Tiểu Bối thật sự rất ngoan, ngoại trừ đói bụng hoặc là đái, đi nặng mới khóc, còn lại hoặc là yên tĩnh ngủ, hoặc là mở mắt to tròn, ngây thơ ngẩn người.
Có điều con bé đặc biệt thích mẹ con bé, nếu cha con bé hoặc là bà ngoại bế con bé thì không có tới gần mẹ còn tốt. Nếu tới gần mẹ con bé, con bé tựa như là ngửi được mùi, bàn tay nhỏ bé quơ quào về phía mẹ, nếu mẹ con bé không bế con bé, con bé sẽ lầm bầm khóc lên. Thẩm Y Y bế con bé, con nhóc này sẽ nắm chặt áo trước n.g.ự.c cô, sau đó mãn nguyện nhắm mắt lại.
Nghe lời đến nỗi ngay cả Lý Thâm cũng có chút kinh ngạc, bởi vì mấy đứa nhỏ khi còn bé rất ầm ĩ, tiếng khóc đó khiến cho đầu óc ai cũng đau. Đây cũng là lý do vì sao anh đã luyện được kỹ thuật dỗ dành em bé thuần thục. Kết quả con gái anh ngoan thế này? Ngoan tới mức khiến cho người cha già là anh cảm thấy như anh hùng không đất dụng võ. Thế cho nên cơ hội để anh bộc lộ tài năng cho vợ anh, để vợ anh mở mang mắt đã không có.
Thẩm Y Y ở bệnh viện năm ngày, ngày thứ mười một ở bệnh viện, bọn họ đã lên đường về rồi.
Lý Thâm đi làm thủ tục xuất viện cho cô, mẹ Thẩm thì thu dọn đồ đạc, Thẩm Y Y thì chơi với Tiểu Bối.
Nhìn thấy bọn họ phân phối đâu ra đấy, sản phụ béo… trong mắt sản phụ béo hơi có vẻ hâm mộ.
Mấy ngày nay, mẹ chồng cô ta và chồng gần như đều không tới thăm cô ta mấy, chỉ có tới giờ cơm mới có thể đúng giờ xuất hiện… bởi vì cho đứa bé b.ú sữa mẹ.
Những lúc còn lại, sản phụ mập chỉ có thể làm phiền y tá.
Y tá biết tình huống của sản phụ mập, xuất phát từ sự đồng cảm mà giúp đỡ, nhưng không ngờ sản phụ mập đã xem thành đương nhiên rồi, việc nhỏ như uống nước cũng muốn kêu y tá đến.
Y tá cũng có công việc của mình, uyển chuyển nói hai lần cùng sản phụ mập, bị sản phụ mập phản bác nói chẳng phải cô cũng làm cái này sao?
Y tá rất cạn lời, trực tiếp nói với lãnh đạo, lãnh đạo đi tìm mẹ chồng và chồng của sản phụ mập hàn huyên một buổi.
Sau đó mẹ chồng và chồng cô ta thỉnh thoảng có đến liếc mắt nhìn, thế nhưng thái độ cực kỳ không kiên nhẫn, hơn nữa trong lời nói toàn là lời lẽ công kích sản phụ mập.
Mẹ chồng cô ta vì để cô ta chảy sữa tốt hơn, cho cô ta ăn không ít đồ “dinh dưỡng”, thân thể hậu sản của cô ta ăn không quen, trên ói dưới tiêu chảy.
Sản phụ mập nhiều lần khóc lên, thậm chí lúc có nhu cầu cũng không muốn gọi mẹ chồng và chồng cô ta.
Có lần bị đồ ăn chồng cô ta mang đến làm tức giận, lúc chồng cô ta rời đi đã khóc lên, hỏi Thẩm Y Y: “Đồng chí Thẩm, cô nói sao số tôi khổ thế này chứ, hu hu, anh ta mang đến mấy thứ này, đây là thứ cho người ăn sao? Con mẹ nó anh ta không phải đàn ông, tốt xấu đã sinh cho anh ta một đứa con trai bụ bẫm, sao anh ta có thể đối xử với tôi như vậy? Hu hu.”
Thẩm Y Y liếc cô ta một cái, sản phụ mập thấy vậy, còn tưởng rằng cô ta đã đả động được lòng thương hại rồi, vội nói: “Đồng chí Thẩm, tôi không bao giờ muốn ăn đồ ăn anh ta đưa tới nữa, cô có thể kêu chồng của cô lúc mang đồ ăn đến cũng mang thêm một phần giúp tôi?”
“Không thể!” Thẩm Y Y từ chối.
Sản phụ mập bị nghẹn, không ngờ Thẩm Y Y sẽ từ chối dứt khoát lưu loát thế này, cô ta nằm ở đó khóc, hồi lâu nức nở nói: “Vậy… vậy đó là tôi cưỡng cầu rồi.”
Thẩm Y Y không để ý tới, bỏ qua sự công kích trong những lời lẽ của sản phụ mập đối với cô ta, chỉ với sức khỏe của sản phụ sau sinh này khá suy yếu, ngộ nhỡ ăn bị cái gì thì có phải sẽ đổ lên đầu nhà cô?
Cô không tin nhân phẩm của sản phụ mập, bọn họ không quen.
Có lẽ sản phụ mập thấy giả vờ đáng thương không đả động được cô, cô ta ngừng khóc, qua một lúc, ngại ngùng kêu mẹ Thẩm: “Ừm.. dì ơi, cháu muốn đi vệ sinh, dì có thể giúp con không? Đỡ con đi vệ sinh?”
“Mẹ, đừng đi, cô ta không nhịn được sẽ tự gọi người.” Thẩm Y Y nói tiếp, thay mẹ Thẩm từ chối.
