Ôn Sùng: “Em hình dung thật sự rất thú vị.”
Lâm Dư Dư: “Đêm động phòng thì sao, anh xác định muốn tiếp tục cái này?”
Ôn Sùng cười: “Không phải đã sớm động phòng? Nhưng mà lần thứ hai tới lần thứ ba… Mặc kệ là lân thứ mấy, anh đều rất thích.”
Lâm Dư Dư nghĩ thầm, người này thật không biết xấu hổ. Đây rõ ràng là anh ta chiếm tiện nghi, còn nói như đó là việc rất cao thượng và vĩ đại.
Buổi chiều ngày hôm sau, Ôn Sùng liền ngồi xe lửa rời đi. Lúc tới cũng là một người, lúc đi cũng là một người. Lúc Lâm Dư Dư ở ga tàu hỏa nhìn anh rời đi, bỗng cảm thấy anh hơi đáng thương. Chẳng qua mẹ Ôn và cha Ôn lại không cảm thấy con trai đáng thương.
Năm 77 là một năm kích động lòng người, vì kỳ thi đại học sắp được mở lại nhưng đối với Lâm Dư Dư, đó không phải là chuyện kích động nhất vì cô mang thai.
Tháng giêng năm 77 trùng với cuối tháng 2 dương lịch, trong khi Ôn Sùng đi vào ngày 12 tháng Giêng, tức là ngày 1 tháng 3. Lâm Dư Dư nhớ rõ lần trước dì cả đến vào ngày 13 tháng 2 nhưng tới ngày 20 tháng 3, dì cả vẫn chưa tới. Chỉ một tháng sau, cô đã không chú ý vì cô nghĩ kinh nguyệt tới sớm hay muộn vài ngày là bình thường. Bây giờ đã muộn một tuần nên cô đành chú ý. Cô kiểm tra mạch đập của mình, thật sự đã mang trong mình một sinh mệnh. Để ngăn bản thân quá căng thẳng, cô đã đi đến một trạm y tế và để ông Dư bắt mạch. Kết quả thật sự đã mang thai một sinh mệnh.
Cô mang thai đứa trẻ vào cuối tháng 2, có nghĩa là đứa trẻ này sẽ được sinh ra vào cuối tháng 12.
Thấy Lâm Dư Dư vẫn luôn trầm mặc, ông Dư nghĩ cô quá khẩn trương: “Làm sao? Bỗng có con nên không phải phản ứng thế nào? Đây là chuyện tốt mà cha mẹ chồng hay trông ngóng.” Lâm Dư Dư: “Không có, cháu rất vui. Bây giờ, cháu trở về báo với họ.” Sắp tới thời gian tổ chức kỳ thi tuyển sinh đại học và nó được công bố vào giữa và cuối tháng 10. Tất nhiên là địa điểm khác nhau sẽ có thời gian cụ thể khác nhau nhưng trên cơ bản thì đều đều nằm trong khung thời gian đó. Ngày tổ chức kỳ thi tuyển sinh đại học vào khoảng giữa tháng 12, cũng là trong khoảng thời gian đó nên đứa nhỏ này sẽ sinh ra sau kỳ thi đại học.
Lâm Dư Dư chỉ cầu đứa nhỏ này tranh giành một chút, có thể tránh được kỳ thi tuyển sinh đại học. Trước kỳ thi tuyển sinh đại học hoặc sau kỳ thi tuyển sinh đại học. Nếu là trước kỳ thi tuyển sinh đại học thì cô sẽ tương đối vất vả khi tham gia nhưng không sao cả. Thời đại này, sinh con xong không cần ở cữ nhiều nhưng không phải không ở cữ thì cơ thể không khỏe. Cơ thể vẫn sẽ khỏe, sau đó chỉ cần bồi bổ là không thành vấn đề.
Đương nhiên, tốt nhất là sau kỳ thi tuyển sinh đại học vì có thể vừa ở cữ vừa ăn tết. Ở cữ tới sang năm là có thể bắt đầu học tập.
Lâm Dư Dư sờ bụng mình: “Con ơi, con phải biết tranh giành nha. Con mà biết tranh giành thì tương lai mẹ mới bồi thường cho con. Cái khác không nói nhưng nếu con là bé trai, mẹ sẽ tìm cho con một người vợ tốt. Nếu con là bé gái, mẹ sẽ chuẩn bị thật nhiều đồ cưới cho con.”…
Lâm Dư Dư về đến nhà, nhìn Lưu Á Cầm mang theo đứa nhỏ nhà Chương Long tới chơi. Từ khi Lưu Á Cầm tới, Phạm Mỹ Lan không cần dẫn đứa nhỏ theo, cũng không cần nấu cơm mà bắt đầu làm việc. Dù sao Chương Long không thể một mình lo hết được. Đối với mẹ chồng này, Phạm Mỹ Lan rất thích vì bà ấy chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện vợ chồng, có thể hỗ trợ chăm đứa nhỏ, chủ yếu là vì mẹ chồng nấu đồ ăn ngon.
Mẹ Ôn phơi chăn ở ngoài vì hôm nay thời tiết tốt, nên đều lấy chăn ra phơi. Thấy Lâm Dư Dư tới, mẹ Ôn nói: “Hôm nay sao lại về sớm? Còn chưa tới giữa trưa?”
Lưu Á Cầm: “Đúng vậy. Có chuyện gì xảy ra?” Lâm Dư Dư: “Có chuyện, là tin tức tốt.”
Mẹ Ôn tò mò: “Tin tức tốt gì?”
Lưu Á Cầm cũng chờ cô nói.
Lâm Dư Dư: “Hai người sắp được làm bà rồi, Một người là bà ngoại, một người là bà nội.”
Hai người sửng sốt quay đầu nhìn nhau, sau đó mẹ Ôn kêu lên: “Mau tới, con… con thật sự…” Bà ấy vui tới mức đỏ mắt.
Lưu Á Cầm: “Đứa nhỏ này, sao giờ mới nói chuyện quan trọng vậy.” Bà cũng vui mừng, con gái có con thì có nghĩa là bà sắp lên chức. Sao bà lại không vui mừng. Lưu Á Cầm còn nói với bé con nhà Chương Long: “Cháu gái ngoan, cháu sắp có em trai hoặc em gái rồi.”