Edit: Ry
Ai cho mày vênh váo vậy?
Đây cũng là câu các người chơi muốn hỏi.
Bọn họ nhiều lần nhường nhịn, tuy là cũng có phần coi gã như trò cười, nhưng được đà lấn tới trình độ này, dám hống hách với Nguyên Dục Tuyết —- Ngứa đòn lắm rồi đúng không.
Vẻ mặt Số 3 lúc này cực kì u ám, ánh đèn hắt lên mặt y cũng có vẻ rét lạnh.
Sắc mặt những người khác cũng không khá hơn.
Ông Chú cau mày, không vui lắm nhìn gã đàn ông trước mặt. Một người có tính cách hiền hòa như ông mà tỏ thái độ như vậy thì chứng tỏ là ghét lắm rồi.
Bé Năm không thèm che giấu, đôi mắt còn thoáng lóe lên sát ý. Khí chất thiếu nữ thay đổi trong chớp mắt, trở nên cực kì tàn nhẫn đáng sợ. So với điệu bộ vô tội dịu dàng mọi ngày thì cô bây giờ trông như tên sát nhân biến thái nào đó.
Mà gã đàn ông đang đưa lưng về phía họ chỉ mải nhìn Nguyên Dục Tuyết, không hề nhận ra sự thay đổi thái độ của người chơi.
Số 1 —
Số 1 ra tay luôn.
Thanh niên vốn là người thẳng tính nhất ở đây.
Đến cả hành vi thăm dò cũng toát lên sự bốc đồng nghĩ gì làm nấy.
Lần này gã ta đã chọc giận Số 1, một đấm lao tới như bão táp. Kể cả khi Số 1 không sử dụng bản lĩnh khi đối phó với quỷ quái – khả năng biến tay mình thành bộ vuốt sắc bén, thì một đấm này vẫn đủ để gã kia phải ăn không ít quả đắng.
Khi một đấm xé gió lao tới, Nguyên Dục Tuyết lại vừa vặn nhìn sang, bình tĩnh hỏi: “Người này là vị khách mới?”
Số 1 chậm mất một giây, ánh mắt theo bản năng đặt trên cánh môi đỏ thắm của cậu, tự dưng quên mất mình chuẩn bị đấm người, ngoan ngoãn đáp: “Ừ.”
Giúp gã đàn ông kịp thời nhận ra.
Một đấm vừa rồi đến cả gã ta cũng nghe được tiếng gió, thậm chí là cảm nhận được gió tát vào mặt mình ran rát.
Bản năng cảm thấy nguy hiểm… Gã lảo đảo lùi về sau một bước, tránh kịp.
Thật ra vốn không tránh kịp, nhưng ai bảo Số 1 bị mất tập trung.
Gã ngoảnh lại thấy Số 1 đang giơ nắm đấm thì hoảng sợ.
Sau đó tức tối quát lên: “Mày giỏi lắm, dám đánh lén tao à!”
Không biết Số 1 bị thiếu cái dây thần kinh nào, thế mà lại cảm thấy gã ta đang sỉ nhục mình, cố ý hãm hại hình tượng của mình, thế là quát lại còn to hơn: “Cái này không gọi là đánh lén, mà là quang minh chính đại đánh. Là do mày phản ứng quá chậm, không nhìn được.”
Gã kia tức trắng mặt, môi cũng run run. Gã chửi một tiếng, sau đó nói: “Mày? Mày còn dám đánh tao? Ai cho mày cái quyền đó hả, mày tin tao giết mày ngay bây giờ không?”
“Bớt sủa đi.”
Số 3 bỗng cắt lời gã.
Tâm trạng y lúc này đang cực kì tồi tệ.
Số 3 lạnh lùng nhìn tay khách mới này, bờ môi tạo một độ cong rét lạnh, sắc mặt cũng không mấy ấm áp: “Bây giờ, lên tầng, về phòng của mày đi. Nếu không tao đảm bảo…”
Số 3 tiến lên một bước, vẻ mặt trở nên tà ác, khóe môi kéo lên thành một nụ cười ma quỷ… Hình ảnh này thực tế không phù hợp với ấn tượng lạnh lùng mà y mang lại cho mọi người, hình thành sự tương phản kì dị khiến người ta phải rùng mình.
“Mày sẽ van xin tao để được ra khỏi nơi này.”
