Thẩm Y Y không tham gia náo nhiệt, có điều cô biết kiếp trước chị dâu cả và em trai của cô đều muốn tham dự kỳ thi đại học, vì vậy dặn dò Lý Thâm mang hai bộ tư liệu ôn tập đặt ở đội vận chuyển của bon họ, chờ kỳ thi đại học được khôi phục sẽ lập tức gửi một bộ cho chị dâu cả của cô.
Mà bản thân cô đã ôn tập lâu như vậy, còn có kinh nghiệm kiếp trước, vốn là không sốt ruột, nhưng đúng lúc nhìn thấy nhiều thanh niên có văn hoá đều đang kích động, cảm xúc của cô cũng không tự chủ mà dâng trào, về đến nhà, đặt Tiểu Bối sang một bên bảo em bé tự chơi, cô bắt đầu ôn tập.
Hôm nay đúng lúc là thứ sáu, trường cấp hai thuộc quyện cân nhắc đến quãng đường những đứa trẻ vùng núi xa xôi chủ nhật về nhà xa xôi, cho nên buổi chiều thứ sáu chỉ học hai tiết là ra về.
“Mẹ!”
Thẩm Y Y cách một cánh cửa cũng có thể nghe được tiếng Nhị Bảo, mỗi lần Nhị Bảo trở về đều là người chưa tới tiếng đã tới trước, tính cách phóng khoáng này không biết là di truyền từ ai.
“Đã trở về rồi?” Thẩm Y Y đáp qua loa một tiếng.
“Đúng vậy!”
“Cửa không khóa.” Thẩm Y Y tiếp tục qua loa.
Nói xong, cửa đã mở.
“Hì hì.” Tiểu Bối thấy anh cả, anh hai của cô bé đã trở về, chân ngắn nhỏ chạy về phía bọn họ.
Mắt Nhị Bảo sáng lên, ngồi xổm xuống giang hai tay: “Tiểu Bối, anh hai ôm một cái.”
Tiểu Bối đi về phía cậu bé, vẻ tươi cười của Nhị Bảo càng tươi, ôm… Không khí.
Nhị Bảo u oán quay đầu, ngay lập tức nhìn thấy em gái đáng yêu siêu cấp vô địch của nhà cậu bé đã ôm đùi người anh cả xấu hơn cậu bé một tí.
Người anh cả xấu hơn cậu bé một tí bế em gái đáng yêu siêu cấp vô địch của cậu bé lên, còn cho cô bé ăn một viên kẹo, em gái đáng yêu siêu cấp vô địch của cậu bé mừng rỡ hiện chiếc răng sữa!
Nhị Bảo: “…”
Có chút chua xót hừ hai tiếng, hỏi mẹ cậu bé: “Em trai còn chưa nghỉ học ạ?”
Thẩm Y Y không nhịn được cười, Nhị Bảo chỉ những lúc này mới gọi Tiểu Bảo là em trai.
“Vẫn chưa, có lẽ lại chạy tới nơi nào chơi rồi!” Thẩm Y Y nói.
“Ngày ngày chỉ biết chơi, đọc sách không thấy nó nghiêm túc được bao nhiêu.” Nhị Bảo quát lớn ngồi dậy: “Nếu điểm thi cuối của nó giảm xuống, xem con có đánh nó… Xít!”
Nhị Bảo tức giận ngẩng đầu: “Anh cả, anh đánh em làm gì vậy?”
Đại Bảo cười khẩy: “Thành tích em chỉ có thế, mà em không biết xấu hổ đánh Tiểu Bảo?”
Nhị Bảo: “…” Anh cả của cậu bé có thể đánh cậu bé, vì sao cậu bé không thể đánh Tiểu Bảo?
Anh trai đánh em trai, đạo lý hiển nhiên!!!
Nhị Bảo nhìn mẹ cậu bé, muốn để mẹ nói câu công đạo.
Thẩm Y Y xưa nay không xen vào “ân oán” giữa anh em bọn họ, giả bộ không thấy ánh mắt của Nhị Bảo, giả vờ giả vịt rõ ràng tằng hắng.
Nào biết được, nghe thấy cô hắng giọng, điểm chú ý của Nhị Bảo lập tức dời đi, cau mày nói: “Mẹ, hôm nay có phải mẹ không uống đủ nước?”
“Không có.” Thẩm Y Y khó hiểu nói.
“Không có vậy sao ho khan?” Nhị Bảo vừa đi trở về phòng đi rót nước, vừa dùng ngữ điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Mẹ, sao mẹ có thể ngay cả uống nước cũng quên? Cha không ở nhà, có phải mẹ cũng sẽ không chăm sóc chính mình không?”
Thẩm Y Y vốn còn muốn nói mình chỉ là hắng giọng: “???”
Vì sao nói tới cha cậu bé không ở nhà là cô cũng sẽ không chăm sóc chính mình rồi?
Thẩm Y Y rất muốn phản bác cậu bé, thế nhưng không có tự tin, bởi vì bình thường khi Lý Thâm ở nhà, sẽ thích chăm sóc cô không cần lý do. Ví dụ như là uống nước, anh thuận tay sẽ rót cho cô, nếu cô đang ôm sách hoặc là trong tay cầm đang cái gì, Lý Thâm đều sẽ đưa chăn đến bên môi cô để cô uống nước.
Có lẽ là bị Nhị Bảo thấy được, cho nên mới nói như vậy.
Nhị Bảo bưng nước trở về, nhìn thấy biểu cảm không phục thoáng qua của mẹ, rất chán ghét nói: “Mẹ, mẹ thế mà còn lườm con? Chẳng lẽ con nói không đúng sao?”
