Cuối cùng, đã tới lúc xuống xe, Trịnh Tuệ Nhàn nhân lúc hỗn loạn chuồn đi.
Mọi người đều vội xuống xe, không ai đi bắt ai, chỉ còn lại người phụ nữ bị cắm sừng đó ngồi trên đất khóc trời la đất quậy với chồng của cô ta.
Chồng cô ta không thừa nhận mình ngoại tình, chê người phụ nữ mất mặt, tát cho cô ta một bạt tai, lại kéo người phụ nữ đi, người phụ nữ đó không đi, anh ta liền vừa đá vừa giẫm cô ta.
Tận mấy nhân viên ở bên cạnh kéo mới kéo anh ta ra được.
Nhị Bảo nhìn đến phẫn nộ, lúc đi ngang qua người đàn ông đó, đá anh ta một cái.
Người đàn ông đó tức giận trừng Nhị Bảo.
Nhị Bảo lập tức gọi cha cậu: “Cha!”
Lý Thâm lia ánh mắt âm u sang.
Người đàn ông đó thấy Lý Thâm khó chọc, lại không dám nói gì.
Lúc này Nhị Bảo mới hả hê xách hành lý theo dòng người ra khỏi trạm.
Lý Thâm, Thẩm Y Y: “…”
“Mẹ, chúng ta sẽ đi tới nhà ông bà ngoại sao?” Tiểu Bảo kéo tay Thẩm Y Y hỏi.
“Có lẽ cậu cả còn có cậu út sẽ tới đón chúng ta.” Thẩm Y Y nói, hai ngày trước khi vào thành phố, cô đã gửi điện báo về nhà, nói mình sắp về, sau khi gia đình biết, chắc chắn sẽ cử người tới đón.
Còn gia đình anh cả cô, cô nhớ kiếp trước chị dâu cô Ngô Tiểu Mạn thi đại học đỗ vào đại học sư phạm, anh trai cô dẫn cô ấy về, có lẽ còn tới sớm hơn cô.
Quả nhiên, vừa ra khỏi cổng trạm, Thẩm Y Y đã nhìn thấy Thẩm Vũ Hoành và Thẩm Vũ Hiên, còn có Ngô Tiểu Mạn, và một tiểu chiến sĩ đứng bên ngoài, phía sau bọn họ đỗ hai chiếc xe Jeep quân dụng.
“Chị! Anh rể!” Thẩm Vũ Hiên nhìn thấy họ, kích động vẫy tay với họ.
“Cậu út!” Giọng nói phấp phới của ba đứa con trai vang lên, Nhị Bảo xách hành lý bước đi như bay về phía Thẩm Vũ Hiên, Thẩm Vũ Hiên cũng lao về phía chúng, ôm lấy chúng.
Thẩm Vũ Hoành cũng nhìn thấy Thẩm Y Y, kéo Ngô Tiểu Mạn đi về phía cô: “Em!”
“Anh!” Thẩm Y Y cười rộ lên, kéo Lý Thâm chạy về phía Thẩm Vũ Hoành.
Thẩm Vũ Hoành xoa đầu cô: “Em còn biết về à!”
“Kiểu tóc đều bị anh làm rối rồi!” Thẩm Y Y trợn mắt với anh ấy.
Thẩm Vũ Hoành ra vẻ lại muốn vò tiếp, Thẩm Y Y cảnh cáo anh ấy: “Anh còn phá tóc em nữa, em sẽ mách cha!”
Thẩm Vũ Hoành cười phụt một tiếng: “Em đã mấy tuổi rồi, còn mách cha, có trẻ con không hả?”
Quả thực rất trẻ con!
Lúc nhỏ Thẩm Y Y luôn uy h.i.ế.p Thẩm Vũ Hoành như vậy, lần nào Thẩm Vũ Hoành cũng bị cô uy h.i.ế.p được, nghe những ngữ điệu quen thuộc này, hai người tựa như lại quay về thuở nhỏ.
Thẩm Y Y giống như cũng tìm được khí thế năm đó – năm đó cô là tiểu bá vương trong nhà, không cho phép mình thua.
Cho nên lập tức kéo Lý Thâm ra: “Anh Thâm, anh ấy ức h.i.ế.p em!”
Hai anh em vợ bỗng nhiên đối mặt nhau.
Thẩm Vũ Hoành h.i.ế.p mắt lại, cũng không biết là thuận theo lời của Thẩm Y Y hay là muốn hạ uy phong với người đàn ông đã cưới mất em gái mình: “Dám đánh một trận không?”
Lúc này Lý Thâm mặc kệ anh ấy có phải là anh vợ hay không, vợ anh cáo trạng với anh, anh sẽ tới tính sổ: “Đánh?”
Thẩm Vũ Hoành: “…” Gan như vậy? Lập tức xắn tay áo lên.
Nhìn hai người này thật sự có dấu hiệu sắp đánh nhau, vợ của hai người vội vàng kéo họ lại.
Thẩm Y Y dở khóc dở cười: “Anh làm gì vậy? Em đùa thôi!”
Lý Thâm: “Anh ấy muốn đánh!”
Bên này, Ngô Tiểu Mạn cũng không ngờ liên trưởng Thẩm ma quỷ trong bộ đội đến trước mặt em gái mình, thế mà lại giống như biến thành người khác, vội vàng kéo anh ấy lại: “Anh làm gì vậy, đây là chồng của em gái anh! Anh thật sự đánh à!”
Thẩm Vũ Hoành: “Ai là chồng của em gái anh? Anh còn chưa thừa nhận đâu!”