Ánh mắt y đảo qua cơ thể gã như một lưỡi dao, chặt gã thành từng khúc, khoét hết từng bộ phận, róc xương sạch sẽ.
Y như một tên biến thái thích uống máu rút gân ăn thịt người.
Khiến gã kia không khỏi run rẩy.
Nếu nhiệm vụ đã được định trước là sẽ thất bại, Số 3 không ngại dùng vài phương pháp tàn nhẫn
Ánh mắt y cũng viết rõ ý định của mình, làm người ta khủng hoảng.
Lần này gã đàn ông không thấy nhục nhã nữa.
Bản tính lấn yếu sợ mạnh đang nói cho gã biết tốt nhất đừng trêu chọc tên điên trước mặt… Dù cho không cam lòng cỡ nào, oán giận ngập trời, nghĩ tới không biết bao nhiêu phương pháp để trả thù, nhưng đối mặt với Số 3, gã hoàn toàn bó tay bó chân.
Gã không dám lớn lối nữa, nhưng vẫn hung hăng lườm người chơi, giữ điệu bộ miệng cọp gan thỏ, lên giọng nhấn mạnh: “Bôn ba cả ngày rồi, tao mệt, lên phòng nghỉ ngơi trước. Bữa tối chúng mày tự giác vào, mang xe lên phục vụ tao.”
Không ai phản ứng gã, đến cả hành lí cũng không muốn xách giùm.
Gã càng thêm không cam lòng, muốn nói thêm gì đó, nhưng ánh mắt Số 3 nhìn gã ngày càng đáng sợ. Gã không dám hó hé thêm nửa lời, xách vali chạy mất.
Quả nhiên gã cũng ở tầng thứ 6.
Sau khi gã ta đi, Bé Năm rón rén đi tới kéo tay áo Nguyên Dục Tuyết. Động tác thì là làm nũng, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại trái ngược hoàn toàn.
“Nguyên Dục Tuyết, để cậu phải ấm ức rồi.” Bé Năm buồn rầu bảo: “Giờ không xử lý thằng đó được, đợi nó cho đánh giá xong… Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không cho nó toàn thây ra ngoài đâu.”
Nguyên Dục Tuyết: “?”
Không phải cậu nghi hoặc với lời cam đoan của Bé Năm, mà là thắc mắc đoạn… Cậu bị ấm ức khi nào?
Cơ mà mấy cái này không phải mấu chốt.
Nguyên Dục Tuyết nhanh chóng trở lại đường ray, kéo tay áo, bắt đầu xem kết quả rà quét.
Mọi thứ đều rất bình thường —
Cá thể giống đực trưởng thành, 29 tuổi. Cao 171 cm, nặng 63 kg, hơi gầy, tình trạng sức khỏe tốt đẹp, không có bệnh kín.
Thực tế những cái này cũng có thể quan sát được từ bề ngoài của gã ta.
Người này có tướng mạo đứng đắn, nhưng khí chất lại khá hèn mọn, ánh mắt láo liên, có vẻ chua ngoa khó tính.
Thiên Môn của gã vuông vức, trán rộng đầy đặn, là kiểu tướng mạo có phúc, hẳn là tổ tiên có âm đức. Nhưng mắt lại đục ngầu, cho thấy làm rất nhiều việc trái lương tâm, khiến phúc đức lụi bại, dù có tổ tông phù hộ thì cũng không bảo vệ được gã bao lâu. Tạm thời vẫn khá thuận buồm xuôi gió.
Nên dù gặp quỷ thì ấn đường của gã ta cũng chỉ toát ra chút khí đen xui xẻo.
Kể cả việc gã không bị tra tấn gì nhiều đã có thể tìm tới Khách Sạn Tránh Tai Ương để giữ mạng cũng chứng minh cho sự tồn tại của “phúc đức” vô hình đó.
Nếu không có âm đức của tổ tiên phù hộ, tình trạng của gã sẽ tồi tệ hơn, ít nhiều phải ngang với Vương Kiện.
Mọi thứ về người đàn ông đó đều rất bình thường. Ngay cả số liệu Nguyên Dục Tuyết rà quét ra cũng chứng tỏ đây là một con người bình thường.
… Nhưng Nguyên Dục Tuyết, lại cứ cảm thấy có gì đó không đúng, tuy rất khó giải thích.
Đây là lần đầu tiên người máy sở hữu hệ thống rà quét số liệu cực chuẩn như cậu cũng không thể xác định bất thường đến từ đâu.
