Lâm Đại Nữu kinh ngạc nhìn Thẩm Y Y, đưa đứa bé trong lòng cho cô.
Thẩm Y Y muốn học cô ấy bế đứa bé lên, nhưng đứa bé trong n.g.ự.c mềm nhũn, làm cho cô kinh hãi, sợ đứa bé sẽ trượt từ trên người cô xuống, liền ôm chặt hơn.
Tiểu An An quơ quơ hai cái tay, dường như có chút không thoải mái, rầm rì hai tiếng.
Thẩm Y Y lại vội vàng nới lỏng hơn.
Lâm Đại Nữu đã thấy dáng vẻ căng thẳng của cô, nở nụ cười: “Sao chị cứ như lần đầu tiên bế em bé thế?”
Đúng là đừng nói, tuy rằng Thẩm Y Y đã sinh ba đứa bé, nhưng đứa bé nhỏ thế này đây đúng là lần đầu tiên cô bế!
Có điều nguyên nhân cụ thể không tiện nói với Lâm Đại Nữu, Lâm Đại Nữu cũng tự nhớ tới lời đồn cô ấy nghe hồi đó, nói sang chuyện khác, dạy Thẩm Y Y bế em bé thế nào.
Thẩm Y Y có chút luống cuống tay chân, Tiểu An An đã bị cô làm khóc, Trần Cường nghe tiếng vào trong, nhìn thấy con gái của anh ấy đang khóc trong lòng Thẩm Y Y, nhìn Thẩm Y Y một cái.
Ánh mắt hơi trách cứ.
Thẩm Y Y đưa đứa bé cho anh ấy, ngượng ngùng sờ cái mũi.
Nhìn thấy Trần Cường mới đầu chân tay luống cuống hơn nửa đêm mắt đỏ đi tìm Lý Thâm hỗ trợ, bây giờ đã có thể dỗ trẻ thuần thục, Thẩm Y Y chợt nhớ tới Lý Thâm.
Lúc lần đầu tiên cô mang thai, cô sinh là hai đứa, lúc ấy Lý Thâm tay mơ làm bố làm sao chăm sóc Đại Bảo và Nhị Bảo nhỉ?
Cô không biết, nhưng cô biết, nhất định không thể dễ hơn Trần Cường.
Lại ngồi ở nhà họ Trần một hồi, sau khi Lâm Đại Nữu biết Thẩm Y Y muốn về nhà mẹ đẻ, cô ấy cầm một túi rau khô cô ấy đã phơi trước đó cho cô.
Thẩm Y Y biết cô ấy muốn cảm ơn cô nên không từ chối.
Về đến nhà, mấy đứa nhỏ đang trông mong chờ cô trở lại vừa nhìn thấy cô đã sáng hết mắt, nhao nhao xông tới.
“Mẹ, con giúp mẹ xách.” Nhị Bảo ân cần chạy tới, cầm rau khô trên tay cô.
Đại Bảo bưng một cái ghế đẩu đi ra: “Mẹ, mẹ ngồi đi!”
Tiểu Bảo ôm chân của Thẩm Y Y, ngửa đầu cười hì hì với cô.
?
Thẩm Y Y nhìn là biết đây là âm mưu của Nhị Bảo, mục đích là cái gì, không cần đoán cô cũng biết, ngồi xuống, buồn cười hỏi: “Muốn cái gì?”
“Mẹ.” Nhị Bảo cười áp sát tới, đ.ấ.m vai cho cô, làm nũng nói: “Mẹ, mẹ cũng dẫn bọn con đi thăm ông bà ngoại đi. Bọn con ngoan lắm, anh cả, anh nói có đúng hay không?”
“Ừm ừm!” Đại Bảo vội vàng theo sát phía sau, khuôn mặt nhỏ tuấn dật đáng yêu chân thành nói: “Mẹ, con cũng muốn đi thăm ông bà ngoại!”
“Ông bà ngoại!” Tiểu Bảo vươn tay phụ họa!
Thẩm Y Y bế Tiểu Bảo lên, nhìn ánh mắt chờ mong của Đại Bảo, Nhị Bảo, có chút bất đắc dĩ.
