Cảnh sát: “Anh yên tâm, sự việc liên quan đến đứa nhỏ đó tôi sẽ ghi tạc trong lòng, chỉ cần đứa nhỏ này còn sống, còn ở trong cái huyện này mà nói, kia chỉ cần phí một chút thời gian, hy vọng tìm được là rất lớn. Hơn nữa, đó là bé trai, nếu có người nào mua bé trai đi rồi, họ khẳng định cũng sẽ phi thường yêu thích, đại đa số sẽ nuôi dưỡng thật tốt.”
Người đàn ông: “Vậy làm phiên anh, mặc kệ có tìm được đứa nhỏ hay không, tôi đều ghi tạc trong lòng sự hỗ trợ của anh, tôi sẽ nói lại với anh trai tôi.”
Cảnh sát: “Khách sáo rồi, chúng ta là bạn bè, làm những việc này có là gì? Bất quá, xem ảnh chụp của thằng bé, lớn lên cũng thật đẹp a.”
Người đàn ông: “Đây là hình chụp vào hai năm trước, hiện tại cũng không biết thế nào. Mấy năm nay tôi lần theo manh mối mà tìm, nhưng manh mối thực nhanh liền bị chặt đứt, cho nên mấy năm nay, ta cơ hồ đã chạy khác các thành thị, các huyện của cả nước.” Cũng may có nhân mạch của đại thiếu gia, có chút địa phương dựa vào quan hệ mà tìm kiếm, hoặc như một vài địa phương nhỏ, không có mối quan hệ nào, phải tự mình chạy khắp nơi.
Rất nhiều lần, cho rằng tìm được rồi, kết quả không vui mừng được bao lâu. Nhưng mặc kệ có vui hay không, chỉ cần có tin tức, thiếu gia đều sẽ tới. Thậm chí, vì tìm kiếm Tiểu Ôn Lễ, thiếu gia cũng đã rời bộ đội. Anh lúc đó, đúng là thời điểm giá trị con người tăng cao, lại… Nhưng nếu không rời đi, kỳ nghỉ của bộ đội rất ít, hơn nữa rất khó xin nghỉ, cho dù có tin tức, thiếu gia cũng chưa chắc có thể rời đi.
Cảnh sát: “Đám lái buôn này chính là cơn ác mộng, đã phá hoại quá nhiều gia đình, nếu có khả năng, chúng ta nhất định phải bắt hết đám người này.”
Nghe bàn bên cạnh nói chuyện, Lâm Dư Dư đại khái đã hiểu ra, là đứa bé nhà vị kia bị bọn buôn người bắt đi nên đang tìm kiếm khắp nơi. Không thể không nói, tìm khắp cả nước, tìm hai năm trời mà vẫn không từ bỏ thì đúng là hiếm thấy ở thời đại này.
Đây không phải muốn nói những người khác không yêu thương con mình mà ở thời đại này giao thông đi lại quá bất tiện, hơn nữa, có thể liên tục tìm kiếm suốt hai năm cũng tốn không ít tài lực, từ đó có thể nhìn ra tình huống của đối phương.
Nghe được một nửa, mì đã làm xong, Lâm Dư Dư ra bên cửa sổ lấy mì. Chờ cô quay lại thì hai người kia đã không nói về chuyện này nữa.
Mấy ngày này Lâm Dư Dư ở nhà Lý Thu Hồng ăn uống không tệ, cách hai ba ngày lại được mấy miếng thịt, ít nhất đã ăn hai lần, một lần là gà rừng, một lần là thỏ hoang. Nhưng hiện tại nhìn thấy mì dưa muối cô vẫn không nhịn được. Tuy rằng không đến mức ăn ngấu nghiến, nhưng động tác ăn cũng rất nhanh.
Cuối cùng, mì sợi hết sạch, canh cũng không còn một giọt.
Sau khi ăn xong, Lâm Dư Dư đến Cung Tiêu Xã, Phạm A Ngưu liên ở cổng ngoài huyện chờ cô.
Lâm Dư Dư tới Cung Tiêu Xã mua bút máy và mực nước, 15 đồng liên biến mất. Nguyên chủ xuống nông thôn mang theo 100 đồng, 20 đồng bị cô gộp vào 180 đồng tiên bán nhân sâm thành 200 đồng gửi ngân hàng, số còn lại đến bây giờ chỉ còn chưa đến 40 đồng, không thể không nói, một khi đã mua sắm thì hao tiền rất nhanh, cô thậm chí còn không biết tiền tiêu đi đâu hết rồi.
Nghĩ tới món mì vừa ăn lúc buổi trưa, lại sờ phiếu lương thực trong túi, phiếu mua 1 cân lương thực cuối cùng bị cô đem đổi một cân bột mì Phú Cường để về nhà làm mì sợi ăn, so với mì mua ở ngoài sẽ rẻ hơn. Mì sợi thêm quả trứng gà và chút đồ ăn kèm đã đủ khiến Tiểu Ôn Lễ vui vẻ mà ăn rồi.
Lúc Lâm Dư Dư cùng Phạm A Ngưu trở lại đại đội sản xuất, toàn đội từ miệng đại đội trưởng biết được thành tích thi đạt hạng nhất của cô, nhưng lúc này mọi người đều đang làm việc rồi.
Lý Thu Hồng: “Cuối cùng cũng trở lại rôi, ôi chao, nhân viên y tế hạng nhất đúng là khác hẳn nha, thím nhìn mà khỏe cả người luôn đây này.” Lâm Dư Dư: “… Thím cũng thật thú vị, đại đội trưởng nói ạ?”
Lý Thu Hồng: “Còn không phải sao, ăn trưa xong là nói ngay. Vợ đại đội trưởng nói nhỏ với thím là lân này cháu giành vinh quang cho đại đội nên đại đội trưởng cũng tranh thủ giúp cháu được ít phần thưởng, là lương thực đó.”