Lâm Dư Dư đi đến bên dòng suối nhỏ, sau đó ngồi xổm xuống, dùng dị năng hệ thực vật khống chế thủy tảo, sau đó bắt đầu bắt cá. Dị năng hệ thực vật của cô chỉ mới cấp một, vân còn rất yếu, nhưng khống chế loại thủy thảo* này để bắt các loại các bình thường lại phi thường thích hợp.
*Thủy tảo 7k#: thực vật sống dưới nước
Lâm Dư Dư cực kỳ vui mừng.
Mười phút sau, cô bắt được năm con cá, hơn nữa mỗi một con đều vô cùng mập mạp, ước chừng nặng tam cân. Lâm Dư Dư tìm vài cọng cỏ xâu mấy con cá lại, nhặt thêm một ít củi, nhét cá vào giữa (đống củi), phòng ngừa người khác nhìn thấy. Bất quá, người ở niên đại này, sau khi ăn cơm chiều cũng không thích đi dạo, cho nên trên đường thực an tĩnh, ngẫu nhiên có vài người ở trong sân nhà nhìn thấy Lâm Dư Dư, lên tiếng chào hỏi, cũng không phát hiện trong đống củi đó đang giấu mấy con cá.
Lâm Dư Dư về tới nhà họ Lý, thấy Lý Thu Hồng đang ngâm chân, Tiểu Ôn Lễ thì đang chơi đùa trong sân. Thấy Lâm Dư Dư đã trở lại, Lý Thu Hồng nói: “Không phải con đi ra ngoài với thanh niên trí thức Lâm Yến sao? Sao lại đi nhặt củi vậy? Trời tối thế này, để ngày mai đi nhặt cũng được mà. Con là người trong thành tới nên không biết, tiết trời nóng, trên núi có rất nhiều sâu hay rắn này nọ, nếu không chú ý thì sẽ bị cắn đó.”
Lâm Dư Dư: “Con vốn định đi xem mấy cái bẫy, nhìn thấy trong bẫy không con mồi, lại đi ngang qua dòng suối nhìn thấy có cá, con liền thử xem có thể bắt được con nào hay không, kết quả thật đúng là bắt được này.” Nói xong, cô buông củi xuống, lộ ra cá bên trong,”Mẹ em, cá rất to đó.”
Lý Thu Hồng: “Ai nha, đàn cá giảo hoạt này cũng bị con bắt được a.” Dân quê ai không muốn bắt cá chứ, nhưng bắt không được a. Cho dù dùng cần câu cá cũng câu không được, không nghĩ tới Lâm Dư Dư lại có thể bắt được, đây cũng thật là may mắn.”Mấy con cá này cũng to thật nha.”
Lâm Dư Dư: “Ngày mai chúng uống canh cá đi, lại lấy hai con ra phơi khô, đến lúc đó lại gửi cho mẹ con nếm thử, dư lại một con đưa cho thầy của con, ngoài ra ngày mai ăn một con, ngày mốt lại ăn thêm một con.” Cá không có phát tiếng động gì, đây là điều an toàn nhất.
Lý Thu Hồng: “Được, con để đó, mẹ làm cho.”
Lâm Dư Dư đem cá vào trong phòng bếp: “Mẹ nuôi, mẹ còn có việc, con ghé sang nhà của đại đội trưởng một chút.”
Lý Thu Hồng: “Ừ, được, mẹ đã biết.”
Lâm Dư Dư đến nhà của đại đội trưởng.
Cả nhà đại đội trưởng đã cơm nước xong xuôi, không ít người đang ngồi ngoài sân trò chuyện với nhau, nhìn thấy Lâm Dư Dư tới, vợ của đại đội trưởng nhiệt tình nói: “Bác sĩ Lâm, cô đã đến rồi, mau vào nhà ngôi.”
Lâm Dư Dư: “Thím, buổi chiều tốt lành, tôi tới tìm đại đội trưởng, có chút việc về sở y tế, tôi muốn trao đổi với ngài.”
Đại đội trưởng: “Trạm y tế làm sao vậy?”
Lâm Dư Dư: “Chúng ta đi trạm y tế bên đó trò chuyện một chút được không? Có vài chỗ còn muốn sửa sang lại.”
Đại đội trưởng: “Được.”
Tới trạm y tế rồi, đại đội trưởng cầm đèn dầu từ văn phòng thôn ủy qua đây, sau đó bậc lửa: “Cô muốn thay đổi chỗ nào?”
Lâm Dư Dư cười nói: “Việc tôi muốn trao đổi với ngài không liên quan đến trạm y tế, bên trạm y tế này không có vấn đề gì.”
Đại đội trưởng sửng sốt, nếu không nói về chuyện của trạm y tế, vậy cố ý gọi ông ra đây, hẳn là có chuyện quan trọng khác: “Là phát sinh chuyện gì sao?”
Lâm Dư Dư: “Là về việc tuyển chọn giáo viên.”
Đại đội trưởng: “Việc tuyển chọn giáo viên sao thế? Lúc trước chúng ta đã thảo luận qua vấn đề này, tiến hành hai vòng tuyển chọn. Vòng thứ nhất là từ thanh niên trí thức tiến hành đào thải, mỗi một thanh niên trí thức đều phải lên bục giảng bài, sau đó để cho các thanh niên trí thức khác chấm điểm cho người nọ, chọn vài người có điểm số cao nhất, tiến hành vòng thứ hai. Vòng thứ hai sẽ từ tôi, thư ký, kế toán và cô tiến hành chấm điểm.”