Mẹ Lý vừa nhìn thấy Hà Chiêu Đệ đi ra liền biết có lẽ do cô ấy cũng ngửi được mùi canh thịt dê.
Nhớ tới hành vi ngày hôm qua của Hà Chiêu Đệ, mẹ Lý bỗng nhiên vỗ vỗ lưng Thạch Đầu nói, “Thạch Đầu, canh thịt dê rất thơm đúng không?”
“Rất thơm!” Thạch Đầu lớn hơn Tiểu Bối mấy tháng, sắp được bốn tuổi, ngoan ngoãn gật gật đầu.
“Vậy Thạch Đầu có phải nên cảm ơn thím hai không?” Mẹ Lý tiếp tục hỏi, “Nếu không phải thím hai của con trở về, chúng ta cũng không có canh thịt dê để uống!”
“Cảm ơn thím hai!” Thạch Đầu có chút xấu hổ nói.
“Không có gì,” Thẩm Y Y thuận miệng nói, cũng không suy nghĩ gì đến ý nghĩa ẩn sau trong hành động của mẹ Lý.
Chỉ có sắc mặt của Hà Chiêu Đệ trở nên trắng bệch, tâm tư nhạy cảm như cô ấy, tự nhiên nghĩ đến Mẹ Lý đây là đang mỉa mai cô ấy, vừa lo lắng vừa sợ hãi liếc nhìn Thẩm Y Y một cái, sau khi phát hiện Thẩm Y Y không nhìn cô ấy, cô ấy mới ngồi xuống một cách rụt rè, sau đó bắt đầu vô cùng tự trách và hối hận hành động ngày hôm qua của mình, khuôn mặt như sắp khóc.
Mẹ Lý nhìn thấy vậy liền cảm thấy rất đau đầu, giống như việc bà có thể cảm nhận được Thẩm Y Y không thích Giang Ái Linh, bà tự nhiên cũng có thể cảm giác được Thẩm Y Y không thích Hà Chiêu Đệ.
Thẩm Y Y là người ân oán rõ ràng, mẹ Lý chỉ sợ Thẩm Y Y chán ghét Hà Chiêu Đệ, từ đó giận chó đánh mèo lên mọi người trong nhà.
Bản thân mẹ Lý cũng không thích Hà Chiêu Đệ, nhưng cho dù thế nào đi nữa Hà Chiêu Đệ cũng là vợ của Lý Đại Bân, nếu cãi nhau với Thẩm Y Y…
Mẹ Lý khẽ đỡ trán cảm thấy đau đầu, chỉ cầu nguyện từ giờ đầu óc của Hà Chiêu Đệ minh mẫn lên một chút, đừng gây rắc rối nữa!
Một người lớn như Hà Chiêu Đệ ngồi ở đó, Thẩm Y Y muốn bỏ qua cũng không thể bỏ qua được, cho nên cô tất nhiên cũng nhìn thấy vẻ mặt muốn khóc mà không khóc được của Hà Chiêu Đệ.
Thẩm Y Y dừng một chút, bỗng nhiên hiểu ra ý tứ trong lời nói vừa rồi của mẹ Lý, sau đó khẽ nhíu mày.
Không muốn để ý tới, trực tiếp quay đầu đi như có điều suy nghĩ.
Buổi tối.
Sau khi Tiểu Bối đi ngủ, Lý Thâm tắt đèn dầu, bỗng nhiên lật người, ôm lấy Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y cho rằng anh muốn, cảm thấy hoảng sợ, “Tiểu Bối còn ở đây!” Mặc dù con bé đã ngủ thiếp đi, nhưng nếu đứa nhỏ thức dậy thì sao? Tiểu Bối cũng đã hiểu chuyện rồi, nếu nhìn thấy bọn họ như vậy, không phải rất xấu hổ sao?
“Em đang nghĩ cái gì?” Lý Thâm bật cười, trong lòng cô anh là người gấp gáp như vậy sao? Đến Tiểu Bối đang ngủ ở bên cạnh cũng không buông tha cho cô!