Thẩm Y Y, Ngô Tiểu Mạn: “…”
Bỏ đi, đều là đàn ông ấu trĩ.
Bên đó, Thẩm Vũ Hiên chơi đùa với ba đứa trẻ, mới nhìn sang Lý Thâm, Thẩm Y Y, trên mặt ngập tràn vui sướng: “Chị, anh rể!”
Sau đó nhìn bé gái được Thẩm Y Y dắt, vô cùng kinh hỉ: “Đây là Tiểu Bối nhỉ? Chào Tiểu Bối, cậu là cậu út của con.”
Tiểu Bối mở to đôi mắt long lanh nhìn mẹ mình, đợi mẹ cô bé nói với cô bé đây quả thực là cậu út, cô bé mới gọi một tiếng: “Cậu út.”
“Cậu đây.” Thẩm Vũ Hiên bị gương mặt tựa tựa chị gái cậu của cô bé làm cho tan chảy, nhưng bây giờ không phải lúc trêu đùa cháu gái, nhìn chị và anh rể anh ấy.
“Vạm vỡ lên rồi.” Thẩm Y Y trêu chọc anh ấy, ba năm trước, Thẩm Vũ Hiên còn có chút khí chất thư sinh yếu đuối, bây giờ đã đô con hơn trước không ít.
Thẩm Vũ Hiên gãi đầu: “Làm việc cũng cần sức mà!”
Nói xong, nhìn Lý Thâm một cái, anh ấy ngại ngùng nói, ba năm trước theo anh rể đi săn, nhìn thấy thể phách tráng kiện và thân tư vạm vỡ của anh rể, anh ấy liền cảm thấy rất ngầu rất phong độ, cho nên sau khi quay về, đặc biệt đi luyện loại thể hình này.
Lý Thâm chú ý tới ánh mắt của Thẩm Vũ Hiên, đ.ấ.m vào cơ bắp của anh ấy, tán đồng nói: “Không tồi.”
Thẩm Vũ Hiên lập tức cười toét miệng, còn cười vô cùng e thẹn.
Thẩm Vũ Hoành trừng Thẩm Vũ Hiên, cái bộ dạng không đáng tiền này thật sự khiến anh ấy mất mặt!
Hai anh em nhà họ Thẩm này từ nhỏ đã là oan gia, Thẩm Vũ Hiên đột nhiên bị Lý Thâm trừng một cái, cũng trả lại cho anh trai một cái trợn mắt, sau đó cần mẫn tới bên cạnh Lý Thâm, xách hành lý giúp anh.
Thẩm Vũ Hoành: “…”
Chỗ anh ấy xuất hiện một “phản đồ”, Lý Thâm cũng xuất hiện một “tiểu phản đồ” – Nhị Bảo!
Nhị Bảo biết Thẩm Vũ Hoành chính là người cậu cả làm lính đó của mình, hai mắt gần như sắp phát sáng: “Cậu cả!”
Thẩm Vũ Hàn không chắc chắn hỏi: “Nhị Bảo?”
“Đúng ạ đúng ạ.” Nhị Bảo đi lên một bước: “Cậu cả, chính là con, con chính là Nhị Bảo, Nhị Bảo viết thư cho cậu!”
Lý Thâm: “…” Mất mặt!
Thẩm Vũ Hoành nhìn gương mặt cạn lời của Lý Thâm, đắc ý cười, sau đó thân thiết nói chuyện với Nhị Bảo.
Thẩm Y Y, Ngô Tiểu Mạn: “…” Đàn ông đều là kẻ ấu trĩ.
Hai chị em chồng cũng nói chuyện, Thẩm Y Y chào Ngô Tiểu Mạn: “Chị dâu!”
“Y Y!” Cuối cùng Ngô Tiểu Mạn cũng gặp được “quân sư tình yêu” của mình, rất kích động.
“Cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt rồi.” Thẩm Y Y nói.
“Đúng vậy đúng vậy.” Ngô Tiểu Mạn nhanh nhảu nói: “Em đẹp thật, da mịn ghê, trông cũng rất trẻ.”
“Chị cũng không hề kém.” Thẩm Y Y và cô ấy tâng bốc thương mại lẫn nhau: “Vừa cao vừa gầy, dáng người rất đẹp, còn rất có khí chất!”
Ngô Tiểu Mạn che miệng cười hì hì: “Chị thật sự ngày càng thích em rồi!”
Thẩm Y Y nhíu mày, quả nhiên là người phụ nữ có thể theo đuổi anh trai mình ba năm, nói chuyện rất thẳng thắn sảng khoái!
“Được rồi được rồi, chúng ta mau lên xe đi về thôi, có lẽ cha mẹ đã đợi đến sốt ruột rồi đó?” Thẩm Y Y nói.
“Đúng đúng đúng, phải mau về thôi.” Thẩm Vũ Hiên nhớ tới cha mẹ đang đợi ở nhà, còn không về nữa, có lẽ sẽ rất lo lắng.
“Ông bà nội cũng tới rồi sao?” Thẩm Y Y hỏi, hai chiếc xe này có một chiếc trong đó đại khái chính là chiếc nhà nước phân phối cho ông bà nội cô.
“Ông bà nội không tới.” Thẩm Vũ Hiên nói: “Vốn dĩ họ muốn tới, nhưng bây giờ bên ngoài quá lạnh, chân cũng không tiện, cha mẹ không cho họ tới, nói tới lúc đó bảo chị với anh rể đi thăm họ.”