Vừa nói, vừa đưa nước cho cô: “Uống cẩn thận một chút, đừng ngốc nghếch làm phỏng bản thân!”
Thẩm Y Y: “…” Vừa cảm thấy ấm lòng vừa muốn đánh người là thế nào nhỉ?
Không phải, trong lòng của cậu bé, chẳng lẽ cô là một người mẹ không có năng lực tự lo liệu vậy sao?
Thẩm Y Y nhìn về phía Đại Bảo, muốn để cậu bé nói Nhị Bảo mấy câu!
Đại Bảo dời ánh mắt.
Giọng Nhị Bảo u ám: “Mẹ, đừng nhìn anh cả! Không có tác dụng đâu!”
Thẩm Y Y: “…”
Thật ra cô mới là đáy của chuỗi thức ăn trong nhà này?
Nhị Bảo ngồi xuống bên cạnh bàn đá, nhìn thấy bên cạnh mẹ cậu bé có đặt mấy bao bánh quy, thuận tay cầm hai cái, ném một cái cho anh cả của cậu bé.
Đại Bảo cũng đói bụng, xé gói bánh ăn một cái, chừa lại một cái muốn cho Tiểu Bối, thấy Nhị Bảo đã đang đút cô bé ăn, bèn nhìn về phía mẹ, ánh mắt nhìn vào quyển sách trong tay mẹ, nói: “Mẹ, nghe nói kỳ thi đại học đã được khôi phục!”
“Đúng.” Thẩm Y Y uống nước đọc sách, không ngẩng đầu lên mà trả lời.
Đại Bảo: “Nghe nói rất nhiều thanh niên tri thức đều tham gia kỳ thi đại học, mẹ cũng tham gia sao?”
“Tham gia chứ!”
Nhị Bảo lập tức ngẩng đầu, thốt ra: “Mẹ, mẹ không quan tâm bọn con rồi sao?”
Đại Bảo cũng nhìn mẹ của mình, khuôn mặt tuấn tú trông rất điềm nhiên đã lộ ra sự căng thẳng khó phát hiện.
Ngay cả Tiểu Bối cũng ngẩng đầu.
Thẩm Y Y: “…”
“Nói linh tinh cái gì thế?” Thẩm Y Y cố ý quát lớn: “Ai nói mẹ thi đại học là không cần các con?”
Đại Bảo, Nhị Bảo thở dài một hơi, Tiểu Bối cũng không muốn anh cả của cô bé ôm, từ trong lòng anh cả giãy giụa ra, chui vào trong lòng mẹ.
Đại Bảo “kiến thức rộng rãi” lại hỏi: “Mẹ, mẹ muốn thi ở đâu?”
Thẩm Y Y ôm Tiểu Bối, nói: “Thủ đô.”
“Thủ đô? Xa vậy?” Nhị Bảo than thở: “Đến lúc đó chẳng phải chúng con phải xa cách thật lâu mới có thể nhìn thấy mẹ sao?”
Đại Bảo cũng chìm vào ưu sầu, ánh mắt nhìn mẹ có phần không nỡ.
Thẩm Y Y nhìn đứa này, lại nhìn đứa kia, buồn cười: “Các con không nghĩ tới sẽ theo mẹ đi thủ đô à?”
“Chúng con cũng có thể đi theo?” Nhị Bảo lập tức kích động, như vậy bọn nó không cần tách ra với mẹ rồi.
“Đương nhiên các con có thể!” Thẩm Y Y nói: “Mẹ cũng không nỡ để các con ở nhà… Chậm nhất là tháng chín sang năm mẹ có thể cho con đến thủ đô học rồi.”
“Được!” Nhị Bảo cực kỳ hào hứng, vỗ bàn một cái: “Con từ lâu đã muốn đến thủ đô tham quan, con muốn đi Thiên An Môn, xem nghi thức duyệt binh!”
Thẩm Y Y nở nụ cười.
Chỉ có Đại Bảo nhạy bén bắt được vừa rồi mẹ cậu bé chỉ nói một chữ “con”, hỏi: “Mẹ, chúng con thì sao?”
“Con à.” Thẩm Y Y nhìn về phía Đại Bảo, nói ra lời nói giật gân: “Đại Bảo, con có muốn thi đại học với mẹ không?”
???
Đại Bảo, Nhị Bảo đều sợ ngây người.
“Mẹ.” Đại Bảo kinh ngạc nhìn mẹ mình: “Con cũng có thể thi đại học? Thế nhưng là con mới lớp sáu…”
“Lớp sáu cũng được.” Thẩm Y Y nói: “Hơn nữa mẹ muốn để con thi đại học, không phải kỳ thi đại học theo mặt chữ truyền thống, mà là thi “lớp thiếu niên”!”
“Lớp thiếu niên?” Đại Bảo nhíu mày, hiển nhiên rất lạ lẫm với từ này.
Thẩm Y Y giải thích cho Đại Bảo cái gì là lớp thiếu niên, rồi nói: “Gần đây mẹ nghe tuyên truyền mới biết quốc gia có ý định mở kiểu lớp này, bây giờ vẫn chưa mở lớp, mẹ cũng không biết có phải là thật hay không. Nhưng mẹ cảm thấy kiểu mẫu này rất phù hợp với con, nếu như con đi đọc thì sau này con trưởng thành sẽ rất có lợi, vì vậy đã lưu tâm… Và bây giờ mẹ muốn hỏi con, nếu như là thật, con có bằng lòng hay không?”