lập tức nhìn họ chòng chọc, tràn đầy ác ý, quái đản không tả được.
Các người chơi: “…”
Quả nhiên là thứ bẩn thỉu.
Lúc này, con quỷ ban nãy bị Số 3 đập cho một trận nằm bẹp một chỗ, sau lại giãy đành đạch như cá lên bờ, bỗng nằm im. Tứ chi của nó xẹp xuống như bị chặt mất, từng cái mềm oặt trên đất, chỉ có phần thân là dựng thẳng, nhìn chằm chằm cái đầu nọ, hận thù rõ rệt, sát ý cũng dày đặc. Miệng nó khép mở, các người chơi không nghe được nó nói cái gì, chỉ có thể căn cứ vào biểu cảm để đoán, chắc là mấy câu chửi độc chỉ muốn phân thây đối phương gì đó (tuy là giờ hung thủ cũng bị “phân thây” rồi).
Ông Chú đăm chiêu nãy giờ, cuối cùng cũng hiểu ra. Đúng như Nguyên Dục Tuyết nói, con quỷ mạnh hơn kia vẫn luôn rình rập bên cạnh họ, đó mới là con muốn giết bọn họ. Thế là ông ta quay sang hỏi con quỷ ban nãy bị Số 3 đánh: “Có phải nó khống chế mày tấn công bọn tao không?”
Con quỷ oán hận nhìn gã đàn ông giờ chỉ còn cái đầu, không hề nghe được lời Ông Chú.
Hoặc nghe được, nhưng không muốn giải thích.
Nỗi hận của nó với cái đầu kia vượt xa nỗi hận với người chơi.
Mà lúc này, Từ Oánh hôn mê nãy giờ, mí mắt bỗng giật giật.