Lời Nhậm Hoa Thanh nói chưa đến mười phút, cô ấy đã bị vả mặt.
Các cô đến nhà ăn, tìm chú làm trong phòng ăn mượn ba cái tô, nấu ba tô mì, Nhậm Hoa Thanh bưng hai tô, Thẩm Y Y bưng một tô và xách theo những vắt mì ăn liền còn lại, hai người trở về văn phòng trưởng nhà máy.
Trên đường, mùi thơm tràn ngập, Nhậm Hoa Thanh phát hiện chính là mùi thơm tỏa ra từ bên trong mì ăn liền, tiến lên trước hít thật sâu mấy hơi, không chú ý tới phía trước có bậc thang, suýt chút là té.
“Cậu cẩn thận một chút.” Thẩm Y Y nói: “Làm bể tô của chú phòng bếp là phải bồi thường!”
“Không có.” Mọi sự tập trung của Nhậm Hoa Thanh đã bị mùi thơm hấp dẫn: “Mì này thơm quá, cậu mua ở đâu thế?”
Thẩm Y Y nhìn cô ấy giây lát: “Tớ tự làm!”
“Cái gì?” Nhậm Hoa Thanh ngạc nhiên, chỉ là cô ấy chưa kịp hỏi lại, đã đến văn phòng trưởng nhà máy rồi, Thẩm Y Y vươn tay ra gõ cửa một cái.
“Vào đi.” Bên trong phát ra giọng của trưởng nhà máy Ngụy.
“Tại sao lại là hai người các cô?” Trưởng nhà máy Ngụy ngẩng đầu lên thấy là các cô, lúc này không phát cáu, dựa vào ghế: “Nói đi, chuyện gì… Hả? Mùi gì thế?”
Trưởng nhà máy Ngụy ngồi thẳng lưng, ánh mắt rơi vài tô mì trong tay Thẩm Y Y và Nhậm Hoa Thanh.
Thẩm Y Y đặt một tô mì mình đang bưng lên bàn của trưởng nhà máy Ngụy: “Trưởng nhà máy, mời bác ăn mì.”
“Ăn mì?” Trưởng nhà máy Ngụy không thể lý giải với hành vi của Thẩm Y Y, thắc mắc nhìn Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y mặc kệ ông ấy, quay người bưng một chén trong tay Nhậm Hoa Thanh, ánh mắt quét mắt nhìn văn phòng trưởng nhà máy một vòng, dừng lại bàn trà, ghế sô pha, ra hiệu với Nhậm Hoa Thanh: “Đi, chúng ta đến đó ăn!”
Nhậm Hoa Thanh đã bị mùi thơm lan tràn rù quến đến mức miệng tiết đầy nước miếng, nghe Thẩm Y Y nói, vội vã chạy đến ghế sa lon ngồi xuống, sau đó mở dĩa nhôm đang đắp bên trên, mùi thơm càng nồng đượm phả vào mặt.
“Thơm quá!” Cô ấy nóng lòng cầm đũa gắp ăn một miếng.
Thẩm Y Y không nhanh không chậm ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cũng chuẩn bị ăn.
Trưởng nhà máy Ngụy trợn mắt hốc mồm nhìn hai cô gái tự nhiên như đang ở nhà mình, không hề e dè ông ấy. Đây… đây… đây… là phòng làm việc của ông ấy mà?
Ánh mắt trưởng nhà máy Ngụy nghiêm lại, chuẩn bị quát hai người không biết tôn ti, lại bị mùi thơm tràn ngập trong không khí càng lúc càng nồng đượm hấp dẫn. Miệng vừa hé của ông ấy lập tức nuốt nước bọt, đặc biệt là nhìn thấy dáng vẻ Nhậm Hoa Thanh hút nhai từng miếng tưng miếng, con sâu đói trong bụng ông ấy đã bị câu dẫn ra. Ánh mắt trưởng nhà máy Ngụy nhìn vào tô mì Thẩm Y Y đặt ở trước mặt ông ấy, mở nắp, nhìn mì đã bị ngâm mềm, hiện ra mì sợi màu vàng óng ánh, ông ấy nuốt một ngụm nước bọt.
Được rồi, nể tình hai người ăn mì còn đặc biệt mang một tô cho ông ấy, tạm thời ông ấy sẽ không so đo với hai người họ!
Trưởng nhà máy Ngụy tìm cái cớ cho bản thân, cầm đũa gắp một ít mì, hút lên một miếng, hút sợi mì vừa mềm vừa dai ngập trong nước súp, nước mì b.ắ.n từ trong miệng của ông ấy ra ngoài. Thích ý nhai mấy lần, không kịp chờ đợi mà nuốt xuống, lại hút thêm một miếng… Lại lại hút thêm một đũa mì to! Chưa đến hai phút đã ăn sạch mì. Sau khi ăn mì xong ông ấy nâng tô lên, ừng ực ừng ực uống hết canh trong tô mới thỏa mãn buông tô xuống, vuốt miệng một cái!
Ngon thật đó! Quá là ngon! Đây là món mì ngon nhất mà ông ấy từng được ăn!
“Có phải rất ngon không?” Giọng Thẩm Y Y truyền đến.
Trưởng nhà máy Ngụy rất mất giá nhẹ gật đầu, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt trêu ghẹo của Thẩm Y Y, lập tức cứng người. Sao ông ta đã quên hai sinh viên này còn ở lại đây chứ?
