Lương Sơn Khải: “Được.” Ông và Dư Văn Khánh nhìn thoáng qua, sau đó đi theo Lâm Dư Dư rời đi. Trước khi bị đưa xuống nông thôn, Ôn Sùng nói trước với bọn họ, cho nên bọn họ biết Lâm Dư Dư, bọn họ tin tưởng Ôn Sùng, lấy tính cẩn thận của Ôn Sùng, người có thể được amh ủy thác, đương nhiên là có thể tin tưởng. Lại xem vị bác sĩ Lâm này, tuy sắc mặt lạnh lùng, ngữ khí có chút lạnh như băng. Nhưng hành động lại hướng bọn họ, liền không nói đến vấn đề được nợ tiền thuốc men hay không, nhưng sau đó cô lại nghĩ đến việc bọn họ một đường đến đây, chưa ăn qua một ngụm, nên đã giúp họ muốn chút lương thực, đây mới là biểu hiện và suy nghĩ của người chân chính quan tâm bọn họ.
Bọn họ bị đưa xuống nông thôn, đã nhìn thấu lòng người, bạn bè thân thích, cho dù là con ruột cũng bất quá như thế mà thôi.
Đấn trạm y tế, Lâm Dư Dư đưa thuốc cho Tiền Liệt: “Cho ông ngoại anh uống hai viên trước đã, dùng trước hoặc sau khi ăn cơm đều được, nhớ dùng nước ấm uống thuốc, trước lúc ăn cơm chiều, lại cho ông ấy uống một viên. Sáng mai cho ông ấy uống thuốc Trung y, một phần thuốc nấu ba lần, sáng trưa chiều, uống ba lần, nếu còn có vấn đề gì, lại đến đây tìm ta.”
Tiền Liệt: “Cảm ơn.”
Chỉ là, Tiền Liệt mới vừa bước ra cửa liền đụng phải một nữ đồng chí: “Ai nha.” Đối phương bị đụng ngã trên mặt đất.
Lâm Dư Dư:… Cảnh gặp nhau của nam chủ và nữ chủ, luôn luôn thực là vi diệu.
Lâm Dư Dư cảm thấy tác dụng của cốt truyện vẫn rất lớn nha, cảnh gặp nhau của nam nữ chính trong thể loại truyện ngôn tình ngọt ngào này, nhất định là lãng mạn… tới muốn chui xuống đất.
Lâm Yến: “Thực xin lỗi, anh không sao chứ?”
Tiền Liệt: “Không có việc gì.” Anh lo lắng cho bệnh tình của ông ngoại, nên không chú ý quá nhiều tới Lâm Yến.
Lâm Dư Dư đột nhiên nhớ tới, ở trong truyện gốc, thôn Phạm gia không có bác sĩ, cho nên Tiên Liệt đã cõng ông ngoại hắn đi đại đội sản xuất ở cách vách tìm thây lang, hình như hắn còn mượn tiền của đại đội trưởng, sau đó… Lâm Yến cũng hỗ trợ dẫn đường cho bọn họ. Cũng bởi vậy, quan hệ của hai người mới thân thiết hơn.
Mà trong truyện gốc có nhắc tới, Lâm Yến sở dĩ dẫn đường cho bọn họ, là bởi vì Lâm Yến đối với Tiền Liệt nhất kiến chung tình*, cô cảm thấy người đàn ông này thực anh tuấn. Sau đó, cô chủ động tiếp cận Tiền Liệt, sự nhiệt tình của cô đã cảm nhiễm Tiền Liệt, kế tiếp chính là quá trình ngọt sủng.
*nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu
Lâm Yến nhìn bóng lưng của Tiền Liệt, qua một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, cô đi vào trạm y tế: “Dư Dư, người vừa nãy là ai vậy?” Trong thanh âm mang theo chút hứng thú.
Lâm Dư Dư đối diện với đôi mắt sáng ngời của cô, chẳng lẽ đây là nhất kiến chung tình theo cốt truyện sao? Lâm Dư Dư: “Là một trong những người bị đưa xuống nông thôn, anh ta tên là Tiên Liệt, ông ngoại của hắn bị bắt xuống nông thôn, anh ta không yên tâm, cho nên đã theo ông ấy xuống đây.”
Lâm Yến nghe được việc này: “Anh ta có hiếu thật đó.”
Lâm Dư Dư: “Đúng vậy.” Cũng không đưa thêm lời nhận xét nào, bất quá nhìn thấy Lâm Yến như vậy, Lâm Dư Dư lại nói,”Yến Tử, đám người Tiền Liệt vừa đến đại đội, bên đó chỉ sợ nước cũng không có mà uống, e rằng cũng không tiện uống thuốc, cô có thể giúp ta đưa nước ấm cho bọn họ không?” Cô thấy Lâm Yến cũng có ý với Tiền Liệt, hơn nữa bọn họ lại là nam chủ và nữ chủ, cho nên cô đã mở lời đề nghị. Hơn nữa, cô cũng muốn Lâm Yến rời đi. Hiện tại đại đội trưởng đã về nhà ăn cơm, trạm y tế chỉ mình cô, Lương Sơn Khải và Lâm Yến, có Lâm Yến ở đây, bọn họ cũng không tiện nói chuyện. Lâm Yến: “Đương nhiên có thể a.”
Lâm Dư Dư đổ đầy nước ấm vào ly tráng men, sau đó đậy nắp lại. Cái ly tráng men này là cô chuyên dùng để tiếp đón khách khứa, ở đây cô có vài cái, bởi vì ngày thường có thời gian rảnh rỗi, mọi người đều thích tới trạm y tế ngồi nói chuyện phiếm, cho nên cô liên chuẩn bị khá nhiều ly.