“Đỡ một tay thôi mà cô cũng không thể để mẹ chồng chị giúp tôi sao?” Sản phụ mập không thể tin, biểu cảm đó chỉ thêm chút nữa là đã nói Thẩm Y Y m.á.u lạnh.
“Vóc người này của cô mà để mẹ của tôi giúp đỡ, nếu ngã có phải còn đổ lên đầu mẹ của tôi không?” Thẩm Y Y cười nhẹ như không: “Hơn nữa việc gì chúng tôi phải giúp cô? Cô là ai?”
Sản phụ mập nghẹn lời, vừa ấm ức vừa tức giận, lại gọi y tá tới, y tá nghe cô ta lại muốn đi vệ sinh, rất là cạn lời. Hỏi cô ta có bạn bè, thân thích khác có thể tới chăm sóc cô ta hay không, ám chỉ nhà chồng cô ta không đáng tin cậy, có thể kêu người nhà mẹ đẻ tới đây.
Kết quả sản phụ mập lắc đầu, nói nhà mẹ đẻ mình ở nông thôn, không tới được.
Y tá cũng không phải là đồ ngốc, nói thẳng đi giúp cô ta gọi chồng và mẹ chồng cô ta, bước nhanh rời đi, sản phụ mập gọi cũng không quay đầu, sau đó mẹ chồng cô ta lửa giận ngút trời mà tới đây, lại mắng cô ta một trận.
Đợi nàng mẹ chồng đi rồi, cô ta nằm lỳ ở trên giường khóc, phát hiện Lý Thâm đã trở về, sợ chọc Lý Thâm bực bội, ngừng khóc.
Lúc này gia đình Thẩm Y Y đã chuẩn bị trở về, cô ta nhìn về phía gia đình Thẩm Y Y, thấy Lý Thâm cầm một tấm vải bao Thẩm Y Y, đoán là Thẩm Y Y đang cho đứa bé uống sữa.
Không muốn thừa nhận bản thân hâm mộ, nhưng cô ta đúng là đã hâm mộ rồi.
Cô ta không rõ, vì sao Thẩm Y Y sinh một con nhóc mà chồng cô còn có mẹ chồng cô đối xử với cô vẫn tốt như vậy, tốt đến mức vượt khỏi tầm hiểu biết của cô ta!
Mà rõ ràng cô ra sinh con trai, trước mang bầu và sau khi sinh thì lại chịu phải hai loại thái độ?
Không thể nghĩ, chỉ nghĩ đã muốn khóc rồi.
Sản phụ mập dứt khoát không nhìn, kéo chăn lên đầu, yên lặng rơi lệ.
Sau khi thu dọn xong, mẹ Thẩm bế Tiểu Bối, Lý Thâm vịn Thẩm Y Y cùng với cầm đồ đạc, đi về phía về bãi đỗ xe.
Cuối cùng đã có thể trở về nhà, tâm trạng Thẩm Y Y rất tốt, nhớ tới mấy thằng nhãi trong nhà, nỗi nhớ nhà giống như mũi tên, sau khi trùng sinh trở về, cô chưa từng tách khỏi mấy đứa nhỏ lâu như vậy.
Cười nói: “Cũng không biết mấy đứa nhỏ ở nhà thế nào.”
Lý Thâm hừ một tiếng mỉm cười: “Không có chúng ta ở nhà quản thúc, nhất định đã chơi sướng rồi.”
“Nói bậy, mấy đứa nhỏ rất ngoan có được không?” Thẩm Y Y phản bác anh: “Bọn nó chắc chắn nhớ chúng ta rồi, đặc biệt là Tiểu Bảo, nói không chừng sẽ khóc nhè rồi.”
Lý Thâm: “…” Lý trí nói cho anh biết, tốt nhất đừng tại thời điểm vợ anh đang nhớ con trai, nói xấu con trai.
Về phần mấy đứa nhỏ, có phải đúng như lời Thẩm Y Y hay không…
Sau khi Lý Thâm và Thẩm Y Y đi khỏi nhà, Tiểu Bảo đã tỉnh, sau khi biết được cha mẹ anh cậu bé đi rồi, vẻ mặt buồn bã bĩu môi, hỏi bà nội của mình: “Bà nội, cha mẹ con vì sao không chờ con tỉnh lại rồi đi chứ?”
Đương nhiên là sợ con khóc nhè rồi, mẹ Lý cười nói: “Bởi vì cha mẹ muốn để Tiểu Bảo ngủ nhiều hơn một lát.”
“Thế nhưng con không muốn ngủ nhiều, con muốn tiễn cha mẹ.” Tiểu Bảo nói thầm, lại hỏi bà nội của mình: “Vậy khi nào cha mẹ sẽ trở về?”
“Chờ bọn họ sinh xong em gái hoặc em trai sẽ trở lại thôi.” Mẹ Lý tiếp tục dỗ dành cậu bé, đây cũng là những lời lúc cậu bé hỏi cha mẹ cậu bé, cha mẹ cậu bé qua loa mà trả lời cậu bé.
Tiểu Bảo biết hỏi không ra cái gì, ngồi dưới mái hiên, chống khuôn mặt mũm mĩm, vẻ mặt ưu thương.
Mẹ Lý đi múc bữa sáng cho cậu bé.
Ban ngày Đại Bảo và Nhị Bảo vẫn không có gì, đến trường đi học, chơi đùa, cắt cỏ lợn, nấu cơm, rửa mặt, mọi chuyện đều thuận lợi, nhưng khi đến buổi tối, khi bọn họ mở máy thu thanh nghe Tây Du Kí đã cảm thấy không hay, tâm trạng hơi ũ rũ.