Thẩm Y Y cảm giác được lồng n.g.ự.c của anh hơi chấn động, tức giận đánh anh một cái, “Còn không phải là vì anh!”
Lý Thâm không so đo với cô, chỉ ôm chặt cô lại, mới đi vào vấn đề chính, “Vợ, có phải em có tâm sự gì không?”
“Anh cảm giác được?” Thẩm Y Y kinh ngạc quay người về phía anh, nhưng hiện tại trong phòng một mảnh tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy.
Lý Thâm vỗ vỗ lưng cô, ngầm thừa nhận lời cô nói.
Thẩm Y Y không phải là người hay do dự, đặc biệt là đối với Lý Thâm.
Liền nói: “Anh Thâm, anh có nghĩ tới việc đưa anh cả lên thủ đô không?”
“Không nghĩ tới,” Lý Thâm tiếp lời.
???
Thẩm Y Y lúc này thật sự cảm thấy kinh ngạc, nếu không phải vì sợ thắp đèn sẽ đánh thức Tiểu Bối dậy, cô chắc chắn sẽ đứng lên thắp đèn, xem có phải Lý Thâm đang lừa gạt cô hay không.
“Tại sao?” Thẩm Y Y nhịn không được hỏi, cho dù là như thế nào đi nữa thì Lý Đại Bân cũng là anh trai của Lý Thâm, hiện tại bọn họ có năng lực, hoàn toàn có thể đưa Lý Đại Bân lên thủ đô phát triển sự nghiệp!
“Không phải em không thích Hà Chiêu Đệ sao?” Lý Thâm hỏi ngược lại, cũng nói thẳng tên Hà Chiêu Đệ.
???
“Bởi vì em không thích Hà Chiêu Đệ, cho nên anh cũng không muốn đưa anh cả lên thủ đô?” Thẩm Y Y hơi nâng cao giọng.
“Hai người bọn họ là vợ chồng,” Lý Thâm nói ngắn gọn, “Chúng ta cũng là vợ chồng!”
“……”
Thẩm Y Y im lặng, cô nghe hiểu.
Ý tứ của Lý Thâm đơn giản chính là—— cô không thích Hà Chiêu Đệ, nếu Hà Chiêu Đệ đến thủ đô, hai người bọn họ chắc chắn không thể chung sống hoà bình, mà Lý Đại Bân là người đàn ông của Hà Chiêu Đệ, nhất định sẽ đứng về phía Hà Chiêu Đệ.
Mà anh, anh là người đàn ông của Thẩm Y Y cô, cho nên anh cũng đứng về phía Thẩm Y Y.
Vì phòng ngừa rắc rối, anh tất nhiên không muốn đưa cả nhà Lưu Đại Bân lên thủ đô.
Thẩm Y Y chớp chớp mắt, tuy rằng rất sớm đã biết người đàn ông này yêu mình bao nhiêu, có thể làm được những chuyện gì vì mình, nhưng cô vẫn nhịn không được mà cảm thấy cảm động!
Lý Thâm cảm nhận được, hôn lên trán cô, “Vợ, thật ra em không cần vì chuyện này mà cảm thấy khó xử, anh có trách nhiệm phải phụng dưỡng cha mẹ, nhưng không có trách nhiệm phải làm vậy với anh cả!”
Mặc dù bọn họ là người một nhà cùng cha cùng mẹ, nhưng bọn họ là cá thể độc lập!
Thẩm Y Y đương nhiên hiểu được đạo lý này, cô vốn chỉ rối rắm thái độ của Lý Thâm, cũng không quan tâm đến những thứ khác.
Lý Thâm đã tỏ thái độ, cô đương nhiên cũng không thấy rối rắm nữa, “Ừm, em biết rồi!”
“Vậy, chúng ta đi ngủ?” Lý Thâm nói một câu đầy ẩn ý.
Thẩm Y Y biết anh đang trêu ghẹo cô, véo anh một cái, tức giận nói: “Ừm!”
Lý Thâm cười nhẹ ra tiếng.