Vốn việc về nhà mẹ đẻ này, Thẩm Y Y không có ý định nói với mấy đứa nhỏ, bởi vì biết bọn nó nhất định sẽ mè nheo đòi theo. Nhưng vẫn bị Nhị Bảo nghe trộm được.
Biết cha mẹ muốn gạt bọn họ, vì vậy Nhị Bảo tự cho mình là bé thông minh xưa nay, uy h.i.ế.p cha mẹ phải dẫn cậu bé theo cùng, nếu không sẽ nói tin tức này cho anh trai và em trai biết. Không ngờ rằng, cậu bé mới là người mà cha mẹ cậu bé muốn phòng bị nhất, đương nhiên bị từ chối rồi. Sau đó cậu bé phẫn nộ vươn cờ khởi nghĩa, nói tất cả với Đại Bảo và Tiểu Bảo. Đại Bảo dù có hiểu chuyện, cũng là một đứa bé sáu tuổi, đương nhiên cũng khát vọng được theo cha mẹ đi thăm ông bà ngoại. Tiểu Bảo không nhìn thấy cha mẹ, cậu bé không hiểu cha mẹ phải đi thăm ông bà ngoại nửa tháng có nghĩa là gì, nhưng cậu bé bị anh hai giật dây, đứng cùng chiến tuyến với anh hai của cậu bé. Vì vậy mấy ngày nay dù thế nào Nhị Bảo vẫn dẫn theo Đại Bảo và Tiểu Bảo tận dụng mọi thứ nài nỉ Lý Thâm và Thẩm Y Y, muốn đi theo thăm ông bà ngoại. Từ đó đến nay, dùng đủ mọi chiêu trò, chỉ thiếu nước nằm xuống đất khóc lóc om sòm lăn lộn. Có điều, Thẩm Y Y suy đoán, ngày mai lúc cô và Lý Thâm sắp đi, chiêu trò này có lẽ sẽ được trình diễn.
Sao Thẩm Y Y không muốn dẫn bọn nó theo được chứ? Dù sao bọn nó chưa từng thấy ông bà ngoại, cha mẹ cô cũng chưa từng thấy mấy đứa cháu ngoại.
Nhưng coi như là vấn đề thư giới thiệu được giải quyết xong, nhưng mà bây giờ là cuối năm, trên xe lửa không chỉ người chen lấn với người, còn ngư long hỗn tạp, dẫn theo bọn nó thật sự bất tiện. Huống chi đường xá xa xôi, tàu xe mệt nhọc, có là người lớn cũng khó chịu, chớ nói chi là mấy đứa trẻ.
Chỉ có thể nhẫn tâm từ chối bọn nó: “Lần sau mẹ sẽ dẫn bọn con đi, được không?”
Mấy đứa nhỏ cùng kêu lên: “Không được.”
“Mẹ để lại thật nhiều đồ ăn ngon ở nhà cho bọn con.”
Đại Bảo, Nhị Bảo: “Không muốn!”
Trong nháy mắt đôi mắt Tiểu Bảo sáng lóng lánh: “Con muốn ăn kẹo!”
Vừa dứt lời, bị hai người anh của cậu bé trợn mắt nhìn.
Nhị Bảo uốn nắn cậu bé: “Tiểu Bảo, đi theo mẹ sẽ càng có nhiều đồ ăn ngon. Em phải đòi mẹ cho đi theo thăm ông bà!”
Đôi mắt Tiểu Bảo lại sáng ngời, ôm cổ mẹ mình, nói: “Mẹ, con muốn đến nhà bà ngoại!” Ăn nhiều ơi là nhiều.
Thẩm Y Y: “…” Thằng hai nhà cô thật sự không dễ gạt mà!
Đến buổi tối, Lý Thâm trở về, Thẩm Y Y thương lượng với anh: “Anh Thâm, buổi sáng ngày mai chúng ta đi sớm chút thôi, đi lúc mấy đứa nhỏ vẫn chưa thức.”
Xe lửa của bọn họ là bốn giờ xế chiều ngày mai khởi hành, từ thôn Thanh Thủy đến huyện mất hơn một tiếng, ngồi xe khách đến thành phố gần ba tiếng, hoàn toàn có thể đợi đến mười hai giờ trưa lại xuất phát.