Trong đầu nghĩ vậy, Nguyên Dục Tuyết cũng vô thức nói ra.
“Có gì bất thường…”
Bé Năm tưởng là Nguyên Dục Tuyết đang hỏi mình, cẩn thận suy tư một hồi rồi đáp: “Có đấy. Ví dụ như là… Không một ai trong số bọn tôi biết tên đó tới đây khi nào.”
Mặc dù không có khách, các người chơi có thể tận hưởng kì nghỉ ngắn ngủi, nhưng không ai quên mình đang ở trong phó bản.
Mà đã ở trong phó bản thì không thể lơ là cảnh giác. Trừ Nguyên Dục Tuyết có nhiệm vụ cố định mỗi ngày thì bọn họ phân chia nhau trực ngoài sảnh, lúc nào cũng sẽ có người đứng canh để sẵn sàng chào đón vị khách thứ 3 tới muộn kia.
Nhưng không hiểu sao lần này… Khi gã kia tới, không một người chơi nào có mặt ở đây.
Mặc dù không viết thành thời khóa biểu cụ thể, nhưng trong đầu mỗi người đều có một cái lịch phân công nhất định.
Ví dụ như Số 3 nhớ rằng lúc đó là thời gian trực của Số 1, gã phải có mặt ở sảnh đón khách mới đúng —
Số 1 cũng rất là thắc mắc, cố ý đối chiếu với những người khác để chắc chắn rằng thời gian đó không phải là giờ trực của mình.
Mặc dù tính tình Số 1 bộc trực, đôi khi hơi sơ suất, nhưng riêng khoản hợp tác với đồng đội thì luôn rất nghiêm túc hoàn thành trách nhiệm của mình.
Tất cả đối chiếu với nhau, phát hiện khi đó đúng là không phải giờ trực của Số 1… Cũng không phải giờ trực của ai hết.
Nói thẳng ra là tất cả nhớ nhầm thời gian, tự dưng bỏ trống một tiếng đó, không có ai trông coi.
Sau đó là giờ trực của Ông Chú. Ông Chú đi vào sảnh mới phát hiện vị khách thứ 3 đã tới, thậm chí còn đã làm thủ tục nhận phòng xong xuôi, đang ngồi trên ghế sô pha, mắt không phải mắt mũi không phải mũi liên tục bắt bẻ ông. Gã không ngừng tức giận chửi bới chuyện không một ai tiếp đón mình.
Nên về sau gã ta mới khăng khăng gọi tất cả nhân viên tới, nhìn mặt hết một lượt thì mới bằng lòng xách đồ lên phòng. Các người chơi chọn nghe theo yêu cầu của gã, ngoài việc vì đang làm nhiệm vụ, cần phải biết nhún nhường ra thì đây cũng là lí do họ không ngừng nhượng bộ.
Tất cả bọn họ đều là người chơi giàu kinh nghiệm, để xảy ra sai lầm cấp thấp như vậy là chuyện gần như bất khả thi.
Nhưng cẩn thận suy xét thì cái này cũng không phải là sai lầm gì nghiêm trọng, không tạo thành hậu quả xấu. Chí ít bọn họ không ngớ ngẩn tới độ khách tới rồi còn không phát hiện sự tồn tại của đối phương.
Nguyên Dục Tuyết lại rủ mắt đăm chiêu.
Bé Năm đứng dậy, xung phong đi lừa chị gái lễ tân để lấy đơn đăng kí xem —
Lúc gã kia tới bọn họ không có cơ hội nhìn trộm nên giờ chỉ còn cách này.
Cũng không biết Bé Năm làm gì mà thấy được trang thông tin đăng kí đó.
Thiếu nữ vòng về, chia sẻ tin tức cho mọi người.
“Lý Phát Tài, 29 tuổi. Nguyên nhân thuê phòng là…” Sắc mặt Bé Năm trở nên kì quái: “Nợ tình.”
Số 1 hốt hoảng: “Không thể nào! Thằng đó chém gió hả?”
Nguyên Dục Tuyết nhìn sang: “?”
Số 1 khẳng định như vậy chẳng lẽ là vì đã biết gì đó?
Lại thấy gã lẩm bẩm: “Thể loại như thằng đó mà cũng có người thích á??”
Người chơi khác: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Nói quá chuẩn, không cãi được.