Trưởng nhà máy Ngụy tốt xấu cũng là trưởng của một nhà máy, vẫn khá cần mặt mũi, vừa rồi ông ấy hoàn toàn đắm chìm trong mỹ thực, có thể nói là ăn không có chút hình tượng nào, lúc này gương mặt hơi mất tự nhiên, hắng giọng một cái, vớt vát nói: “ Cũng tạm…” được!
“Ngon lắm, ngon lắm!” Lời trưởng nhà máy Ngụy còn chưa nói xong, tiếng phấn khích, kích động của Nhậm Hoa Thanh ăn xong giọt súp cuối cùng lập tức lấn át giọng của ông ấy.
Nói xong ánh mắt của cô ấy lại đặt vào tô mì Thẩm Y Y vẫn chưa động đũa mấy lần, l.i.ế.m liếm môi, hỏi thử: “Y Y, cơ thể bé nhỏ của cậu chắc là cậu ăn hết tô mì to vậy nhỉ?”
Chỉ thiếu điều viết mấy chữ “tớ có thể ăn giúp cậu” lên mặt.
Mặc dù thứ này ăn ngon, nhưng quả thật không được lành mạnh cho lắm, mấy ngày nay Thẩm Y Y đã ăn không ít rồi. Lần này cũng không vội, ung dung liếc nhìn Nhậm Hoa Thanh: “Hiện tại là cậu xin tớ hay là tớ xin cậu!”
“Tớ xin cậu!” Nhậm Hoa Thanh cam nguyện vì một tô mì mà khom lưng.
Thẩm Y Y hài lòng, đẩy tô mì của cô đến trước mặt Nhậm Hoa Thanh: “Ăn đi.”
Nhậm Hoa Thanh mừng hết lớn, nâng tô của cô lên, hút lia lịa.
Ánh mắt trưởng nhà máy Ngụy liếc sang nhìn mấy lần, chú ý tới ánh mắt của Thẩm Y Y, lại vội vàng ra vẻ đứng đắn.
Thẩm Y Y cảm thấy có chút buồn cười, mì này vậy mà đã ngon đến mức ngay cả trưởng nhà máy Ngụy đến bây giờ vẫn chưa nhận thấy được mục đích thực sự của cô!
Cô bèn nói: “Trưởng nhà máy Ngụy, vừa rồi bác nói mì này chỉ tới mức tạm ổn thôi sao?”
“Ừm, thật ra là rất ngon.” Trưởng nhà máy Ngụy đã mềm đi một xíu, lại không nhịn được hồi tưởng mùi vị ở trong lòng. Mì này là món mì ngon nhất ông ấy từng nếm, ngay cả món mì ăn liền lúc trước dùng công thức bí truyền của nước ngoài nấu cũng không ngon được thế này!
Công thức mì ăn liền bí truyền của nước ngoài???
Trong lúc đó trưởng nhà máy Ngụy đã kịp phản ứng, mì này vậy mà kia công thức mì ăn liền bí truyền của nước ngoài ngon hơn, thế mang đi bán chẳng phải càng dễ kiếm tiền sao?
Trưởng nhà máy Ngụy lập tức nhìn về phía Thẩm Y Y, giờ phút này đã không màng tới cái gì mà mặt mũi với không mặt mũi, thân phận với không thân phận được nữa, vội vàng hỏi: “Mì này cô mua ở đâu thế?”
Cuối cùng đã phản ứng kịp, không tới mức quá trì độn, Thẩm Y Y nghĩ, nói: “Đây là tự tôi làm.”
“Tự cô làm?” Trưởng nhà máy Ngụy cao giọng, không thể tin. Vốn dĩ ông ấy tưởng rằng Thẩm Y Y là mua ở đâu, bọn họ có thể đi tìm đối phương hợp tác, không ngờ điều ngạc nhiên này còn lớn hơn trong tưởng tượng của ông ấy, cái này chẳng phải mang ý nghĩa nhà máy thực phẩm số một bọn họ được cứu rồi?
Nhậm Hoa Thanh đã xử xong hai tô mì ăn liền cũng kịp phản ứng, hỏi: “Y Y, cậu nói có thể giúp đỡ nhà máy vượt qua khó khăn chính là cái này?”
“Đúng vậy.” Thẩm Y Y gật đầu.
Nhậm Hoa Thanh: “!!!”
Trưởng nhà máy Ngụy: “!!!”
Không ngờ là cô thật!
Trưởng nhà máy Ngụy nhớ tới lúc vừa rồi Thẩm Y Y nói sẽ giúp nhà máy vượt qua khó khăn, những lời ông ấy đã nói, chợt cảm thấy xấu hổ vô cùng, vội vàng đi về phía Thẩm Y Y.
Ông ấy không biết tên đầy đủ của Thẩm Y Y là gì, nhưng nghe Nhậm Hoa Thanh gọi cô là Y Y, ông ấy lập tức thay đổi một nụ cười thân thiết, giống trưởng bối nói: “Đồng chí Y Y Y Y, nào, chúng ta cùng trò chuyện về mì ăn liền này.”
Vừa rồi trưởng nhà máy Ngụy đã xin thứ lỗi rồi, Thẩm Y Y cũng không muốn cứ mãi lôi chuyện này ra nói mãi, cũng không muốn lãng phí thời gian, cười nói: “Trưởng nhà máy, bác không cần khách khí như thế, có vấn đề gì muốn hỏi thì bác cứ trực tiếp hỏi là được.”
Trưởng nhà máy Ngụy nghe vậy, càng hài lòng về Thẩm Y Y, ông ấy cũng càng ân cần hơn, tự rót cho Thẩm Y Y một ly trà.
Điều này khiến Nhậm Hoa Thanh rất khinh bỉ ông ấy.