Tiểu Bối đang ngủ ở phía trong cùng bỗng nhiên hừ một tiếng, hai vợ chồng cho rằng mình đánh thức Tiểu Bối, không dám nhúc nhích, một lát sau mới phát hiện là nhầm lẫn, hai người đều nở nụ cười.
Ngày hôm sau, trong thôn truyền đến tin tốt —— năm sau thôn chính thức hủy bỏ chế độ hạn chế công việc, bắt đầu thực hiện phân chia đất nông nghiệp đến từng hộ gia đình!
Tin tức này làm cho mọi người trong thôn bùng nổ, cho dù trước đó đã nghe thấy, nhưng khi biết chính mình có thể sở hữu ruộng đất, ai nấy đều vui mừng muốn chết!
Hà Chiêu Đệ mang thai nghe được chuyện này cũng cảm thấy vô cùng vui mừng, sau đó liền động thai.
Tuổi của Hà Chiêu Đệ cũng không còn nhỏ nữa, mẹ Lý và Lý Đại Bân cũng không dám để cô ấy sinh ở nhà, muốn đưa cô ấy đến bệnh viện.
Lý Đại Bân, mẹ Lý mượn xe bò, cùng nhau đưa Hà Chiêu Đệ đến bệnh viện thị trấn, Lý Thâm thi theo hỗ trợ bắt xe.
Thẩm Y Y không đi, cha Lý bị thương cũng không đi.
Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, Tam Bảo dẫn Tiểu Bối đi ra ngoài chơi, Thẩm Y Y nghĩ ngày hôm qua Lâm Đại Nữu bảo muốn qua thăm, nhưng đến bây giờ cũng không thấy người đâu, cô đoán chừng sau khi cô ấy về nhà lại phải vội vàng chăm sóc mẹ Trần, liền muốn đến nhà họ Trần thăm hỏi một chút.
Lúc mới định ra khỏi cửa, liền gặp Lâm Đại Nữu.
Lâm Đại Nữu cho rằng cô muốn ra ngoài, “Y Y, chị đang muốn đi đâu ạ?”
“Chị đang định đi tìm em,” Thẩm Y Y nói, mở cửa lại.
Lâm Đại Nữu vừa vào cửa vừa xin lỗi nói, “Hôm qua em nói muốn qua thăm chị, nhưng mà lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên không đến được.”
“Xảy ra chuyện gì?” Thẩm Y Y vội vàng hỏi.
“Em có nhận may đồ cho một người, nhưng cô ấy mặc xong lại cảm thấy không hợp, cho nên em lại phải qua đó cầm đồ về sửa chữa,” Lâm Đại Nữu cười nói.
Còn tưởng rằng là có chuyện ngoài ý muốn gì… Thẩm Y Y có chút nghẹn lời nhìn cô ấy một cái.
Lâm Đại Nữu cười, “Một năm không gặp, chị đúng là không thay đổi một chút nào!”
“Còn em thì ngược lại, trở nên hoạt bát hơn một chút,” Thẩm Y Y trêu ghẹo nói.
Không nghĩ tới Lâm Đại Nữu lại im lặng một chút, sau đó nói ra một tin tức động trời, “Y Y, mẹ chồng em qua đời rồi.”
“…” Năm ngoái sau khi Thẩm Y Y và Lý Thâm về thủ đô, chưa từng viết thư cho Lâm Đại Nữu và Trần Cường Lâm, mẹ Lý không biết chữ, viết chữ cũng không đẹp, cho nên thư mà mọi người trong nhà gửi cho Thẩm Y Y, đều do ông Lý viết.
Cha Lý không phải là thích hóng chuyện, tất nhiên sẽ không chủ động nhắc tới chuyện thương tâm của nhà người khác!
Cho nên Thẩm Y Y cũng không biết chuyện này.
Thẩm Y Y há miệng: “Chuyện xảy ra khi nào?”
Lâm Đại Nữu tiếp tục, “Cuối tháng hai năm ngoái.”
Cũng chính là sau khi cả nhà Thẩm Y Y rời đi không bao lâu.