Lý Thâm biết cô sợ mấy đứa nhỏ đến lúc đó sẽ khóc, đồng ý.
Sáng sớm, bọn họ đã rời giường, rửa mặt xong mẹ Lý cũng đã tới.
Thẩm Y Y dắt bà xem lương thực trong nhà được đặt ở đâu: “Mẹ, mấy đứa nhỏ thích ăn lương thực qua sơ chế, gạo với bột mì đều ở đây, muốn nấu cơm hoặc là làm bánh bao cũng được. Thịt ở đây, thịt gà, thịt heo phải ăn trong vòng hai ngày, tuy rằng thời tiết không nóng, nhưng để lâu sẽ thối. Mấy thứ như thịt khô, lạp xưởng gì gì đó có thể chừa lại sau này ăn.
Trứng gà có năm mươi quả, dầu con đã đổ đầy, một thùng đầy đều ở đây, đều là đủ ăn. Còn có mấy món đồ ăn vặt, con chuẩn bị rất nhiều nhưng đừng cho mấy đứa nhỏ ăn quá nhiều, đặc biệt là kẹo, một ngày một viên tuyệt đối không thể cho thêm. Mấy loại hạt trong đó, mẹ, mẹ với cha có thể ăn nhiều một chút, chúng rất tốt cho sức khỏe…”
Thẩm Y Y nói liền tù tì không ngớt, mẹ Lý sững người nhìn chằm chằm lương thực trước mặt, nuốt một ngụm nước bọt: “Đây đều… đều là ăn nửa tháng à?”
Số lượng lương thực qua sơ chế này, đủ cho bà ăn ba tháng, chớ nói chi là thịt, lúc trước một năm cũng không được ăn vài lần, nhiều như vậy, là bao nhiêu năm chứ?
“Cũng không phải là nhất định phải ăn hết. Ý con là, có nhiều lương thực như vậy, mẹ, mẹ không cần tiết kiệm.” Thẩm Y Y là biết mẹ Lý, bà tuyệt đối sẽ không bạc đãi mấy đứa nhỏ, nhưng tính tình tiết kiệm của bà đã khiến bà quen sống phải tính toán tỉ mỉ, coi như là cho bà số lượng lương thực nhiều vậy cũng chưa chắc bà cam lòng ăn.
Mẹ Lý gật đầu, tuy rằng bà vẫn luôn biết nhà đứa thứ hai sống rất tốt, nhưng không ngờ tốt như vậy.
Thẩm Y Y suy nghĩ giây lát, đã không còn gì để nói rồi, trịnh trọng nói: “Mẹ, vất vả cho mẹ giúp con chăm sóc mấy đứa nhỏ.”
Mẹ Lý bị thái độ khách khí như vậy của cô làm cho có chút không biết làm sao, cũng theo bản năng khách khí: “Đừng… đừng khách sáo.”
Lý Thâm và Thẩm Y Y xuất phát, Thẩm Y Y quay đầu lại nhìn ngôi nhà nhỏ của cô, phiền muộn nói: “Cũng không biết mấy đứa nhỏ tỉnh lại có khóc hay không.”
Lý Thâm xách đồ, khẳng định nói: “Đại Bảo, Nhị Bảo sẽ không!”
Đứa bé không dám nói, nhưng hai đứa lớn đều là mấy đứa liệu cơm gắp mắm, đặc biệt là đứa thứ hai, chỉ có giả vờ đáng thương trước mặt mẹ cậu bé.
Thẩm Y Y nhìn anh một cái, nhếch miệng, tâm trạng hơi sa sút: “Nhưng bọn nó nhất định sẽ buồn lắm, Tiểu Bảo có lẽ sẽ khóc!”
“…” Lý Thâm có chút bất đắc dĩ, theo anh chuyện này chẳng phải chuyện to tát gì, nhưng người này là vợ anh, anh chỉ có thể thuận theo lời của cô an ủi cô.
Hai vợ chồng cũng không biết, chuyến này bọn họ không đi được.